Chương 298: Phản bội


Đàn Tâm nhìn cô thật sâu một cái, không nói thêm gì nữa, trực tiếp quay người đi về phía tầng bốn. Cùng lúc đó, người phụ nữ tóc đỏ cũng rời khỏi hành lang, đi lên tầng, hai người lướt qua nhau trong chốc lát.

Tại ngã tư tầng bốn, Đàn Tâm liếc nhìn về phía bên phải, nơi từng là Phòng Thực Nghiệm số 0 – nhưng giờ đó chỉ còn là khoảng trống. Sau đó, ông quay người, rẽ trái đi tiếp.

Băng qua một hành lang dẫn xuống tầng ngầm đầy âm u, cuối cùng Đàn Tâm dừng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề. Ông nhập vào một chuỗi mật mã, đẩy cửa bước vào.

Sau cánh cửa là một không gian ngầm hoàn toàn kín, không hề có bất kỳ vật trang trí nào. Những cột trụ màu xám trơ trọi đứng thẳng trong căn phòng thô ráp, lạnh lẽo. Giữa không gian khô khốc ấy, một bóng người đang liên tục đánh bóng bàn vào bức tường.

“Lãnh tụ.” Đàn Tâm mở miệng, giọng bình tĩnh.

“Ngươi đến rồi à?”

Lãnh tụ liếc nhìn ông ta một cái, chỉ trong thoáng phân tâm đó, trái bóng bật ra, rơi xuống đất vang lên tiếng “cạch cạch”.

“Chuyện xảy ra bên ngoài, ta đã biết cả rồi.” Vừa cúi người nhặt bóng, lãnh tụ vừa chậm rãi nói tiếp, “Khí lạnh khiến Thành Cực Quang chịu tổn thất nặng nề, một số linh hồn đã rời khỏi cơ thể, dần dần tan biến... Nguồn linh hồn có thể cung cấp cho Cực Quang Quân hấp thu ngày càng khan hiếm. Kế hoạch 'Tái hiện' phải được khởi động càng sớm càng tốt, nếu không, xác suất thành công sẽ chỉ càng giảm đi.”

“Hôm nay tôi đến chính là để bàn về chuyện đó.”

“Ồ?”

Đàn Tâm hít sâu một hơi, “Tôi không đồng ý với kế hoạch ‘Tái hiện’.”

Lãnh tụ hơi khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, giọng vẫn điềm tĩnh như cũ: “Vì sao?”

“Thua là thua.” Đàn Tâm trầm giọng, “Hơn ba trăm năm qua, Căn cứ Cực Quang gần như không đạt được thành quả gì đáng kể. Kế hoạch ‘Tái hiện’ cũng chẳng có khả năng thành công... Chúng ta không thể giúp nhân loại tìm được lối thoát, cũng không thể bám trụ tại khu vực Cực Quang, chúng ta đã thất bại.”

“Vậy ngươi định làm gì?”

“Đã thất bại thì nên biết điểm dừng. Tôi cho rằng kế hoạch ‘Tái hiện’ chẳng có giá trị thực tiễn, chỉ là tấm màn che để Căn cứ Cực Quang lấp liếm thất bại của mình mà thôi.”

Lãnh tụ nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, thở dài:

“Ngươi còn nhớ... năm đó ta dạy ngươi điều gì không?”

“Vận mệnh nhân loại luôn đặt lên trên hết.”

“Trong lũ trẻ năm đó, ngươi là người quyết đoán và lý trí nhất. Ai cũng nghĩ ngươi là hạt giống tốt nhất. Nhưng ta hiểu rất rõ nội tâm ngươi yếu mềm hơn bất kỳ ai.” Hắn quay đầu lại nhìn, “Ta từng nghĩ khi lớn lên, ngươi sẽ thay đổi, khi đảm nhiệm vai trò phó tổng trưởng. Nhưng xem ra... ngươi vẫn chẳng khác gì đứa trẻ năm xưa. Ngươi làm việc quá cảm tính.”

“Tôi chưa từng làm việc cảm tính.” Đàn Tâm đáp, ánh mắt kiên định, “Tôi biết mình đang làm gì. Biết ngài không chấp nhận được thất bại của Căn cứ, là phương pháp của ngài quá cực đoan.”

“Ngươi hiểu rõ hơn ai hết Cực Quang Quân đại diện cho điều gì. Chỉ cần ông ấy còn sống, khu vực Cực Quang mới còn hy vọng. Chúng ta mới có thể tiếp tục nghiên cứu, từ ông ấy mà tìm ra con đường sống cho nhân loại. Ông ấy chính là tương lai của loài người! Chỉ cần ông ấy sống, dù phải hy sinh bao nhiêu người cũng đáng giá, dù xác suất thành công mong manh cỡ nào... Còn ngươi... lại muốn hy sinh Cực Quang Quân?”

“Ba trăm năm qua, chúng ta chẳng thu được gì từ ông ấy. Dù có cho thêm ba trăm năm, ba ngàn năm, chờ đến lúc công nghệ quay lại thời kỳ đồ đá, liệu chúng ta có thể tìm được gì không? Không. Chúng ta sẽ chẳng có gì cả.” Đàn Tâm hít sâu, từng chữ rõ ràng:

“Cực Quang Quân không phải tương lai của nhân loại. Nhân loại mới chính là tương lai.”

Lãnh tụ nhìn thẳng vào ông. Đàn Tâm cũng không né tránh, hai người nhìn nhau trong im lặng, bầu không khí bỗng chốc nặng nề như ngưng đọng.

“Xem ra, lý tưởng của chúng ta đã đi đến ngã rẽ.” Lãnh tụ chậm rãi nói. “Nhưng ngươi cũng biết, ta mới là người đại diện cho Căn cứ Cực Quang, là người nắm vận mệnh của nhân loại. Còn ngươi, Đàn Tâm, chỉ là quan chấp pháp từ ngoài trụ sở phái xuống, theo điều khoản 001 ban đầu của căn cứ, ngươi không có quyền tham gia vào quyết sách cuối cùng liên quan đến vận mệnh nhân loại.”

“Tôi biết.”

“Vậy thì... với tư cách lãnh tụ duy nhất của Căn cứ Cực Quang, ta bác bỏ kế hoạch ‘Cánh tay cứu rỗi’.”

Đàn Tâm lặng lẽ nhìn hắn ta. Trong mắt ông thoáng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, rồi rất nhanh biến mất. Một tay từ trong áo khoác từ từ giơ lên.

Họng súng đen ngòm, nhắm thẳng vào giữa trán lãnh tụ.

“Vậy thì... tôi, phản bội Căn cứ Cực Quang.”

Đoàng —!

Không chút do dự, Đàn Tâm bóp cò. Một chùm sáng lóe lên, viên đạn xuyên thẳng vào trán lãnh tụ.

Lãnh tụ ngỡ ngàng nhìn ông, dường như không thể tin được rằng Đàn Tâm lại thực sự phản bội. Hắn lảo đảo lùi lại, đụng vào tường, rồi chậm rãi ngã xuống, chết ngay trước bức tường vẽ khung cảnh tuyết trắng.

Máu đỏ tươi loang ra trên nền đất xám trắng, chảy tới tận dưới chân Đàn Tâm. Gần như cùng lúc đó, một âm thanh nhỏ vang lên từ trong chiếc bóng đèn.

Pằng —!

Hệ thống điện của Căn cứ Cực Quang lần nữa tê liệt. Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Đàn Tâm nhìn thi thể trong bóng tối một lát, khẽ nhắm mắt lại, như đang cố nén lại cảm xúc. Nhưng chỉ vài giây sau, ông lại mở mắt ra, ánh nhìn đã hoàn toàn tỉnh táo và lý trí, rồi quay người rời khỏi.

Nửa phút sau khi ông rời đi, trong góc căn phòng ấy, một cánh cửa hoàn toàn không có khe hở, bất ngờ bị đẩy ra...

Không ai biết rằng, trong phòng của lãnh tụ, vẫn còn cất giấu một căn mật thất, một bóng người già nua, không rõ đã sống trong đó bao lâu.

Bóng người ấy gầy gò, tóc tai rối bù, khuôn mặt lạnh như đá. Hắn không hề liếc nhìn thi thể lãnh tụ, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Đàn Tâm vừa rời đi, rồi quay trở vào trong mật thất.

Trong căn phòng ấy chỉ có ba vật dụng:

Một cái bồn cầu, một chiếc giường, và một ống truyền thanh cũ kỹ bằng đồng thau.

Người đó bước đến trước ống đồng, mở nắp gỉ sét ra, rồi bình thản cất tiếng, âm thanh vang vọng không chút dao động:

[Quan chấp pháp phó tổng trưởng Đàn Tâm – vi phạm điều khoản 001, phản bội Căn cứ Cực Quang, liệt vào danh sách truy nã số một toàn khu vực.

Toàn bộ đơn vị, bằng mọi giá, không tiếc bất cứ giá nào, trong vòng ba tiếng phải thu hồi thuốc nổ và kíp nổ liên quan đến kế hoạch ‘Tái hiện’.

Bất kỳ ai bao che hoặc hỗ trợ, đều sẽ bị truy cứu đến cùng.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dịch