Người Gác Đêm

Lâm Thất Dạ nhìn về phía Ôn Kỳ Mặc, biểu cảm dần trở nên kì lạ.

Ôn Kỳ Mặc khẽ cười nói, "Đùa với cậu thôi. Anh thấy trạng thái của cậu quá đè nén, nên muốn làm cậu thả lỏng hơn một chút."

Anh ta nhìn đôi mắt Lâm Thất Dạ, ánh mắt dần dần nhu hòa, "Cho dù là ai đi nữa, khi tận mắt chứng kiến trận chiến kinh khủng thê thảm như vậy cũng khó mà vượt qua được, huống chi cậu chỉ là một học sinh cấp ba."

Lâm Thất Dạ khẽ giật mình.

Cậu ngậm miệng, trầm ngâm không nói.

Ôn Kỳ Mặc nói không sai, ngay cả bản thân Lâm Thất Dạ cũng không nhận ra trạng thái tinh thần của mình hiện giờ tệ đến mức nào.

Tận mắt thấy Triệu Không Thành hi sinh, liều mạng chém giết Mặt Quỷ Vương một mình, rời khỏi khu phố nhỏ đã sinh sống vài chục năm, lại một thân một mình gia nhập tổ chức Người Gác Đêm xa lạ và đầy rẫy nguy hiểm. . .

Cho dù khá trưởng thành so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng từ bản chất mà nói, cậu ấy vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.

Dưới biến cố to lớn như vậy, áp lực trên lưng đã ép cậu sắp không thở nổi.

"Lúc nãy ngồi ở kia, anh phát hiện tình trạng của cậu rất tệ. Thật ra không chỉ anh, mà cả Hồng Anh cũng đã nhìn ra, bằng không thì cô ấy cũng sẽ không chủ động mời cậu đến nhà ở tạm, cũng sẽ không kiềm chế nỗi đau trong lòng mà cãi nhau với đội trường và đội phó.

Cậu mới vừa tới, chưa quen thuộc với cô ấy, sau này tiếp xúc nhiều cậu sẽ phát hiện ra. . .

Cô ấy, quá đỗi tốt bụng."

Lâm Thất Dạ khẽ giật mình, cậu còn nhớ rõ, lúc mình ôm Triệu Không Thành đi tới trong cơn mưa, Hồng Anh đã khóc đến không ngừng được. Sau đó lại nhớ đến nụ cười nhàn nhạt khi nãy của cô nàng, hình như đó cũng chỉ là nụ cười để che đi nỗi đau thấu tận tâm can.

Nhưng. . . Cô ấy đã đau lòng như thế, vì sao còn phải quan tâm tới cảm xúc của mình?

"Kỳ thật không chỉ có anh và Hồng Anh, ở đây ngoại trừ cái tên Tương Nam đầu toàn cơ bắp kia, còn có khối băng hình người Lãnh Hiên, thì những người khác cũng đều nhận ra. Chẳng qua là đội trưởng có hơi kiêu ngạo, chỉ có thể âm thầm mượn câu chuyện của Hồng Anh làm cho bầu không khí sinh động hơn, tiểu Nam thì là quá hướng nội, không dám nói chuyện."

Ôn Kỳ Mặc xoay người, tiếp tục leo cầu thang, ung dung mở miệng:

"Có lẽ trước khi đến, cậu cảm thấy Người Gác Đêm chắc sẽ là một đám người lạnh lùng, không có tình cảm, chỉ biết giết chóc như một cỗ máy. Nhưng ở đây lâu ngày cậu sẽ nhận ra, cũng không hẳn là vậy. . ."

Lâm Thất Dạ đi theo Ôn Kỳ Mặc lên lầu một, xuyên qua đại sảnh ngụy trang thành Sở sự vụ, mở cửa ra ngoài.

Lúc này, đêm đã khuya.

Cầu Hòa Bình vốn nhộn nhịp phồn hoa đã trở nên yên tĩnh không người, nước mưa vẫn còn đọng lại thành từng vũng con con trên mặt đất, toàn bộ đường phố ở khu vực này cũng chỉ có Sở sự vụ còn đang mở cửa kinh doanh.

"Trước khi đến, em nghĩ Người Gác Đêm là một tổ chức rất lớn, nằm trong khu vực cấm của khu quân sự, bên trong có thật nhiều máy bay, xe tăng, hơi một tí là lại diễn tập quân sự cơ."Lâm Thất Dạ nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, chậm rãi nói.

Ôn Kỳ Mặc sững sờ, quay đầu nhìn Lâm Thất Dạ, nhịn không được cười ra tiếng, "Trùng hợp ghê, trước khi gia nhập Người Gác Đêm, anh cũng nghĩ vậy đấy, ai bảo mấy cái phim khoa học viễn tưởng đều diễn như vậy chứ?"

Anh ta ngẩng đầu, nhìn lên ánh trăng màu vàng nhạt đang dịu dàng lan tỏa trên bầu trời đêm, "Mặc dù không có cấm khu quân sự hay máy bay, xe tăng, nhưng nó đúng là một tổ chức rất lớn."

"vậy sao nơi này chỉ có sáu người?"

"Người Gác Đêm không giống với lực lượng quân sự thông thường."Ôn Kỳ Mặc lắc đầu, "Em xem hình thức quản lý tập trung như cấm khu quân sự mặc dù dễ quản lý và cho hiệu suất vận hành cao hơn, nhưng nó có một nhược điểm chí mạng...... Đó là tính cơ động quá thấp.

Để anh cho cậu xem một phép so sánh đơn giản. Hôm nay thành phố Thương Nam chúng ta xuất hiện sinh vật thần thoại, nếu chờ cảnh sát địa phương phát hiện, sau đó gửi tin tức đến căn cứ chỉ huy ở Thượng Kinh, đợi căn cứ xét duyệt rồi mới phái người đến đây điều tra, thì thời gian ngắn nhất cho toàn bộ quá trình này cũng phải mất tới hai ngày.

Mà trong hai ngày này, có lẽ sẽ chết rất nhiều người.

Cho nên, phương án tốt nhất chính là, mỗi tòa thành thị đều có một tiểu đội Người Gác Đêm canh giữ, bất cứ khi nào phát hiện ra tung tích của sinh vật thần thoại thì đội ngũ canh gác sẽ trực tiếp điều tra giải quyết.

Mà chúng ta, chính là tiểu đội Người Gác Đêm đóng quân tại thành phố Thương Nam."

Lâm Thất Dạ như có điều suy nghĩ, "Chả nào mọi người phân công chức vị được rõ ràng như thế, ai cũng có sở trường riêng."

"Không sai, từ sức chiến đấu chủ chốt, đến phụ trợ chiến đấu, hay chi viện từ xa, chỉ huy toàn cục. . . Mỗi cái người đều có sở trường, lại có thể phối hợp lẫn nhau, đây là hình thức tiêu chuẩn của một đội ngũ canh gác."

"Vậy nếu trong thành phố xuất hiện một sinh vật thần thoại nào đó mà đội ngũ Người Gác Đêm ở đây không giải quyết được thì sao?"

"Vậy liền báo cáo lên cấp trên xin một đội ngũ đặc biệt đến chi viện."Ôn Kỳ Mặc duỗi bốn ngón tay, "Tại Đại Hạ, ngoại trừ những tiểu đội Người Gác Đêm đóng giữ tại các thành phố, thì còn bốn tiểu đội đặc biệt nữa. Bọn họ không trấn giữ cố định ở đâu, nhưng thành thị nào xuất hiện khốn cảnh mà quân ta ở đó không giải quyết được, bọn họ sẽ đến nơi đó.

Bọn họ không có số hiệu, chỉ có danh hiệu tự thân, đó là vinh quang chỉ thuộc về riêng tiểu đội đặc biệt."

"Tiểu đội đặc biệt sao. . ."Lâm Thất Dạ tò mò hỏi, "Anh đã gặp qua chưa?"

"Chưa thấy tận mắt, nhưng hai năm trước thành phố Hoài Hải sát vách cùng lúc xuất hiện ba con sinh vật thần thoại Hải cảnh, suýt nữa lâm vào đại họa.

Sau đó, sáu người thuộc tiểu đội đặc biệt có danh hiệu là Mặt Nạ xuất hiện, chỉ mất một đêm đã quét sạch toàn bộ chúng nó!"

Trong mắt Ôn Kỳ Mặc hiện lên sự ngưỡng mộ, "Nghe nói, ngày thứ hai khi mặt trời lên, máu tươi của bọn chúng nhuộm đó cả một vùng vịnh biển, mà tiểu đội Mặt nạ kia, đã lặng lẽ đi đến tòa thành thị tiếp theo."

"Nghe có vẻ ngầu đấy."

"Ngầu thật nhỉ?"

"Bọn họ tuyển người có yêu cầu gì không?"

"Đương nhiên là có, mà còn cực kỳ hà khắc."Ôn Kỳ Mặc thở dài, "Đầu tiên, cảnh giới của thành viên thuộc tiểu đội đặc thù thấp nhất cũng phải là đỉnh cao Xuyên cảnh."

"Xuyên cảnh đỉnh cao. . . Vậy cảnh giới cao nhất trong sáu người ở đây là gì?"

"Là đội trưởng, anh ấy cũng là Xuyên cảnh, nhưng khoảng cách đến đỉnh phong còn cách xa vạn dặm." Ôn Kỳ Mặc tiếp tục nói: "Mà lại, tiêu chí gia nhập tiểu đội đặc thù không chỉ xét cảnh giới, còn xét theo tính Đặc thù ."

"Tính đặc thù là gì?"

"Chính là năng lực phải có điểm khác hẳn so với mặt bằng chung Người Gác Đêm. Ví dụ như có được Cấm Khư xếp hạng trước 80 trong danh sách siêu cao nguy; hoặc là tại một lĩnh vực nào đó đạt đến trình độ đỉnh cao, ví dụ như Đại Tông Sư Đao Đạo, Đại Tông Sư Kiếm Đạo; hoặc... phải là người đại diện của một vị thần linh nào đó."

"Người đại diện thần linh? Đó cũng tính là đặc thù hả?"

". . . Cậu đang nói cái quỷ gì vậy?" Ôn Kỳ Mặc liếc xéo Lâm Thất Dạ một cái, đôi mắt đầy hâm mộ, "Cậu là người đại diện của Sí Thiên Sứ nên nghĩ rằng người đại diện thần linh ngoài kia cũng nhiều như rau cải trắng hả?"

"Không phải sao?" Lâm Thất Dạ ngu ngơ hỏi.

"Dĩ nhiên không phải! !" Ôn Kỳ Mặc chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, "Người đại diện thần linh theo phe nhân loại vô cùng khan hiếm. Cho dù tính toàn bộ tổ chức cũng chỉ có tám chín vị, cơ bản đều được phân vào tiểu đội đặc thù hoặc làm đội trưởng đội ngũ Người Gác Đêm ở các thành phố lớn. Tất cả đều là các nhân vật cực kỳ quan trọng!

Mẹ nó, thật hâm mộ thằng nhóc nhà cậu."

Ôn Kỳ Mặc rất lâu rồi mới văng tục, bất đắc dĩ thở dài, "Cậu đó, tiềm lực cực kỳ cao, sau này trưởng thành rồi, toà thành nhỏ Thương Nam này không chứa nổi cậu. . .

Nói không chừng về sau, cậu sẽ trở thành đội trưởng Người Gác Đêm canh giữ Thượng Kinh, hoặc là gia nhập tiểu đội đặc thù nào đó chạy vòng quanh thế giới chẳng hạn. À, làm đội trưởng tiểu đội đặc thù cũng không phải không có khả năng.

Tóm lại, tương lai của cậu, sẽ vô cùng xán lạn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro