Chương 1
“Cha, cha, nhanh, mau về nhà! A sao sinh non rồi, sinh non rồi!” Một hài tử ước chừng 5,6 tuổi đang thở hổn hển đứng ở trên bờ ruộng hét lên.
Trong ruộng, một hán tử vạm vỡ còn đang cầm nông cụ trên tay, nghe vậy liền nhanh đi ra
"Không phải chưa tới thời gian sinh sao, mau, nhanh về nhà”
Bất chấp đứa con lớn khổ cực tới báo tin, liền nhanh chân về làng Lý.
“Thật đáng thương, cũng không biết làm sao để nuôi sống đây nữa”
“Đứa bé nhỏ như thế”
Hán tử vừa mới vào cửa, chợt nghe trong phòng truyền ra từng trận thổn thức, hòa lẫn với vài tiếng nức nở. Hán tử đi nhanh vào khóa lại cửa phòng, sau đó kéo người đang ngồi rơi lệ ở trên giường vào trong lòng, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy sắc mặt không được tốt lắm thì hơi hơi an tâm:”Làm sao vậy, không phải còn chưa tới tháng sao?”
“A Nhị, huhu, đều do ta, khi bắt con gà vào tổ đã không chú ý đạp phải cái bát cho ăn, nên đã bị té ngã, huhu"
Nghe vậy, hán tử yêu thương nói: ”Không trách ngươi, ngoan, đừng khóc, trong thôn nhà ai cũng đều chỉ có một hài tử mà thôi”
Mấy A sao lớn tuổi khác cũng chạy tới an ủi:
“Cẩn thận mắt của ngươi, vừa mới sinh xong, còn đang trong tháng, thân thể là quan trọng nhất”
“Người nghèo nên hài tử mệnh tiện, bây giờ chỉ biết cố gắng nuôi thôi chứ biết làm sao!”
“Haizz, là một hài tử nhỏ mệnh tiện”
Hán tử lúc này mới nhớ tới hài tử, liền nhận nó từ trong tay A sao nhà hàng xóm, cẩn thận nhìn, bởi vì sinh non nên rất là gầy yếu, tiếng khóc cũng nhỏ, không lắng nghe cẩn thận là không thể nghe được. Khuôn mặt cũng nhăn nhúm hết lại, nhưng nếu cúi xuống nhìn thật kỹ thì vẫn có thể thấy được có một nốt ruồi rất nhỏ màu đỏ bên mắt trái.
Hán tử tay chân luống cuống đưa hài tử vào trong lòng vợ. May mắn là cái thai cũng được tám tháng, ca nhi đã bắt đầu có sữa, tuy rằng không được nhiều lắm.
“A sao, đầu tiên cứ cho nó bú sữa, nếu cẩn thận hơn một chút có thể sẽ nuôi sống được đó”. Một A sao trong phòng lên tiếng.
Ca nhi trên giường vừa nghe vậy, liền nhanh chóng ngồi dậy, cởi ra áo váy, sau đó đem đầu nhũ nhét vào trong miệng đứa bé.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung hết vào miệng của đứa bé. Sau một khoảng thời gian, do bé còn quá nhỏ nên đã không đủ sức để hút sữa mà chỉ nghe một tiếng xọach.
Ca nhi ngồi trên giường chứng kiến đứa bé hút vài ba cái nhưng không được, liền quýnh lên, lấy tay dùng sức bóp ra vài giọt sữa rồi đút vào trong miệng đứa bé đang hé mở. Có vẻ như đứa bé đã cảm nhận được nên đã nhẹ nuốt xuống, phản ứng cũng càng lúc càng mạnh hơn, tìm được nãi nãi, mút vài cái nữa nhưng vẫn không sao hút ra được sữa tươi, đành buông nó ra, rồi khóc lên từng tiếng nho nhỏ.
Mọi người thấy thế, trong lòng thầm than, không dám phát ra một tiếng thở mạnh nào, thầm nghĩ đứa bé chỉ sợ khó có thể nuôi sống được, mỗi người nói vài câu an ủi rồi cũng tự tản đi.
“A sao, đệ đệ thật nhỏ”
Tiêu Vũ ở trong lòng thầm than một tiếng, cảm thấy thực khó có thể tin nổi.
Mệnh của Tiêu Vũ cũng thật không tốt, từ khi còn nhỏ thì cha mẹ đều qua đời, khó khăn lắm mới học xong được đại học, cuối cùng cũng tìm được một công việc tương đối thỏa mãn. Kết quả lần đầu tiên tham gia một chuyến đi du lịch do công ty tổ chức thì đã bị đá bay vào một khoảng không gian vô định, còn bị biến thành một em bé mới sinh vô cùng non nớt, bởi vì sinh non nên sữa mẹ cũng rất ít, hút mãi không ra. Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ là do tảo hôn sinh đẻ sớm nên ngực không phát triến sao?
Tiểu Vũ sinh ra đã vài ngày nhưng mắt vẫn không nhìn thấy được rõ ràng. Bởi vì quá đói nên không sao hút ra được sữa, những lần như thế thì bên tai lại truyền đến từng tiếng nức nở của mụ mụ. Ta còn chưa có khóc đâu, ách, được rồi là không có khí lực để khóc.
“A Nhị, làm sao bây giờ, thân thể hài nhi càng ngày càng yếu, huhu, đều do ta”
“Tô nhi, ngươi đừng tự trách mình, nếu có trách thì trách ta không có bản lãnh, ngươi mang thai còn bắt ngươi làm việc”
“Trong thôn nhà ai chẳng như vậy, nếu như ta chú ý nhiều hơn thì sẽ không…”
“Cha, A sao, con lợn nhà trưởng thôn vừa mới đẻ một con lợn nhỏ, con đã đi xem, còn thử chạm vào nãi nãi của nó nữa, thì thấy có rất nhiều sữa chảy ra, mọi người bảo cha có thể cho đệ đệ thử xem, biết đâu có thể ăn được.
Oa, tiểu hài tử xấu xa, ta với ngươi có thù oán gì mà bắt ta phải uống sữa lợn.
Nghe thấy thế, lão cha vui sướng vỗ đùi đứng lên: ”Tô nhi, đừng nóng vội, để ta đi đến nhà trưởng thôn xin một ít sữa đem về đút thử cho hài tử”
Không nên a, tiếng nói phản đối ở trong lòng của ta trực tiếp bị bỏ qua.
“Đại Trụ, đi đem nước ấm lại đây”
Vương Nhị cẩn thận nhúng mảnh vải sạch vào trong nước ấm rồi sau đó nhúng tiếp vào sữa lợn, rồi nhẹ nhàng nhét nó vào trong cái miệng nho nhỏ của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tức giận muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài, nhưng, thế nhưng, được rồi mùi vị sữa lợn cũng không tồi, ít nhất uống xong thì dạ dày cũng thư thái hơn rất nhiều. Ngậm mảnh vải nhỏ trong miệng một hồi, Tiêu Vũ cũng mơ mơ màng màng đi vào trong giấc ngủ, mọi sự đều không hề hay biết.
“Tô nhi, nhìn xem, đã uống được một bát nhỏ”
“Huhu, đệ đệ cuối cùng cũng được cứu rồi”
Hết chương 1
_____
Té ra hồi đó edit lậm QT dữ vậy. Bây giờ beta lại cũng đuối quá trời, sửa lại câu phát mệt lên được 🤦♀️. Hơi nhát rồi á 😂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro