Chương 6
🌸🦁🐰🌸
Thường Ninh tiểu thư này tính tình hoạt bát, lúc đầu Mặc Nhiễm ở một mình rất yên tĩnh, sau khi nàng vào trong xe ngựa liền có động tĩnh, nghe ra rất náo nhiệt.
Tạ Doãn nghe cẩn thận, hận không thể dán mình vào trên xe ngựa, sợ bên trong phát ra âm thanh không tốt gì đó.
Hôm nay, rốt cuộc Xuân Hoàn cũng tìm được lúc chọt hắn rồi: "Tạ công tử, cẩn thận đường một chút."
Thật ra Vương gia và Thường Ninh không có loại quan hệ đó, tuy rằng nhiều năm trước quả thật Thường Ninh tiểu thư từng có loại tâm tư này, nhưng mà đã bị Vương gia từ chối rồi, trước kia cứ tưởng rằng Vương gia một lòng chỉ nghĩ đến sự nghiệp, bây giờ ngẫm lại, có lẽ là Vương gia không thích nữ nhân. Nhưng mà Vương gia và Thường ninh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Vương gia lớn tuổi, vẫn luôn xem Thường Ninh là muội muội, quan hệ của hai người cũng rất tốt. Xuân Hoàn đều biết những điều này, nhưng nàng không thèm nói cho Tạ Doãn biết, ai bảo hôm nay Tạ Doãn không có sắc mặt tốt chứ.
Thường Ninh khá lâu rồi không gặp được Mặc Nhiễm, nói là Tô Tầm Tiên nói cho nàng biết Vương gia đã có người mình thích, có thật không? Hôm nay Bắc Đường Mặc Nhiễm thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, kết quả gặp phải Thường Ninh năng động khác thường, trong lòng mắng Tô Tầm Tiên sao cái gì cũng nói.
"Nghe nói làm thị vệ cho huynh, chính là người đi theo phía sau Xuân Hoàn kia sao?"
"Ừm."
Mặc Nhiễm thừa nhận tự nhiên hào phóng, Thường Ninh liền vươn đầu ra nhìn Tạ Doãn. Nàng cười cười hữu hảo với Tạ Doãn, nhưng ở trong mắt Tạ Doãn lại cảm thấy mình đang bị khiêu khích.
"Ánh mắt của Mặc Nhiễm không tồi."
--------
Thường Ninh đến Thần Vương phủ ăn chực một bữa cơm mới đi, hôm nay mặt của Tạ Doãn từ sớm đến tối đều không tốt, Xuân Hoàn ngầm cười trộm, nghĩ thầm chọc tức hắn một chút cũng được, thăm dò sự thật lòng của hắn với Vương gia.
Thần Vương vẻ mặt uể oải, thật vất vả mới tiễn đi một Thường Ninh vui đùa ầm ĩ, Thường Ninh lôi kéo y hỏi mãi, y còn sợ Tạ Doãn ở bên ngoài nghe được, thở dài. Thời gian cũng đã trễ, nghỉ trưa cũng mất, y liền xoay người đến thư phòng, chuẩn bị đánh đàn tĩnh tâm một chút. Đêm qua Tạ Doãn chẳng nói gì đã vào phòng mình ngủ với mình, y rất mơ hồ, đã nói như vậy rồi, kết quả đến giờ Tạ Doãn vẫn chưa cho một lời giải thích. Bên tra thân phận của Tạ Doãn kia cũng không có tiến triển gì lớn, không thể nào thật sự là người đến vô ảnh đi vô tung trên giang hồ chứ, chỉ cần là người sống thì chắc chắn đều lưu lại dấu vết. Tra hết Nam triều cũng không tìm được người thích hợp...... Bắc Đường Mặc Nhiễm dừng một chút, gảy sai một sợi dây đàn.
Trừ phi, hắn không phải là người Nam triều.
Tạ Doãn dựa vào cây ngoài phòng, tiếng đàn của Mặc Nhiễm du dương, Tạ Doãn cũng là người cực tinh thông cầm nghệ. từ nhỏ đã được hun đúc không ít, hắn nhíu nhíu mày, lúc nãy Mặc Nhiễm gảy sai một âm rồi, nhưng mà tiếng đàn không dừng lại, Tạ Doãn chỉ cho rằng mình nghe lầm.
Hai người đều nghẹn một hơi, bữa tối Mặc Nhiễm cũng không ăn ngon nổi, ăn đại một chút. Bóng đêm lại nổi lên, Mặc Nhiễm đọc sách xong cảm thấy mệt mỏi, nằm quay mặt vào giường ngủ, sau lưng lại có một người dán lên.
Lúc này đêm dày, trong phòng chỉ có hai người, có vẻ như đây là thời cơ tốt nhất để nói. Tạ Doãn buồn một ngày, duỗi tay kéo Mặc Nhiễm vào lòng mình.
"Mặc Nhiễm không tìm ta."
Hai người dán cực gần, lúc nói chuyện Tạ Doãn phả thẳng hơi thở lên gáy Mặc Nhiễm, vừa nóng vừa nhột. Bắc Đường Mặc Nhiễm trốn một chút, Tạ Doãn không vui, trực tiếp đưa tay kéo y phục của Mặc Nhiễm.
"Tạ Doãn!"
"Ừm ở đây."
Nụ hôn ẩm ướt của Tạ Doãn dán lên, chặn lời muốn nói của hai người lại.
Thân thể của Mặc Nhiễm rất trắng, sáng bóng như ngọc. Tạ Doãn cũng trắng, nhưng mà không nhu hòa như Mặc Nhiễm. Tay của Tạ Doãn rất lớn, giam cầm Mặc Nhiễm rất nhẹ nhàng. Thở dốc dần dần nặng, hôm nay Tạ Doãn như chó vậy, cắn khắp nơi, dường như muốn đánh dấu của mình lên, ngay cả cổ tay trái cũng bị hắn hung hăng cắn ra một dấu răng, Mặc Nhiễm sợ hắn cắn rách, nhỏ giọng nói đau.
"Đau mới nhớ lâu."
Hai người đều không biết đối phương đang giận gì, nhưng lại không chịu nói. Tạ Doãn kéo Mặc Nhiễm, để y trở mình nằm trên giường, bóp eo nhỏ thao vào.
Đêm qua mới vừa làm, hôm nay liền trơn thuận một chút, Tạ Doãn chưa mài vài cái thì Mặc Nhiễm đã bắt đầu chảy nước, Mặc Nhiễm nằm đó cắn ngón tay của mình, không chịu lên tiếng. Càng không chịu lên tiếng thì Tạ Doãn càng dùng sức thao, huyệt ướt nóng xoắn chặt hắn, miệng phía dưới nghe lời hơn miệng phía trên. Tạ Doãn đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất, Mặc Nhiễm nhịn không được rên rỉ từng tiếng từ giữa hai hàm răng, Tạ Doãn nắm chặt bả vai co rúm của y, kéo người đến giam trong ngực, trước ngực dán sau lưng. Một bàn tay của hắn bắt lấy hai cổ tay của Mặc Nhiễm đè lên trước ngực, một tay khác đỡ lấy eo Mặc Nhiễm, nhanh chóng thao vào.
Tư thế này là Mặc Nhiễm ngồi thẳng lên háng Tạ Doãn, được Tạ Doãn ôm chặt trước ngực, không thể tránh thoát. Tạ Doãn vai rộng, thân hình bao phủ Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm không có chống đỡ, chỉ có thể rúc vào trong lòng hắn. Dương vật đi vào rất sâu, Tạ Doãn thao mạnh khiến Mặc Nhiễm bắt đầu rên rỉ không nhịn được.
"À không...... Quá sâu"
"Chặt như vậy, có phải thích được ta thao không, Mặc Nhiễm."
Mặc Nhiễm bị xóc cả người run rẩy, tiếng thở dốc thô nặng của Tạ Doãn lại đánh vào bên tai y, y dễ ra mồ hôi, rất nhanh lại giống như mới vớt ra từ trong nước. Hôm nay Tạ Doãn đã quyết tâm không chạm vào y rồi, muốn thao y đến bắn. Mặc Nhiễm vừa sướng vừa khó chịu, cắn môi dưới xin Tạ Doãn: "Chạm vào phía trước đi...... Hức ha."
Tạ Doãn lại nghiền qua điểm nhạy cảm của y, tay nhàn rỗi đảo quanh bụng nhỏ của Mặc Nhiễm nhưng lại không chịu chạm vào. Tiếng nước dâm mỹ đập vào bên tai nhạy cảm, Mặc Nhiễm uốn éo người muốn thoát khỏi cảm giác kỳ quái này, Tạ Doãn biết y muốn ra rồi, tay bóp bắp đùi của Mặc Nhiễm, cố định lại rồi thao vào nhanh hơn.
"Không...... A...... Không...... Hức."
Cả người Mặc Nhiễm đều run lên, đầu óc trống rỗng, rên rỉ ngọt dính kèm theo khóc nức nở, Tạ Doãn không chịu chạm vào phía trước của y, thao một mạch khiến y bắn ra, phía sau kẹp chặt vô cùng, nháy mắt Tạ Doãn không động đậy được nữa.
Cao trào kéo dài rất lâu, Mặc Nhiễm vừa khóc vừa run, Tạ Doãn không dám động y, chỉ tinh tế hôn lên bên gáy y. Chờ tiếng của Mặc Nhiễm nhỏ đi một chút, hắn mới đổi sang tư thế khác ôn nhu hơn một chút, từng cái từng cái mài đường đi ướt mềm. Mặc Nhiễm hơi thất thần, Tạ Doãn cúi xuống hôn hôn y, y thuận theo hé miệng, sau cơn cao trào kịch liệt là nụ hôn triền miên.
Nước mắt dính ướt lông mi, móng tay của Mặc Nhiễm cào lên lưng Tạ Doãn, một câu nói bị tiếng khóc nghẹn gián đoạn.
"Vô...... Vô lại."
"Mặc Nhiễm, ta chỉ vô lại với em thôi."
Y mở to hai mắt, ánh mắt không tập trung nhìn người, Tạ Doãn vẫn đang thao y, không biết có tính là lời âu yếm hay không. Tạ Doãn lại hôn y, có vẻ muốn hôn y đến hít thở không thông mới thôi. Hôm nay hắn ghen, dù thế nào đi nữa cũng phải làm tàn nhẫn một chút để phát tiết, Mặc Nhiễm ở trên giường tùy hắn chơi, hắn làm người nhiễm mùi của mình từ trong ra ngoài. Làm đến mức Mặc Nhiễm mềm thành một vũng nước, âm thanh ái muội mới dừng lại. Tạ Doãn thích bắn trong, Mặc Nhiễm cũng mặc kệ lúc hắn rút ra khỏi mông y còn có tinh trắng chảy ra ngoài, đã ngủ mê man rồi.
--------
Sáng sớm hôm nay, sau khi Xuân Hoàn gõ cửa không có ai đáp, liền xoay người đi nấu nước. Hai người vẫn ở bên trong ngủ đến trời đất tối sầm, đêm qua quá mệt mỏi, kéo một canh giờ hai người mới tỉnh, trong lúc đó Xuân Hoàn cũng không biết mình đã nấu nước mấy lần rồi nữa, mỗi lần gọi đều có thể nghe thấy tiếng Vương gia nhà mình rên rỉ bất mãn và làm nũng, cùng giọng trầm thấp mang theo buồn ngủ của Tạ Doãn.
"Ừm, ngủ tiếp đi."
Tạ Doãn ôm y, Mặc Nhiễm trốn trong lòng hắn, yên tĩnh có thể ngủ đến hết giờ.
Bắc Đường Mặc Nhiễm đi đường chân đều run rẩy, Xuân Hoàn dọn dẹp giường đệm rồi đi thu xếp cơm trưa. Tạ Doãn không đi, cứ ngồi bên cạnh Mặc Nhiễm, cũng mặc kệ vấn đề khoảng cách gì đó, muốn Mặc Nhiễm dựa vào người hắn. Thật ra bầu không khí lúc này cũng không tính là quá tốt, chẳng qua là sau một đêm động tình càng thêm bám dính lấy nhau. Thời tiết rất tốt, trong phòng rất sáng.
"Hôm qua là ai."
Tạ Doãn khơi mào cuộc trò chuyện, hắn cảm thấy câu hỏi này giống như cục bông, vẫn luôn nhét vào ngực hắn.
"Thường Ninh là nữ nhi của Trần đại nhân, ta xem nàng như muội muội."
"Ồ."
Bông lại giống như kẹo, thoáng cái tan ngay. Nhưng nếu Mặc Nhiễm biết Tạ Doãn vì chút chuyện nhỏ đơn giản này mà chơi y đến ngất, thì chắc chắn Mặc Nhiễm cũng sẽ đánh Tạ Doãn đến ngất.
🌸🦁🐰🌸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro