Chương 303: Con đường của Đàn Tâm
“Đó chính là lực lượng của Cực Quang Quân sao...”
Trần Linh nhìn về phía xa bên ngoài thành, nơi những tiếng nổ dữ dội vang lên và dòng chảy năng lượng hỗn loạn bao trùm khắp Thành Cực Quang. Trong mắt cậu hiện lên vẻ kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến một cường giả cấp chín ra tay, cũng là lần đầu tiên tận mắt cảm nhận được sức mạnh của cấp chín thực sự khủng khiếp đến nhường nào... Thảo nào cấp chín trong các Tai ương lại được gọi là “diệt thế”, không cần đến tai ương, chỉ riêng nhân loại thôi, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Theo những hạt thánh thương rơi xuống, từng tiếng gầm chấn động đất trời vang lên từ sâu trong Cấm Kỵ Vhi Hải, tiếp theo là những loạt nổ chát chúa và tia sét lóe sáng không ngừng.
Bên ngoài Thành Cực Quang, trận chiến đã đến mức long trời lở đất!
Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn cũng vang lên từ trong thành, một luồng khói bụi dày đặc từ một hướng nào đó bốc lên…
Ngay sau đó, một lãnh địa vô hình quét qua mặt đất. Trần Linh chỉ cảm thấy toàn thân rung lên, như có thứ gì đó bị rút cạn, sự trống rỗng chưa từng có dâng trào trong đầu.
“Cái gì vậy…”
Cậu kinh ngạc nhìn hai tay mình, trong mắt là một tầng mờ mịt sâu thẳm.
Sững người vài giây, cậu mới nhận ra… kỹ năng của cậu, tinh thần lực của cậu, tất cả dường như đã bị một thứ gì đó phong tỏa, không thể điều động chút nào.
“Bên phía quan chấp pháp cũng đánh nhau rồi.” Văn Sĩ Lâm đứng bên đoán định hướng phát ra giao tranh. “Là Đàn Tâm ra tay, không biết đối thủ của ông ta mạnh đến đâu… Vừa nãy chấn động lớn như vậy, chắc hơn nửa hệ thống quan chấp pháp đã tới rồi.”
“Cái vừa rồi là gì? Năng lực của Đàn Tâm sao?”
“Là gì cơ?”
“Thần đạo… giống như bị phong ấn tạm thời?”
“Tôi không có thần đạo kiểu đó, nên cũng không cảm nhận được…” Văn Sĩ Lâm ngập ngừng một lát rồi nói, “nhưng liên quan đến con đường thần đạo của Đàn Tâm, tôi cũng từng nghe nói một chút.”
Trần Linh nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Đàn Tâm cũng là một người đi con đường Binh Thần đạo, nhưng từ khi lên làm phó tổng trưởng, ông ta chưa từng công khai chiến đâu. Nghe nói, lối của ông ta cực kỳ hiếm và đặc biệt, từ xưa đến nay, người từng bước lên lối đó không quá năm người. Và trong thời đại này, ông ta là người duy nhất đi được đến đó… Từ lúc ấy, ông ta đã là kẻ cô độc, là người duy nhất thủ giữ lối đi ấy.”
“Từ trước đến nay chưa đến năm người?” Trần Linh nhíu mày. “Sao lại ít như vậy?”
“Việc có thể bước vào con đường nào, là do bản chất, tinh thần và tư tưởng của từng người quyết định… Nói cho cùng, là vì người phù hợp với con đường đó quá hiếm.”
Văn Sĩ Lâm càng nói, Trần Linh lại càng tò mò. Cậu tiếp tục hỏi:
“Vậy… đó là con đường gì?”
Văn Sĩ Lâm im lặng một lát, chậm rãi mở miệng:
“Nghe đồn, con đường đó gọi là… [Chỉ Qua].”
...
Nửa phút trước.
“Ta không thể thắng nổi Cực Quang Quân, nhưng các ngươi lấy đâu ra sự tự tin... cho rằng có thể thắng được ta?”
Khi lời này của Đàn Tâm vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Dù bọn họ đông người, nhưng Đàn Tâm dù sao cũng là cấp tám, từng là phó tổng trưởng của quan chấp pháp. Bảo rằng họ có thể hợp lực đánh bại ông ta, trong lòng ai cũng chẳng có gì chắc chắn.
“Hắn đã toan tính giết Cực Quang Quân, bị thương nặng, bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà.” Quỳnh Huyền lạnh giọng, “hơn nữa, nghe nói con đường hắn chọn là loại yếu nhất trong các Binh Thần đạo, không có bất kỳ khả năng công kích… Hắn chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta!”
Không có khả năng công kích?
Nghe đến đây, mấy quan chấp pháp cấp năm, cấp sáu đều sửng sốt. Binh Thần đạo vốn nổi tiếng với khả năng chiến đấu mạnh mẽ, vậy mà lại có một con đường không mang năng lực công kích? Như một con cừu non giữa bầy sói, quả thực là chuyện lạ.
“Tất cả xông lên!”
Quỳnh Huyền ra lệnh, khí tức cấp bảy của Thiên Lang bùng nổ, một lãnh địa uy hiếp như hung thần lan rộng khắp nơi. Đồng thời, các quan chấp pháp khác cũng lần lượt mở ra lãnh địa của mình!
Hơn mười lãnh địa sát khí tràn ngập hiện ra giữa trời tuyết, thời khắc ấy, nơi đây đã hóa thành Tu La luyện ngục.
Áo khoác của Đàn Tâm bị thổi tung trong những làn khí tức cuồng bạo, ông bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó, chậm rãi giơ tay, bước về phía trước nửa bước.
“[Chỉ Qua].”
Một lãnh địa nhẹ như gió thu phất qua Thành Cực Quang. So với những sát khí dữ dội kia, lãnh địa này hiền hòa đến mức gần như không thể cảm nhận được.
Nhưng chỉ sau khoảnh khắc gió nhẹ ấy, hơn mười lãnh địa sát khí kia… như lá úa bị gió cuốn, tan biến lặng lẽ giữa không trung.
Sát khí từng có thể khuấy động cả thành phố, giờ phút này lại bị hóa giải chỉ bằng một cái búng tay.
“Chuyện gì xảy ra vậy??”
“Tinh thần lực của ta… thần đạo của ta… sao lại không phản ứng gì hết?”
“Khốn kiếp, có chuyện gì đang diễn ra?!”
Cơn gió lạnh lặng lẽ phất qua mặt mười mấy vị quan chấp pháp, khiến họ đồng loạt cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Ban đầu là ngơ ngác, sau đó là kinh hoàng và bàng hoàng!
Bốn vị quan chấp pháp cấp bảy đồng loạt nhìn đôi tay mình một cách mờ mịt… Đối với bọn họ, kỹ năng và thần đạo vốn là binh khí giấu trong thân thể, nhưng lúc này, binh khí ấy như bị cưỡng ép phong tỏa. Trong người trống rỗng, không còn chút tinh thần lực nào, như người thường.
“[Chỉ Qua]... đó là truyền thuyết... [Chỉ Qua]?” Quỳnh Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ ấy, thẫn thờ lẩm bẩm.
...
Cùng lúc đó.
Trên một tòa nhà cao tầng phía xa, một vị quan chấp pháp cấp bảy khoác áo choàng — Cô Uyên, với ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa. Những sợi tóc bạc phất phơ trong gió lạnh… Trong mắt ông dường như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc rung động của chính mình khi chứng kiến con đường của Đàn Tâm hơn mười năm trước.
Cô Uyên là một trong những người kỳ cựu của hệ thống chấp pháp. Khi ông vừa thăng lên cấp bảy, Đàn Tâm còn chưa được phong chức phó tổng trưởng. Họ từng giao thủ một lần, và ông đến nay vẫn không thể quên được trận đấu đó.
Sờ nhẹ lên chiếc răng gãy bên má, Cô Uyên thở dài bất lực:
“Đúng là… một đám ngu ngốc.”
...
Ầm!
Đàn Tâm đặt chiếc hộp đen xuống vệ đường, hai tay cởi bỏ áo khoác quan chấp pháp, mở từng chiếc cúc áo sơ mi bên trong, rồi tiện tay ném xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng…
Trong thời tiết lạnh âm bốn mươi độ, ông cởi bỏ hết áo, để lộ thân thể như được chạm khắc hoàn mỹ, từng nhóm cơ bắp cân xứng lộ rõ theo từng chuyển động, mang lại cảm giác về một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, được rèn luyện bằng máu và mồ hôi suốt nhiều năm trời!
Vẻ mặt Đàn Tâm không chút thay đổi, vung vẩy tay, phát ra tiếng xương va chạm răng rắc, rồi thong thả bước tới phía đám người:
“Các ngươi… cùng lên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro