Chương 22

Hướng Nam Xuyên sờ cằm:

“Ngày mai lại đi, ta muốn xem thử Chu Hộ lấy đâu ra tự tin." Dám nhiều lần thử thách giới hạn của bọn họ.

Lúc này, tiểu khu Cảnh Hoa trông vẫn y hệt ngày thường, chẳng hề mang dáng vẻ vừa trải qua một trận ác chiến.

Gần khu mỹ thực, trên tầng lầu của một tòa nhà, một góc rèm cửa sổ bị vén lên. Sau lớp rèm, một bóng người lén lút thu hút ánh mắt của Hướng Nam Xuyên.

Nam tử rướn cổ nhìn xuống phía dưới. Bên kia hàng rào tiểu khu, có người đang ôm chặt một vật gì đó trong lòng, từ trên cây leo xuống. Vì khoảng cách quá xa, hắn không nhìn rõ trong tay đối phương đang cầm thứ gì. Nghĩ đến lời nói của Hồ Mãn vào buổi sáng, nội tâm nam tử bắt đầu dao động. Hắn nuốt nước bọt, dạ dày co rút từng cơn đau đớn, khiến hắn khó mà chịu đựng nổi.

“Lão Từ, lại đây ăn cơm.”

Từ trong bếp, giọng nói của vợ hắn vọng ra.

“Ăn cái gì mà ăn!”

Lão Từ bực bội quát lên. Mỗi ngày chỉ có cháo loãng, chẳng bằng nhịn đói, có khi uống nước tiểu còn đỡ hơn, bụng trống rỗng thì cũng thế mà thôi.

Người phụ nữ tức giận ném mạnh cái bát xuống bàn, lạnh giọng nói:

“Ngươi trút giận lên ta thì có ích gì? Nếu có bản lĩnh, sao không ra ngoài giết tang thi đi! Nếu thật sự giỏi giang, chẳng những ăn ngon mặc đẹp, mà còn có mỹ nữ tự động nhào vào lòng ngươi nữa kìa!"

“Câm miệng!”

Lão Từ hạ giọng quát:

“Ngươi muốn gọi tang thi tới đây à?"

Sau khi phát tiết cảm xúc, cả hai lại ngồi xuống bàn. Lão Từ cầm bát lên, bình tĩnh nói:

“Ta thấy bọn họ đã trở lại.”

Nghe vậy, người phụ nữ vội vàng hỏi:

“Thật sự có đồ ăn sao?"

“Có.”

Lão Từ khoa tay múa chân, ra hiệu:

“Ta thấy rồi, nhiều lắm."

“Vậy lần tới ngươi đi cùng bọn họ đi.”

Người phụ nữ nói xong, thấy bộ dạng chần chừ của trượng phu, liền tức giận chọc vào vai hắn, hận sắt không thành thép:

“Tang thi xung quanh đều bị quét sạch rồi, ngươi còn sợ cái gì? Bọn họ chẳng phải đều an toàn trở về sao?"

Lão Từ cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ giằng co, như thể đang đấu tranh tâm lý. Một lúc sau, hắn chỉ lẩm bẩm:

“Đến lúc đó rồi tính.”

Người phụ nữ tức đến muốn hộc máu, lớn tiếng nói:

“Trong nhà chỉ còn lại chút gạo, qua ngày mai là đói ch.ết cả lũ! Ai biết bao giờ chính phủ mới đến cứu viện? Giờ cả nước đều rơi vào tình trạng này, nếu có cứu, cũng phải cứu quan chức và đám nhà giàu trước..."

“Đủ rồi, đừng nói nữa! Ta đi, được chưa?!"

Thấy Hướng Nam Xuyên có vẻ mặt khó hiểu, Trì Nghiễm liền hỏi:

“Ngươi nhìn thấy gì à?"

Hướng Nam Xuyên thoáng chốc nghẹn lời. Chẳng lẽ lại nói anh chạy đến đây chỉ để hóng chuyện vợ chồng người ta cãi nhau? Hành vi này nghe thế nào cũng giống một kẻ rảnh rỗi đáng khinh. Anh nhún vai, lảng tránh:

“Không thấy rõ.”

Không biết có phải do dị năng đã mạnh hơn hay không, nhưng dù đã vài phút trôi qua, Hướng Nam Xuyên vẫn không cảm thấy khó chịu vì sử dụng quá độ. Anh quyết định:

“Ta sẽ xem lại lần nữa."

Lần này, Hướng Nam Xuyên tập trung tinh thần, dồn toàn bộ sự chú ý lên Chu Hộ.

Vừa rồi, anh cố ý chọc giận đối phương, và đúng như dự đoán — ngay khi Hướng Nam Xuyên xoay người trở về siêu thị, Chu Hộ cuối cùng cũng không thể giữ nổi lớp ngụy trang, sắc mặt lập tức thay đổi.

Có lẽ vì chưa từng bị ai làm mất mặt đến mức này, suốt quãng đường về, sắc mặt Chu Hộ âm trầm đến đáng sợ. Những người khác chỉ dám lén nhìn hắn, không ai dám vô tình chọc giận kẻ đang bực bội này.

Nhưng cũng có kẻ muốn lấy lòng hắn, ân cần đề nghị:

“Chu ca, nếu đối phương không biết điều như vậy, hay là chúng ta cho hắn một bài học?"

Chu Hộ tức đến tím mặt, quát:

“Ngu xuẩn!"

Ngay cả Lục ca còn thua dưới tay bọn họ, huống hồ là bọn hắn? Nghĩ đến đây, hắn âm thầm tính toán: Không ngờ Hướng Nam Xuyên lại cứng rắn như vậy... Tạm thời không nên đối đầu với bọn chúng. Cứ chờ đi, một ngày nào đó...

Kẻ định vuốt mông ngựa lại vô tình giẫm phải đuôi ngựa, chỉ đành xấu hổ im bặt.

Đi ở phía sau, Hồ Mãn bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường trước thái độ “được lợi còn khoe mẽ” của đám người Chu Hộ. Trong lòng cậu thầm lẩm bẩm: Mình rốt cuộc làm sao lại lẫn lộn với đám người này chứ...

Chu Hộ là hàng xóm tầng dưới của cậu. Trước đây, Hồ Mãn từng nghe mấy bác gái nhiều chuyện trong khu nhắc đến gã này. Họ nói Chu Hộ là chủ một công ty nhỏ, xem như cũng thành đạt. Nhưng điều đám bác gái quan tâm hơn cả là đời tư của gã. Nghe đâu Chu Hộ từng có vợ con ở quê, nhưng sau khi phát tài liền chê bai người vợ nông thôn, rồi tìm một cô bồ trẻ đẹp hơn. Mấy năm trước, vợ cũ của gã còn đến khu này làm ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thay đổi được gì.

Ngày mạt thế bùng nổ, đúng lúc trùng vào cuối tuần không phải học bù, Hồ Mãn liền ở nhà ngủ nướng. Đang mơ màng thì đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng thét thảm thiết. Cơn hoảng sợ khiến cậu bật dậy, vội vàng chạy ra ban công. Từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy cảnh tượng kinh hoàng—người cắn người ngay giữa đường.

Là một kẻ từng xem không ít phim zombie, Hồ Mãn lập tức nghĩ đến hai chữ: Tang thi.

Trong nhà cậu chỉ có một mình. Từ khi lên cấp ba, ba mẹ cậu đã ly hôn, chẳng ai muốn bị vướng bận bởi đứa con này. Cuối cùng, hai người thỏa thuận chia tay trong êm đẹp, để lại cho cậu căn nhà từng là tài sản chung, rồi ai nấy đều tái hôn, sống cuộc đời riêng của họ.

Hơn nữa, Hồ Mãn là một trạch nam chính hiệu, không biết nấu ăn. Ngày thường đi học thì ăn cơm căn tin, nghỉ ở nhà thì gọi đồ ăn giao tận nơi. Vì vậy, trong nhà ngoài mì gói và đồ ăn vặt ra thì chẳng còn gì để dự trữ.

Nhịn đói mấy ngày, Hồ Mãn thực sự không chịu nổi nữa. Cậu quyết định ra ngoài tìm cái ăn, thà bị tang thi cắn chết còn hơn chết đói. Đúng lúc đó, Chu Hộ và nhóm người của gã tìm đến cửa.

Ban đầu, Hồ Mãn còn tưởng bọn họ đến để cướp bóc. Cậu vội kéo ghế sô pha chắn ngang cửa, căng thẳng hét lên:

"Tôi không có đồ ăn đâu!"

Chu Hộ giải thích một hồi, nói rằng bọn họ đến để rủ cậu cùng ra ngoài tìm đồ ăn. Khi đó, Hồ Mãn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ lại — ở lì trong phòng cũng chết, ra ngoài cũng chết, vậy thì thà liều một phen còn hơn. Nghĩ vậy, cậu dứt khoát mở cửa, theo Chu Hộ và nhóm người của gã ra ngoài săn tang thi.

Khu dân cư này quản lý rất nghiêm ngặt, cổng ra vào còn có hai con ngao Tây Tạng dữ tợn trấn giữ. Nhờ vậy, số người trong khu bị lây nhiễm virus tang thi không nhiều lắm.

Hồ Mãn vô thức thả lỏng cảnh giác. Nhưng ngay lúc đang tìm đồ ăn trong siêu thị khu dân cư, một con tang thi bất ngờ lao tới từ phía sau, há miệng định cắn cậu. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Hồ Mãn bỗng thức tỉnh dị năng — cậu vớ lấy một nhánh cây chặn miệng con tang thi, suýt chút nữa mất mạng. Dị năng mà cậu thức tỉnh là hệ Mộc, và cậu cũng không có ý định che giấu điều đó. Nhờ vậy, cậu được Chu Hộ chú ý.

Chu Hộ vốn quen làm lãnh đạo, giỏi quản lý và chỉ huy người khác, lại còn biết bày mưu tính kế. Vì thế, cả nhóm đều chấp nhận vị trí lãnh đạo của gã. Hồ Mãn tuy vẫn nghi ngờ nhân phẩm của Chu Hộ, nhưng cậu vốn không thích nổi bật, lại là kẻ tùy tiện, nên cũng chẳng có ý kiến gì.

Vài ngày trước, khi Chu Hộ đưa Lục ca và đám người kia vào đội, Hồ Mãn đã mơ hồ cảm thấy có điều không ổn. Cậu biết rõ bản thân Chu Hộ vốn chẳng phải người lương thiện, lúc đó chỉ đơn thuần nghi ngờ mà thôi. Nhưng sau này, những hành động của Chu Hộ khiến cậu âm thầm kinh hãi.

Hồ Mãn thầm nghĩ, vài ngày nữa phải tìm cớ rời khỏi đội này. Tiệm trái cây kia có cửa hàng trưởng rất lợi hại, liệu có nên đến đó tìm chỗ dựa không?

Cả nhóm trèo qua hàng rào chắn, quay trở lại khu dân cư.

Vừa mới nhảy xuống từ trên cây, Hồ Mãn liền nhìn thấy một người phụ nữ khoác áo lông chồn bước đến chỗ Chu Hộ. Trước mặt bao người, hai người họ quấn quýt lấy nhau đầy thân mật.

Hồ Mãn trợn trắng mắt, cảm thấy đầu óc Chu Hộ chắc chắn có vấn đề. Loại phụ nữ như rắn độc bò cạp này mà hắn cũng dám giữ bên cạnh, đúng là tự chuốc họa vào thân. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng đáng đời!

Có lẽ đã sớm đoán trước kết cục của Chu Hộ, Hồ Mãn lắc đầu, ôm chặt đống trái cây trong tay rồi thong thả quay về.

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng dựa vào lòng Chu Hộ, giọng nói ngọt ngào nũng nịu:

“Chu đại ca, tiệm trái cây đó thực sự thần kỳ như vậy sao?"

Chu Hộ được thỏa mãn hư vinh, cơn giận trong lòng dần lắng xuống. Hắn vươn tay, dùng ngón tay khẽ vuốt ve cằm người phụ nữ kia, giọng nói mang theo vài phần đắc ý:

"Ta đã tận mắt nhìn thấy. Tiệm trái cây đó đúng như lời Tạ Huy nói, bên ngoài trông chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông, nhưng khi bước vào lại thấy ít nhất phải năm mươi mét vuông. Trên kệ đầy ắp trái cây tươi mới, cứ như vừa hái xuống từ cây vậy. Chờ ta tóm được Thanh Bình Lộ, tiệm trái cây đó sẽ là của nàng. Về sau muốn ăn gì cũng có, thế nào?"

Người phụ nữ khẽ đấm vào ngực hắn, giả vờ giận dỗi:

"Ngay cả Lục ca cũng chết trong tay bọn họ, anh còn muốn em mất đi anh sao?"

Chu Hộ rõ ràng rất hưởng thụ cảm giác được người phụ nữ này quan tâm. Hắn siết nhẹ eo nàng, giọng điệu đầy chắc chắn:

"Không phải còn có các ngươi sao? Yên tâm đi, ta đảm bảo sớm muộn gì cũng sẽ giết được Trì Nghiễm, báo thù cho Lục ca và mọi người."

Vừa nói, tay hắn không an phận luồn xuống cổ áo người phụ nữ, cúi đầu cắn nhẹ lên làn da trắng mịn của nàng. Giọng hắn trở nên khàn khàn, mang theo ham muốn lộ liễu:

"Chỉ mới xa nhau một chút, ta đã nhớ nàng muốn chết rồi, bảo bối..."

Chu Hộ hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng mà không hề nhận ra, tình ý trong mắt người phụ nữ dần biến mất, thay vào đó là sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt. Ngay khoảnh khắc hắn áp sát xuống, đáy mắt nàng lóe lên một tia sát ý thoáng qua.

Bất ngờ chứng kiến cảnh tượng chói mắt trước mặt, Hướng Nam Xuyên lập tức cứng đờ, biểu cảm đầy xấu hổ. Lần này đúng là xác nhận anh đã tư thác tạp*. Nhưng ngay sau đó, cơn giận lại bùng lên — hai người kia cũng quá không biết xấu hổ! Giữa ban ngày ban mặt lại ngang nhiên làm chuyện đó?! Sao có thể trách hắn được chứ?!

Nhìn thấy gương mặt Hướng Nam Xuyên đỏ bừng, Trì Nghiễm vươn tay chạm vào trán anh, giọng điệu có chút lo lắng:

"Có phải ngươi bị sốt không?"

Hướng Nam Xuyên giận dữ gạt tay y ra:

"Ta không bị bệnh!" Chỉ là vô tình thấy thứ không nên thấy mà thôi.

Trì Nghiễm vẫn thản nhiên:

"Đừng làm loạn nữa, ta có chuyện chính muốn nói với ngươi."

Hướng Nam Xuyên hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khó mở lời:

"Chu Hộ tên ngu ngốc kia... thế mà lại dám qua lại vào nữ nhân của Lục ca."

*mắc kẹt trong tình huống oái oăm


☽ xong chương 22 ☾










Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro