Chương 3
🌸🦁🐰🌸
Xuân Hoàn từ sau bếp trở về, tâm trạng liền không yên, ánh mắt mơ hồ. Xuân Hoàn không phải là kiểu người thích giấu chuyện trong lòng, nếu không cũng sẽ không ở lại bên cạnh Bắc Đường Mặc Nhiễm thời gian dài như vậy.
"Sao vậy?" Sau khi nàng thất thần không biết lần thứ mấy, Mặc Nhiễm hỏi một câu.
Xuân Hoàn nghẹn nửa ngày trông rất rối rắm, nhìn về phía Mặc Nhiễm muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói ra: "Vương gia, lúc nãy ở sau bếp tôi thấy người kia......"
"Người nào?"
"Là," Xuân Hoàn nuốt một ngụm nước bọt, nàng đột nhiên cảm giác thân thể của Vương gia cứng đờ, "Người trong bức tranh trên bàn."
Tạ Doãn vui vẻ ở sau bếp vài ngày. Thần Vương phủ này đãi ngộ tốt, ăn cũng tốt, sau bếp lại có nhiều tiểu cô nương, Tạ Doãn vẫn có chút lòng tin với diện mạo của mình, thời gian không bao lâu liền hòa hợp với người ta, mỗi ngày ở trong viện kể chuyện.
Bắc Đường Mặc Nhiễm lục soát toàn thành tìm hắn, hắn lại trốn trong viện của mình chơi với một đám tiểu cô nương. Bắc Đường Mặc Nhiễm không ra lệnh gì, chỉ mang theo Xuân Hoàn đến sau bếp, vào viện liền thấy Tạ Doãn thần thái phấn chấn, được một đám tiểu cô nương vây quanh.
Ai cũng không biết Vương gia sẽ đến, cũng không biết là ai thấy trước, sắc mặt của Thần Vương thật không tốt, các tiểu cô nương còn tưởng do mình làm biếng khiến Vương gia tức giận, tất cả đều sáng suốt, nhỏ giọng hô một câu "Vương gia đến" liền chạy tứ tán.
Đám người không còn, người được che ở giữa liền lộ ra, Tạ Doãn ngồi lẻ loi trên ghế đá, quay đầu vừa lúc đụng phải ánh mắt tức giận của Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Hắn cười cười xấu hổ, rốt cuộc thị vệ trong phủ cũng chạy đến, Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: "Mang đi."
Tạ Doãn cũng biết lần cuối mình ở trong căn phòng này là vài ngày trước, bây giờ hắn bị người ấn ở đây, quỳ nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi trên ghế ở đối diện. Bắc Đường Mặc Nhiễm cầm lấy trà bên cạnh uống một ngụm, rũ mắt liếc nhìn Tạ Doãn. Tạ Doãn vẫn đang cười, Mặc Nhiễm buông ly, kêu những người khác đều đi ra ngoài.
Lúc Xuân Hoàn đóng cửa, sau cùng lại nhìn lén hai người kia từ khe cửa một cái.
Tạ công tử này, nói thật, thật đúng là vừa có khí chất vừa đẹp nữa.
"Canh kỹ, ai cũng không thể đến gần."
Tạ Doãn không dám mở miệng, suy nghĩ nửa ngày vẫn nên chờ Mặc Nhiễm mở miệng trước tốt hơn. Hắn liền thành thành thật thật quỳ ở đó, chỉ sợ lại khiến vị mỹ nhân này không vui. Còn Bắc Đường Mặc Nhiễm đang giận dỗi, y còn tưởng là Tạ Doãn sẽ mở miệng giải thích trước, y cảm thấy bất kể y nói gì đều có vẻ nhu tình, nên phải để Tạ Doãn đưa ra một câu trả lời thỏa đáng trước.
Vì thế hai người đều đang chờ đối phương mở lời trước, nửa ngày trong phòng này không có âm thanh. Cuối cùng vẫn là Bắc Đường Mặc Nhiễm ném ly trà xuống bàn loảng xoảng, chấn động khiến Tạ Doãn cũng cảm thấy run rẩy.
Tạ Doãn quỳ ở chỗ không xa, Mặc Nhiễm duỗi chân ra liền giẫm lên vai hắn. Bờ vai trái của Tạ Doãn trầm xuống, Mặc Nhiễm mang giày dùng lực không nhỏ. Hắn ngửa đầu nhìn y, cho dù nhìn từ góc độ này thì mỹ nhân vẫn rất đẹp, tầng tầng lớp lớp sa mỏng, luôn cảm thấy thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, kéo suy nghĩ của Tạ Doãn về đêm kiều diễm đó.
Mặc Nhiễm lại không biết Tạ Doãn đang nghĩ gì, chỉ dùng giọng nói rất kiêu ngạo hỏi hắn: "Tạ Doãn, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?"
Ừm, tất nhiên hắn biết rồi, thừa dịp người ta say rượu ngủ người ta còn chưa nói, sáng ngày hôm sau còn chạy trốn; chạy trốn lại không thành, cuối cùng bị bắt về.
Nhưng mà Tạ Doãn lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải vô ích, hắn biết bây giờ vẫn nên giả ngu thì tốt hơn, nghe tiểu mỹ nhân hầm hừ nói chuyện cũng là một loại tình thú khác.
"Tạ mỗ không biết, xin Vương gia chỉ điểm."
Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe hắn nói vậy, đáng lẽ cũng không tức giận đến vậy, nhưng giờ sự sốt ruột và cơn tức mấy ngày trước cùng nhau dồn lên, y muốn một cước đá ngã Tạ Doãn, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại, nghiêng nghiêng người về trước: "Ngươi nói với bổn vương là không biết à?"
Tạ Doãn vẫn mỉm cười, tay lại bắt được cổ chân đạp lên người mình của Mặc Nhiễm. Mặc Nhiễm hoảng sợ bởi động tác này của hắn, theo bản năng muốn nâng chân lên, kết quả không lay chuyển được lực tay lớn của Tạ Doãn, bị nắm chặt trong tay.
"Tạ Doãn, ngươi làm gì!"
"Thật ra ta cũng không phải cố ý trốn tránh Mặc Nhiễm, là do ta sợ thôi."
Tạ Doãn đột nhiên đọc tên y, Mặc Nhiễm sửng sốt một chút. Y và Tạ Doãn nói không quen thì quả thật không quen, nhưng nói quen thì lại quen, dù sao Mặc Nhiễm và hắn đã làm chuyện thân mật nhất rồi. Nhưng mà ngày thường cũng chỉ có vài người dám trực tiếp gọi tên y, từ trong miệng Tạ Doãn nói ra vẫn có chút không thích ứng được.
Dường như Tạ Doãn đã sớm đoán được phản ứng của y, Bắc Đường Mặc Nhiễm này trông thì dữ, nhưng thật ra là tính công chúa. Trước mặt người khác giả đoan chính kiềm chế, nhưng thật ra cũng có tiểu tính khí của mình, chẳng qua là không có chỗ phát tiết nên chỉ biết tự nghẹn thôi. Dần dà cũng quên mất bản tính của mình là dạng gì rồi. Tạ Doãn chính là ném một tia lửa nhỏ lên đống bông, giúp người đốt lên một chút mà thôi.
Tay hắn dọc theo cổ chân sờ lên, bắt được cẳng chân mảnh khảnh. Tạ Doãn cảm giác được thân thể Mặc Nhiễm lập tức căng thẳng, ý cười bên khóe miệng của hắn càng sâu.
"Ngươi......"
"Sợ Mặc Nhiễm phạt ta, sợ Mặc Nhiễm thấy ta không vừa mắt, sợ Mặc Nhiễm không thích ta."
Tạ Doãn còn nháy mắt với Bắc Đường Mặc Nhiễm, hắn cứ quỳ giữa hai chân Mặc Nhiễm như vậy, từng tấc từng tấc sờ lên trên.
"Mọi người đều biết Thần Vương Nam triều tài giỏi, ta sợ Thần Vương chướng mắt người rảnh rỗi như ta đây, nên tự mình trốn trước."
Tay của Tạ Doãn đã sờ đến đùi, cả người Mặc Nhiễm không được tự nhiên, nhiệt độ từ phía dưới bốc lên, y muốn đẩy tay Tạ Doãn ra nhưng lại sợ hắn tóm lấy mình.
"Bổn vương chưa từng nói gì."
Tạ Doãn ừm một tiếng xem như đáp lời, nghiêng đầu cách lớp y phục hôn lên đùi Mặc Nhiễm. Tuy rằng không có bất kỳ sự tiếp xúc trực tiếp nào, nhưng lại tràn ngập ám chỉ sắc tình. Lúc này một chân khác của Mặc Nhiễm cũng không thể động đậy giống như khúc gỗ, Tạ Doãn cũng bắt lấy nó gác lên vai mình, hắn từ trong làn váy miễn cưỡng lộ ra cái đầu. Từ góc nhìn của Mặc Nhiễm, Tạ Doãn rất kỳ quái, y nhìn hắn trốn dưới váy của mình. Tạ Doãn thấy y không chống đẩy, càng đứng dậy tiến thêm một bước.
Tạ Doãn tách chân của Mặc Nhiễm ra đặt lên khuỷu tay mình, Tạ Doãn chống tay lên tay vịn của ghế dựa áp gần Mặc Nhiễm, gần như muốn gấp Mặc Nhiễm lại. Tư thế này quá xấu hổ, Mặc Nhiễm nghiêng đầu sang phía bàn, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trên. Y nên đẩy Tạ Doãn ra, nhưng y lại không muốn hành động.
Hô hấp của Tạ Doãn dần dần gần sát bên tai y, gương mặt của Mặc Nhiễm bắt đầu nhiễm màu đỏ nhạt.
"Mặc Nhiễm không giận ta, Mặc Nhiễm là muốn ta."
Đầu tóc của Bắc Đường Mặc Nhiễm luôn luôn được chải mượt mà, cột một búi tóc nhỏ, cắm một cây trâm xinh đẹp. Tạ Doãn hôn má Mặc Nhiễm một cái liền bế y lên, Mặc Nhiễm kêu lên một tiếng, vô thức ôm chặt cổ Tạ Doãn. Tạ Doãn nâng mông y, đi về phía giường: "Mặc Nhiễm nên ăn nhiều cơm một chút."
Thật ra mấy ngày nay Mặc Nhiễm ngủ không ngon, y nằm trên giường của mình luôn có thể nhớ đến cảm giác Tạ Doãn chạm vào mình, nghĩ nghĩ thân thể liền nóng lên, y ép mình không được nghĩ đến mấy hình ảnh hương diễm đó nữa. Còn Tạ Doãn lập tức đè y lên giường, tay lại sờ vào trong y bào của y.
Lần trước mùi rượu lượn lờ giữa hai người, lần này lại rất thanh tỉnh, Mặc Nhiễm chỉ rên rỉ hai tiếng đã bị Tạ Doãn chặn miệng. Lưỡi ướt át dán vào nhau, kích thích miệng nhỏ của Mặc Nhiễm nuốt hỗn hợp nước bọt xuống. Bắc Đường Mặc Nhiễm này tuy ngây thơ nhưng lại luôn câu Tạ Doãn bốc cháy, làm vài động tác lơ đãng lại rất câu dẫn.
Trên người Mặc Nhiễm vừa thơm vừa trơn, Tạ Doãn nhịn không được một đường gặm xuống, cắn ra một chuỗi dấu răng đỏ nhạt. Lúc hàm răng cọ đến đầu vú, Mặc Nhiễm nhịn không được cựa quậy một chút, vừa lúc tay của Tạ Doãn lại sờ đến bắp đùi. Tay của Tạ Doãn lớn hơn Mặc Nhiễm, rất dễ dàng bao bọc Mặc Nhiễm, ngón tay mảnh dài của Mặc Nhiễm nắm lấy gáy Tạ Doãn, trong miệng nuốt vào tiếng rên rỉ không biết là vui sướng hay thống khổ.
Mặc Nhiễm bị lột trần như nhộng, Tạ Doãn vẫn mặc nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, y cự nự kẹp chặt chân, thúc giục Tạ Doãn: "Ngươi, ngươi cởi đi a."
Mỹ nhân xin ngươi cởi y phục, nào có đạo lý không nghe lệnh chứ. Tạ Doãn vừa cởi vừa buông màn trướng bên giường xuống. Rốt cuộc cũng thịt dán thịt, chân dài của Mặc Nhiễm móc trên lưng Tạ Doãn, thật ra khai trai rồi liền thực tủy biết vị, đừng nhìn vẻ ngoài của Tạ Doãn ngọc diện lang quân, cây dưới thân kia lại không hề tầm thường chút nào. Dương vật vừa cứng vừa nóng để vào khe mông của y cọ xát, cọ dính nhớp chảy nước.
Mặc Nhiễm không muốn mở miệng thúc giục hắn, nhưng lại khó chịu cấp bách, móng tay bấm ra dấu vết thật sâu trên vai Tạ Doãn. Tạ Doãn cắn môi y một cái tựa như trả thù, rốt cuộc cũng đỡ lấy eo Mặc Nhiễm, phá mở miệng huyệt ướt mềm.
"Ưm ha......"
Có lẽ thân thể của Mặc Nhiễm nhiệt tình hơn miệng nhỏ một chút, Tạ Doãn được y kẹp thoải mái, càng thao càng nhanh. Âm thanh dâm loạn rất rõ ràng, Mặc Nhiễm bị thao ngón chân cuộn tròn, trên người đổ mồ hôi sáng lấp lánh, tứ chi quấn quít càng dính nhớp, đâm đến một điểm nào đó liền hu hu hức hức bị thao bắn, eo lắc lư biên độ nhỏ, Tạ Doãn bị hút không thể không dừng lại, chôn vào cổ thơm mát của Mặc Nhiễm hoãn hoãn hô hấp.
"Ưm...... Tạ Doãn......"
Mặc Nhiễm vươn đầu lưỡi đòi hôn, trong con ngươi màu đậm của y chiếu ra bóng hình của Tạ Doãn, Tạ Doãn hôn lên, lại bắt đầu một vòng thao làm mới.
Chuyện phòng the vui sướng vô cùng, thể lực của Tạ Doãn rất tốt, lăn lộn Mặc Nhiễm đến mềm mại mặc hắn đùa nghịch. Mặc Nhiễm nằm trên giường, tay bị Tạ Doãn đè lại, dưới thân thao vang bạch bạch. Y vừa khóc vừa đẩy: "Từ bỏ từ bỏ...... Ăn không nổi... Ưm a..."
Tạ Doãn thở hổn hển, cắn tai y: "Mặc Nhiễm, phải gọi là gì?"
"Phu quân... Ha a... Phu quân......"
🌸🦁🐰🌸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro