Chương 13
Editor: Gấu Lam
Chi bằng hoàn toàn lợi dụng.
51.
Kết quả ta lại nghe được tin tức về Tần Phi Nguyệt đầu tiên.
Nói chuẩn xác hơn là, lời đồn dần dần lan truyền —— nói rằng giáo chủ Ma giáo tái xuất giang hồ, đêm đó đi vào Tiêu Nguyệt sơn trang bị trang chủ Lăng Ngự Phong đánh cho bị thương, giờ đang mở đại hội đồ ma, mời các nhân sĩ giang hồ đến trước.
Nghe xong những lời này, ta thuận tay chặt cổ hắn, ném thi thể vào bụi cỏ ven đường, cưỡi ngựa của hắn một đường chạy đến đó.
Trên đường ta cố ý tìm nhiều manh mối hơn, biết đến Tiêu Nguyệt sơn trang" tuyên dương" những hành động độc ác của Ma giáo, mời các đại nhân vật bạch đạo tới hiện trường quan sát...... Đâu đâu cũng là tin tức bất lợi, viết nửa cuốn nhật ký. Ta không dám cố nhớ, sợ mình sẽ quên, cuối cùng hại người hại mình.
Ta không biết vì sao Tần Phi Nguyệt phải mạo hiểm như thế, nhưng sở dĩ hắn đắc tội Tiêu Nguyệt sơn trang, hơn phân nửa có quan hệ với Lăng Nhiễm...... Như vậy thì, ta cũng không thoát khỏi liên quan.
Ta cảm thấy ta hơi lo một chút, may là mình trước sau luôn duy trì bình tĩnh —— trước khi đại hội bắt đầu ta phải cứu Tần Phi Nguyệt ra, bằng không đến lúc đó trước mọi người, dù cho võ công ta cao hơn nữa, cũngkhông thể đánh nổi.
52.
Ta bắt đầu tìm mọi cách liên hệ với những giáo chúng Ma giáo khác, cũng lưu lại bên đường đánh dấu đặc thù...... Khi ta rời khỏi căn phòng đó trên người chẳng có gì, Tần Phi Nguyệt cũng chưa bao giờ nhắc tới Ma giáo với ta, dù ta cố ý dùng truy hồn hương để dẫn đường, cũng không thể ra sức hơn.
Phương thuốc duy nhất nằm trong tay Vu Luyện, bản thân ta lại không hiểu dược lý, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dùng được nó, chỉ có thể dùng càng một vài phương pháp của riêng mình.
Cũng may trên đường đi, dừng chân qua Bách Hiểu môn, môn chủ Ôn Lương và ta từng có một đoạn chuyện xưa, hắn chính là "Bách Hiểu Sinh", không ít lần cung cấp tin tức của Trung Nguyên cho Ma giáo ——ta khá may mắn, 5 năm trôi qua, hắn vẫn ngồi ổn trên cương vị môn chủ.
Ta không hề do dự, chủ động tìm hắn.
53.
Ôn Lương nhiều nhất thì hơn tam lưu, giỏi hơn Vu Luyện một chút, vũ khí thường dùng là một cây quạt sắt, châm bằng lá giấu thuốc tê, nếu hắn chủ động, cũng rất khó đối phó.
Nhưng ta sớm đã thử rồi, từ sau khi trọng sinh, thân thể ta bách độc bất xâm, nếu nguyện ý, còn có thể ngưng thở. Cho nên thừa dịp ban đêm, ta dùng khinh công bay lên nóc nhà, tìm cửa lặng lẽ lẻn vào.
Khi đó trong tay Ôn Lương bưng một tách trà, thấy ta đeo vải đen che mặt, theo phản xạ tính ném qua, ta sợ gây ồn ào người khác sẽ tới, nên bắt lấy, nhưng vừa xoay mặt thì ngân quang đã đập vào mặt, cười khổ một tiếng nói: "Là ta."
Ôn Lương nhận ra thanh âm của ta, cả người chấn động, "Thẩm Lược?"
Ta gật gật đầu, nhổ từng ngân châm trên xuống, trực tiếp vào chủ đề. "Ta tới tìm ngươi, muốn biết tin của Ma giáo."
"...... Ngươi là người hay quỷ?" Ôn Lương từ trong kinh ngạc phục lại hồi tinh thần, đề phòng nhìn ta, "5 năm trước, Lăng Nhiễm của Tiêu Nguyệt sơn trang đã cắt đứt cổ ngươi, đang muốn chém đầu thì đột nhiên xác chết vùng dậy, được hữu hộ pháp kiêm đường chủ Độc Tâm đường Vu Luyện mang đi, từ đó về sau, có lời đồn rằng ngươi mất đi vị trí hộ pháp, thân lại bị trọng thương......"
Ta đánh gãy hắn mãi thao thao bất tuyệt, lạnh lùng nói: "Ta muốn tin tức của Ma giáo, ngay lập tức."
Ôn Lương nhẹ nhàng khụ một tiếng, "Bách Hiểu môn không làm chuyện lỗ vốn, trước kia có Ma giáo trả cho ngươi, giờ Ma giáo không còn, ngươi tính dùng gì để đổi?"
Ta hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Ôn Lương nghĩ nghĩ, "Ngươi trả lời vấn đề đầu tiên của ta trước."
Ta nhíu nhíu mày, "Ta cũng...... Ta cũng không biết ta là người hay quỷ, ta "Ngủ" 5 năm, khi tỉnh lại chỉ có Tần Phi Nguyệt ở bên ta......"
"Vậy xem ra, trên giang hồ đồn rằng khuynh tâm với ngươi, vì ngươi không tiếc đại khai sát giới, họa loạn võ lâm Trung Nguyên dẫn tới vây công Bái Nguyệt đỉnh, là sự thật?"
Ta chưa bao giờ nghe qua lời này, trong lúc nhất thời sửng sốt hồi lâu, "...... Ta không biết."
Ôn Lương cười một cái, tựa hồ khá hài lòng, hắn vỗ vỗ tay xoay người, "Đi theo ta."
54.
Ta đi theo Ôn Lương ra phòng phía sau, dọc đường đi không ít thị đồng nhìn chúng ta, đều bị Ôn Lương dùng ánh mắt ngăn lại.
Ta kéo khăn che mặt xuống, cúi đầu, dùng khóe mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
—— cũng may cả đường đi l không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ôn Lương dẫn ta vào thư phòng, ra một thẻ tre mở ra để ở trên mặt bàn.
Nương theo ánh sáng của ánh nến, ta nhanh chóng tham quan xong, phát hiện nó chuyên môn ghi lại hướng đi của Ma giáo, bao gồm cả mọi chuyện xảy ra trong 5 năm này...... Thẻ tre rất dài, ta tốn một thời gian mới hiểu hết thế cục, chờ khi nhớ kỹ toàn bộ trong lòng, hít một hơi thật sâu.
55.
Ôn Lương ngồi đối diện ta, cười khanh khách nhìn ta, "Thế nào?"
Ta không biết phải trả lời thế nào, đành phải nói: "...... Đa tạ."
Ôn Lương lắc lắc đầu, đôi mắt cong như hồ ly, "Ngươi tới tìm ta, hẳn cũng đã nghe được tin đại hội đồ ma, nói thật, ta đã chuẩn bị sẵn sàng gặp bất cứ Ma giáo nào, nhưng ta không nghĩ tới sẽ gặp ngươi......"
" Dựa theo tin tức ngươi có, giáo ta không phải bị huỷ diệt, chỉ là tạm thời che giấu thực lực. Mai danh ẩn tích một năm, dưới tình huống không ai phát hiện trải rộng tai mắt toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, thậm chí là......" Ta ý vị thâm trường nhìn về phía Ôn Lương, "Thậm chí là Bách Hiểu môn được người trong chốn giang hồ xem là nhất phái."
Ôn Lương thân là môn chủ Bách Hiểu môn, uy vọng trong võ lâm Trung Nguyên rất cao, ta không biết dựa vào thân phận của hắn cần gì tham dự trận đấu này, nhưng từ tin tức đối phương cung cấp, hắn tuyệt đối thiên về Ma giáo.
Ta có chút kinh ngạc, nhiều hơn là tò mò, nhưng Ôn Lương rất nhanh đã nhìn ra nghi hoặc của ta, thong thả ung dung giải thích: "Năm gần đây, Tiêu Nguyệt sơn trang thế lực lớn mạnh, mưu cầu sánh vai cùng tam đại môn phái Xích Hổ môn, Hiên Viên tông, Thất Tinh, vây công Bái Nguyệt đỉnh là một chuyện, mục đích của chúng chính là nằm trong tứ đại môn phái."
56.
"Mấy năm nay Tần Phi Nguyệt tâm trí thất thường, tùy ý đoạt lấy trân bảo của các môn phái, dính một thân nợ máu —— hắn tự biết không dậy nổi, nhưng không muốn kéo Ma giáo xuống nước, nên tới tìm ta." Ôn Lương tươi cười không ngừng, " Từ lúc Bách Hiểu môn tự lập giáo, truyền tới ta đã là đời 38, 38 đời môn chủ, nhưng không ai từng có ý mở rộng môn phái —— buồn cười tai mắt Bách Hiểu môn trải rộng đại giang nam bắc, biết được thế sự của võ lâm thiên hạ, nhưng vũ lực yếu ớt, không thể dùng cho mình, chỉ phải đổi chút vàng bạc , vật phàm tục của thế gian, thật sự rất đáng tiếc."
Ngón tay hắn nắm chặt trên án, buông ra rất nhanh, "Lần trước đại hội võ lâm bắt đầu, môn phái phân tranh, đồ tử Bách Hiểu môn bị thương gần trăm, không có nơi nào không bị những kẻ tự xưng nhân sĩ chính đạo bắt đi, khổ hình đánh chửi, chết không toàn thây —— thậm chí đến ta, cũng không tránh được một kiếp."
Ôn Lương dứt lời, vén ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên cánh tay. Hắn vẫn đang cười, đôi mắt hồ ly lạnh lùng híp lại, ánh mắt hiện lên sát ý hiện.
"Ta bây giờ, muốn bọn họ, nợ máu phải trả bằng máu."
57.
Ôn Lương nói đến đó thì thôi, ta cũng không muốn đuổi theo hỏi, chỉ nói: "Ta hiểu."
Kỳ thật ta không biết hắn bà Tần Phi Nguyệt đã giao dịch gì, nhưng hắn cũng không có lý do phải gạt ta —— Thẩm lược 5 năm trước đã là một người chết, nhưng bây giờ, vẫn sống.
Đây là ưu thế của ta, cũng là hoàn cảnh xấu —— từ lúc ta trọng sinh đã định sẵn ta bị tách rời với thời đại, bây giờ ta không thể chỉ dựa vào mình ta liên hệ những người khác, Ôn Lương, là cơ hội trước mắt của ta.
Nhưng cuối cùng, hắn đặt một phong thơ lên bàn, nói với ta: "Đi tìm hắn đi."
58.
Khi Vu Luyện nhìn thấy ta, trình độ chịu kinh hách còn thấp hơn Ôn Lương.
Khiến ta có hơi bất đắc dĩ, lại không có cách nào giải thích, chỉ phải thuật lại một lần nữa.
Ta và Ôn Lương tách nhau tính ra đã ba ngày, trong ba ngày này ta thậm chí không dám ngủ, sợ ghi lầm, lúc tỉnh lại sẽ quên hết.
Nhưng Vu Luyện vẫn hoài nghi nhìn ta, ngân quang giấu trong cổ tay áo loé lên.
Hắn nói: "Thẩm lược đã chết."
Cùng lúc đó, ta nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió, khi quay đầu lại, đã nghênh diện ánh đao.
59.
Bọn họ không tin ta.
Tuy rằng trước đó ta đã liệu đến, nhưng không nghĩ tới sẽ phản ứng kịch liệt như vậy.
Đánh lén ta từ sau chính là Lôi Húc, loan đao "Tia chớp" của hắn được giang hồ gọi là Đệ Nhất Nhanh, trước mắt ta cũng không có vũ khí của chính ta, đành phải rút ra một cây kiếm, chỉ nghe một tiếng giòn vang, thiết kiếm đã đứt, ta cũng nương theo đó lùi lại vài bước, thở dốc.
Nháy mắt, ngân châm của Vu Luyện cũng nối gót tới, ta thấy mũi kim tới gần, khẽ cắn môi, không tránh không né đứng ở chỗ đó, mở miệng nói: "Lôi Tử Ngự, ngươi dĩ hạ phạm thượng, đáng bị tội gì?"
Nguyên danh cra Lôi Húc là Lôi Tử Ngự, thê tử tên là Phùng Bình, là một nữ nhân bình thường không có võ công, vài năm trước, Lôi Húc hành hiệp trượng nghĩa ở trong giang hồ, lại đưa tới kẻ thù trả thù, Phùng Bình chết thảm, khi chết còn đang mang thai. Sau này hắn sửa tên vào ma giáo, cái tên Lôi Tử Ngự tên này cũng biến mất theo thời gian...... Chuyện này xem như cơ mật của Ma giáo, ngay cả Ôn Lương cũng chưa chắc biết được, nhưng ta là hộ pháp đương nhiên biết rõ .
Lôi Húc nghe vậy, động tác quả nhiên ngừng lại, ta trơ mắt nhìn mũi nhọn dừng ở cần cổ, địa đạo Ma giáo đại khí không suyễn có rất nhiều cơ mật, chỉ một ít người biết bí văn...... Vu Luyện đổi sắc mặt, "Ngươi thật là Thẩm Lược?"
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, " Là ta."
"Ngươi không phải đã chết rồi sao?" Hắn nói.
Ta không phải đã chết sao? Ta cũng muốn hỏi, vì thế ta nói: "Vấn đề này, chỉ có giáo chủ có thể trả lời."
60.
"Vì sao ngươi trúng độc châm của ta nhưng lại không có chuyện gì?" Vu Luyện nhìn ta, trong mắt lập loè ánh sáng tìm tòi nghiên cứu.
Ta nhẫn nại giải thích với hắn, "Bởi vì ta bây giờ là người chết."
"Cương thi? Quỷ quái?"
"......"
Thằng nhóc này sao lại phiền quá vậy?
60.
Cũng may là, chúng ta vẫn trở về quỹ đạo.
Với Luyện nói với ta, Ma giáo mai danh ẩn tích một năm, thế lực phân tán mở rộng, ẩn núp ở trong các môn phái lớn của Trung Nguyên, một mình giáo chủ đến Tiêu Nguyệt sơn trang lại chuyện ngoài ý muốn, nhìn trước mắt, nếu tin tức đã thả ra, vậy cũng tới lúc hành động rồi.
Hiện giờ, mật lệnh triệu tập của Ma giáo đã hạ, một hồi mưa gió vận sức chờ phát động.
Ta hỏi hắn: Các ngươi rốt cuộc tính làm gì?
Vu Luyện cười lạnh một tiếng.
"Nợ máu phải trả bằng máu."
61.
Lời này không khác Ôn Lương.
Dù gì thì có thù tất báo mới là phong cách hành sự của Ma giáo, vì thế ta hỏi: "Ta có thể làm gì?"
Vu Luyện lại nói: "Chờ hắn trở về."
62.
Bọn họ không để ta tham dự vào kế đi —— chuyện này ta cũng dự đoán được, nên cũng không dây dưa, nhưng ta tự có tính toán.
Vốn dĩ mục đích tìm người là muốn mở ra chân tướng sau giờ, giờ ta đã biết được đại khái, biết rằng mọi chuyện đều do Tần Phi Nguyệt làm, tự nhiên cũng không quá mức nhọc lòng.
Nhưng bảo ta ngồi chờ chết à, không có khả năng.
63.
Đảo mắt đã tới ngày mở đại hội đồ ma , nhân sĩ danh vọng của Trung Nguyên theo lời mời đến đó, hội tụ ở Tiêu Nguyệt sơn trang. Một mình ta đội đấu lạp, nắng hè chói chang trà trộn vào đám người đang xem náo nhiệt, trên mặt đã dùng thuật dịch dung sứt sẹo tạm cải trang, trong khoảng thời gian ngắn sữ không bị phát hiện.
Chính ngọ không phải thời cơ hoạt động tốt nhất của ta, nhưng cố tình xử quyết lại chọn ngay lúc này, không có cách nào, chỉ phải căng da đầu đứng ở đây......
Thẳng đến khi Tần Phi Nguyệt tay mang xiềng xích, bị người xô đẩy đứng ở trên đoạn đầu đài.
64.
Mặt nạ của hắn đã sớm bị lột ra, dung mạo tựa thiên nhân bại lộ trước công chúng, chẳng sợ thân mặc tù phục, sắc mặt tái nhợt, cũng đủ để khiến người ta kinh diễm.
Ta nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại đầy căm phẫn đám người đang kích động, thẳng đến khi hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ta.
Sau đó hắn cười, đó là một nụ cười nhẹ, nhưng mang theo ngạo khí chí tại tất đắc.
Không hề khác với bộ dạng ngạo mạn của hắn trong trí nhớ của ta.
Nếu nói khác à, đó chính là khi hắn đang nhìn ta, bỗng trở nên dịu dàng.
65.
Một khắc thanh đao giơ lên , ánh sáng mặt trời rọi vào mũi đao sắc bén, khi đó ta vọt vào hàng trước, tứ chi dưới áo đen chợt căng thẳng, vận sức chờ phát động.
Một giây đó, liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của đao phủ, cánh tay từ tím biến đên, sau đó lan rộng ta, trước mắt bao người nổ tung, hóa thành một bãi máu loãng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro