Chương 5
🌸🦁🐰🌸
Thân phận của Tạ Doãn thành câu đố, nhưng mà nhất định không đơn giản như hắn nói. Nhưng đúng là hắn không có ý đồ gì khác với Bắc Đường Mặc Nhiễm, ngoại trừ thường xuyên quấy rầy Mặc Nhiễm. Gần đây Tạ Doãn càng thêm lớn mật, ôm Mặc Nhiễm liền vừa hôn vừa sờ, thế nhưng mỗi lần Mặc Nhiễm đều mềm thân thể từ chối hắn.
"Nếu ngươi không đi, ta sẽ tìm người mời ngươi đi."
Sao vẫn không cho chạm vào vậy, Tạ Doãn nghẹn đến phát cuồng nhưng không có chỗ phát tiết.
Lại đến nửa đêm, Tạ Doãn bị chính mình khô tỉnh, gãi gãi đầu, mặc y phục ra cửa.
Tạ Doãn đến phòng ngủ của Mặc Nhiễm là ngựa quen đường cũ, nửa đêm Vương phủ rất yên tĩnh, Mặc Nhiễm ngủ cũng không thả mành, Tạ Doãn liền nhìn thấy y nằm một mình trên giường đang ngủ say. Mỗi lần sờ sờ Mặc Nhiễm, Tạ Doãn liền cứng, lại bị nghẹn trở về, nếu còn nhịn nữa thì Tạ Doãn có thể đi làm thần tiên được rồi.
Hắn nằm trên đầu giường của Mặc Nhiễm, khẽ hôn hôn trán Mặc Nhiễm.
Người trong mộng giật mình nhưng không tỉnh. Tư thế ngủ của Mặc Nhiễm rất đoan chính, Tạ Doãn xốc chăn mỏng trên người y lên, cúi người đè xuống. Đột nhiên lộ ra trong không khí khiến người co rúm lại một chút, Mặc Nhiễm trong mộng vô thức rầm rì một tiếng, thò tay muốn đi bắt lấy chăn, bị Tạ Doãn giữ lại.
"Lát nữa em sẽ nóng."
Bắc Đường Mặc Nhiễm tỉnh lại từ trong từng đợt cảm giác kỳ quái, y thở dồn dập, phát ra tiếng rên rỉ ái muội, tiếp theo mở mắt. Cảm quan thu hồi, y mới cảm giác được dưới thân bất thường.
Y phục của y mở rộng, Tạ Doãn đang chôn vào giữa hai chân y liếm, vừa động xương cốt liền mềm, chân y vô thức kẹp lấy đầu Tạ Doãn, Tạ Doãn vùi ba ngón tay vào bên trong, đang khuấy tiếng nước tràn lan.
"Ngươi...... Ưm."
Tạ Doãn nghe thấy y lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn y, chóp mũi và môi sáng lấp lánh thủy dịch, Mặc Nhiễm đỏ mặt. "Hơn nửa đêm ngươi...... A."
Tạ Doãn thừa dịp y vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ưỡn hông một cái đưa mình vào.
"Tỉnh rồi à?"
Mặc Nhiễm vừa mới tỉnh liền bắt đầu bị Tạ Doãn ấn thao. Y không biết Tạ Doãn đã chơi bao lâu, ngực mình đã ướt nhẹp đỏ rục, nhìn là biết đã bị người mút sưng lên. Y vẫn hơi lờ mờ, ôm Tạ Doãn bắt đầu thừa nhận khoái cảm. Rất nhiều ngày chưa làm rồi, Tạ Doãn dùng hết sức lực đã bị nghẹn, thao vừa sâu vừa nhanh.
Mặc Nhiễm sướng kêu phóng túng rồi khóc hức hức, chân dài móc trên eo Tạ Doãn để hắn chậm một chút. Sao Tạ Doãn nghe lời y được, đè hôn Mặc Nhiễm, hôn đến mức Mặc Nhiễm mỏi miệng, sau khi buông ra kéo theo một sợi tơ dính, nước bọt ngậm không được còn lăn từ khóe miệng xuống.
"Sao lại không cho ta chạm vào?"
Tạ Doãn hỏi, Mặc Nhiễm không trả lời, hắn liền làm dùng sức hơn. Mặc Nhiễm lắc mông muốn ra ngoài một chút, bị Tạ Doãn bóp chặt.
Cự nự.
Tạ Doãn đánh mông Mặc Nhiễm một cái, lần này đánh ngốc Mặc Nhiễm rồi, hơi đau, lại theo sự nhào nặn của tay Tạ Doãn mà biến thành một cảm giác khác.
"Hút chặt như vậy, không phải rất thích dương vật của ta sao?"
Tạ Doãn bắt đầu thao người tàn nhẫn, lực độ muốn đâm xuyên Mặc Nhiễm. Mặc Nhiễm bị dương vật lớn cắm, không biết sao liền sinh ra ủy khuất.
"Hức...... Ngươi không thích ta."
Cái gì gọi là thích hay không, Tạ Doãn cũng mờ mịt. Mặc Nhiễm nói xong khóe mắt đỏ bừng liền bắt đầu nổi nước mắt, Tạ Doãn cắn cổ y một cái, ấn y dùng sức thao.
Nhiều ngày không làm, ngay cả thời gian thở dốc Tạ Doãn cũng không cho, lôi kéo Mặc Nhiễm lại bắt đầu. Mặc Nhiễm liền vừa làm vừa khóc, cưỡi trên người Tạ Doãn hức hức hít hít. Tạ Doãn một đầu mồ hôi, ngón tay xóa đi nước mắt của Mặc Nhiễm. Mặt Mặc Nhiễm trắng nõn, bị tình dục hấp đỏ bừng khiến người thương yêu. Tạ Doãn hôn nhẹ y, vỗ về sống lưng y.
"Đừng khóc, đừng khóc."
Cuối cùng Tạ Doãn vẫn không hiểu sao lại nói mình không thích y chứ. Hắn cho rằng Mặc Nhiễm không thích mình bắn trong nên định rút ra, lại bị Mặc Nhiễm tự đè xuống ăn vào hết. Mặc Nhiễm nằm trên người hắn run rẩy, Tạ Doãn vén tóc của Mặc Nhiễm lên, bóp vành tai y. Mặc Nhiễm không nhúc nhích, mặc hắn bóp, chờ Tạ Doãn lại động một chút, phát hiện Mặc Nhiễm đã ngủ rồi.
-------
Hôm nay Xuân Hoàn còn nghi hoặc, theo như mấy ngày qua thì lúc này Tạ Doãn đã sớm đi theo qua đây rồi, sao hôm nay không thấy bóng người đâu. Tuy rằng Vương gia không sắp xếp thời gian cho hắn, nhưng hắn vẫn luôn đến sớm, từ khi Vương gia rời giường liền trông người. Thật ra Xuân Hoàn cũng khó hiểu, đã qua nhiều ngày như vậy mà không thấy hai người cùng giường, muốn đẩy cửa ra, Vương gia nên rời giường rồi còn chưa kịp nói ra miệng, lại nuốt trở vào.
Nhìn chiến trường hỗn loạn trên mặt đất và màn trướng buông, Xuân Hoàn liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy mình còn nhắc mãi, bây giờ vẫn nên lui ra ngoài nấu nước nóng thôi.
Hôm nay Tạ Doãn tỉnh sớm, có lẽ đêm qua Mặc Nhiễm vừa khóc vừa bị lăn lộn nên bây giờ vẫn đang vùi trong lòng hắn ngủ ngon lành. Mí mắt vẫn còn dư vị đỏ nhạt, hơi hơi sưng, nhìn liền biết đã khóc rất dữ. Tạ Doãn xê dịch người, kéo chăn cho Mặc Nhiễm.
Đêm qua không có thời gian suy nghĩ, bây giờ suy nghĩ Tạ Doãn vẫn trống rỗng, sao mình lại không thích y chứ, làm như mình là khách phong lưu vô tình gì đó vậy. Tuy rằng ngày thường Tạ Doãn có đủ loại duyên tốt, nhưng hắn không hề lên giường với bất kỳ ai.
Khuôn mặt của Mặc Nhiễm bị đè ra một miếng thịt nhỏ, trông mềm mại vô cùng. Thần Vương này a, biểu hiện cao quý không thể xâm phạm, nhưng thật ra rất mềm mại. Tạ Doãn quẹt quẹt mũi y, cũng rất bất đắc dĩ.
Lúc Mặc Nhiễm mở mắt ra, Tạ Doãn vẫn đang nhìn chằm chằm y, ôm y mỉm cười. Mặc Nhiễm rút tay từ trong ổ chăn ấm áp ra, đẩy mặt Tạ Doãn:
"Đừng nhìn ta chằm chằm."
Tạ Doãn nghĩ thầm, người bị nói trở mặt không nhận người không nên là mình a!
Tạ Doãn nổi giận, xoay người ngăn chặn Mặc Nhiễm lại bắt đầu hôn y, Mặc Nhiễm ưm ưm phản kháng, thế nhưng mềm như bông không có sức lực. Sáng sớm hai người trần trụi, cọ xát lại muốn giao hòa. Hơi thở trong màn giường tối hôm qua vẫn chưa tan, lại muốn động tình. Tạ Doãn sờ từ eo đến bắp đùi của Mặc Nhiễm, đột nhiên tiếng của Xuân Hoàn truyền đến.
"Vương gia! Đã có nước ấm."
Mặc Nhiễm thừa dịp Tạ Doãn lơi lỏng liền đẩy hắn ra, vẫn còn đang thở gấp không đều.
"Ừm...... Tốt, ta biết rồi."
Chân của y duỗi thẳng ra mép giường, móc lấy đi ra ngoài. "Hôm nay ta phải ra ngoài."
--------
Hôm nay tâm trạng của Tạ Doãn có vẻ không tốt, khuôn mặt âm trầm. Xuân Hoàn cảm thấy kỳ quái, đêm qua Vương gia đã ngủ với ngươi rồi, sao vẫn còn mặt thối. Lúc Mặc Nhiễm lên xe ngựa, Xuân Hoàn đến đỡ y, sau đó lót đệm mềm đã sớm chuẩn bị xuống dưới mông Mặc Nhiễm.
Thật ra tâm trạng của Bắc Đường Mặc Nhiễm lại tốt, nhìn Xuân Hoàn lại thích thêm ba phần.
Mặc Nhiễm ngầm đồng ý cho hành động đi theo của Tạ Doãn, hôm nay là cầu phúc theo thông lệ, thời gian sẽ không quá dài, hơn nữa không hiểu sao y có trực giác Tạ Doãn sẽ không chạy loạn.
Xuân Hoàn cảm thấy Tạ Doãn chính là thiếu đánh, hôm nay cũng không có sắc mặt tốt với nàng, trong lòng nàng niệm không thể tức giận với Tạ Doãn, lúc ở bên ngoài chùa chờ Vương gia cũng không nói câu nào với Tạ Doãn.
Bắc Đường Mặc Nhiễm vào chùa nhiễm một thân mùi khói, quấn quýt với mùi thơm cơ thể thoang thoảng của y, lúc y từ bậc thang đi xuống, y phục phiêu dật càng giống thần tiên.
Trở về Thần Vương phủ phải đi qua quảng trường rất náo nhiệt, lúc đến không có gì khác thường, lúc về lại bị ngăn cản. Mặc Nhiễm lung lay một chút lúc xe ngựa đột ngột dừng lại, xốc mành bên lên hỏi Xuân Hoàn: "Sao vậy?"
"Vương gia...... Là Thường Ninh, Thường Ninh tiểu thư."
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhíu mày, tuy rằng Tạ Doãn khó chịu nhưng vẫn đi theo phía sau Xuân Hoàn, nên nghe được rõ đối thoại của hai người. Không đợi Mặc Nhiễm nói gì, một vị tiểu thư vừa nhìn là biết gia đình giàu có chạy đến trước mặt.
"Mặc Nhiễm!"
Nữ hài tử nở nụ cười tươi đẹp, bất chấp tất cả liền chạy đến trước xe ngựa muốn đi lên. Mặc Nhiễm hết cách đành phải duỗi tay kéo nàng vào.
Tạ Doãn hoảng hốt trong lòng, đây là ai a!
🌸🦁🐰🌸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro