Chương 34

*Chương nỳ mình đổi từ tỉnh thành dùng ở các chương trước thành thành phố nha*

__________________________________

Trần Sung đơn giản giới thiệu qua về Hướng Nam Xuyên, Mộ Đông và Hứa Viễn. Trương Huân cũng vội vàng báo tên mình. Hắn tên đầy đủ là Trương Huân, từng là lính xuất ngũ. Vì bị thương và đồng thời thức tỉnh dị năng, hắn được phân công đến giữ cửa thành.

Căn cứ tạm thời này trước đây vốn là một khu chung cư bỏ hoang ở vùng ngoại ô Ngọc Hà, đã xuống cấp nhiều năm nên điều kiện sinh hoạt không được tốt lắm. Dù vậy, ít ra những người sống sót còn có nơi trú chân, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.

Theo thống kê, nơi đây hiện có khoảng mười vạn người sống sót. Còn trong thành phố có còn ai sống không thì không ai rõ. Trong tình cảnh thiếu hụt đạn dược nghiêm trọng, dù lãnh đạo cũng muốn giải cứu người bị kẹt bên trong, nhưng lực bất tòng tâm.

Bọn họ từng cử một đội đến tỉnh thành để cầu viện quân đội, nhưng đoàn xe thậm chí còn chưa ra khỏi phạm vi Ngọc Hà đã bị bầy tang thi bao vây, buộc phải quay về. Trong số hơn mười người xuất phát, cuối cùng chỉ có ba người sống sót trở lại.

Trương Huân dẫn Hướng Nam Xuyên và nhóm người vào căn cứ, đồng thời lặng lẽ quan sát họ. Dù người trực tiếp trao đổi với hắn là người đang vác súng ngắm, nhưng hắn có thể nhận ra kẻ thực sự nắm quyền quyết định lại là Hướng Nam Xuyên – người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, không hé môi nửa lời.

Vừa bước vào căn cứ, Mộ Đông và những người khác không giấu được vẻ kinh ngạc. Số lượng người sống sót ở đây quả thật rất đông, nhưng hầu hết bọn họ đều co ro bên lề đường hoặc ngồi xổm trong góc tường, trước mặt đặt một chiếc bát rỗng như đang ăn xin.

Ai nấy đều khoác trên mình bộ quần áo rách nát, sắc mặt xanh xao, vàng vọt. Ánh mắt họ trống rỗng, vô hồn, cứ thế dõi theo dòng người qua lại trên đường mà chẳng hề có chút sức sống nào, như thể đã đánh mất hoàn toàn hy vọng.

Ngay sau đó, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Ở nơi này, ăn uống, sinh hoạt và đi vệ sinh đều diễn ra chung một chỗ, mùi vị tất nhiên không thể dễ chịu được.

Trước đây, đường Thanh Bình cũng từng gặp phải tình trạng tương tự. Có một lần, khi Hướng Nam Xuyên ra ngoài, suýt nữa giẫm phải cái đó, khiến anh ghê tởm đến mức phát cáu. Cuối cùng, anh nổi giận đùng đùng ra lệnh cho những dị năng giả hệ thổ dựng một nhà vệ sinh công cộng tạm bợ ở cuối phố. Đồng thời, anh còn tuyên bố thẳng thừng: nếu ai còn tùy tiện phóng uế bừa bãi, thì cứ ăn luôn đi. Nhờ vậy, vấn đề mới được giải quyết phần nào.

Mộ Đông không khỏi cảm thấy xót xa, cất giọng hỏi:

“Chẳng lẽ các ngươi cứ để mặc như vậy sao?"

Trương Huân cười khổ, lắc đầu nói:

"Chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Lương thực trong căn cứ vốn đã thiếu thốn, chỉ có thể ưu tiên phân phối cho những người trực tiếp tham gia chiến đấu. Gần đây, lại có một số kẻ thức tỉnh năng lực đặc thù, nhân cơ hội gây rối, tranh giành quyền lực. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn..."

Nói đến đây, hắn đột ngột im lặng, như thể không dám nói thêm nữa.

Trần Sung lên tiếng hỏi:

"Ở đây có bao nhiêu dị năng giả?"

Trương Huân hơi ngạc nhiên:

"Các ngươi gọi những người đó là 'dị năng giả' sao?"

Về vấn đề này, hắn cũng không giấu giếm, tiếp tục nói:

"Ước chừng có vài chục người. Nhưng một số kẻ không muốn để lộ thân phận dị năng giả của mình, vì sợ bị cưỡng ép đưa ra tiền tuyến săn giết tang thi. Do đó, chúng ta cũng không thể thống kê chính xác con số thực tế."

Trương Huân dẫn bọn họ đến một tòa nhà có vẻ sạch sẽ hơn so với những nơi khác. Hắn nói:

"Trước hết, các ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây một chút. Ta sẽ đi xin chỉ thị từ lãnh đạo."

Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu cho một người đi cùng, ngầm nhắc nhở người đó phải tiếp đãi nhóm khách này chu đáo.

Hướng Nam Xuyên quan sát xung quanh. Đây vốn dĩ là một cửa hàng mặt phố, hiện tại đã được căn cứ tận dụng làm nơi nghỉ ngơi cho khách. Bên trong bày vài chiếc bàn đá, ghế đá đơn giản, thậm chí ngay cả ấm trà cũng không có. Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu — hiện tại tài nguyên nước vô cùng quý giá, ngay cả những người bình thường một ngày còn chưa chắc được uống một ngụm nước sạch, ai dám tùy tiện mang nước ra pha trà, lỡ bị cướp mất thì sao?

Người được Trương Huân phái đến tiếp đãi bọn họ mỉm cười nói:

"Các ngươi cứ ngồi đi, ta đi pha trà."

Hướng Nam Xuyên khẽ gật đầu, nói:

"Không cần phiền phức, chúng ta không khát nước."

Mạnh Long và mấy người còn lại nhìn người kia với ánh mắt đầy mong chờ — chúng ta khát nước mà!

Đáng tiếc, người kia thậm chí còn chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái. Nghe Hướng Nam Xuyên nói không cần nước, hắn lập tức có cách nhìn mới về nhóm người này, ánh mắt cũng có phần kính trọng hơn. Hắn mím môi, nói:

"Vậy cũng được, các ngươi cứ chờ một lát."

Chờ đợi hơn nửa giờ, cuối cùng Trương Huân cũng dẫn theo vị "lãnh đạo" trong miệng hắn chậm rãi bước vào.

Trương Huân có chút ngượng ngùng, giới thiệu:

"Đây là Phó Thị trưởng, Tôn bí thư. Nếu có chuyện gì, các ngươi có thể trao đổi trực tiếp với ngài ấy."

Tôn bí thư mang vẻ mặt cao ngạo, đảo mắt nhìn lướt qua mọi người, giọng điệu lạnh nhạt:

"Chẳng hay các ngươi tìm người phụ trách của chúng ta có chuyện quan trọng gì? Tình hình căn cứ hiện tại rất nghiêm trọng, Phó Thị trưởng không thể rút thời gian đến đây, nên cử ta đến tiếp đãi các ngươi."

Hướng Nam Xuyên giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Anh chán ghét nhất kiểu quan liêu này. Trước đây, Chu Phổ Minh cũng vậy — mãi không chịu bỏ xuống cái vỏ bọc quan chức, cứ tưởng rằng chỉ cần giữ kiểu cách của một quan lớn thì sẽ có người nịnh bợ. Nhưng thời đại này đã khác rồi! Giờ là mạt thế, ai quan tâm ngươi có phải là Phó Thị trưởng hay không?

Không muốn lãng phí thời gian, Hướng Nam Xuyên lập tức đứng dậy, lãnh đạm nói:

"Nếu Phó Thị trưởng bận rộn như vậy, chúng ta cũng không tiện làm phiền. Chúng ta đến từ Tây Châu, nếu các ngươi thực sự không thể trụ vững nữa, có thể đến căn cứ của chúng ta ở Tây Châu."

Không ngờ rằng Hướng Nam Xuyên vừa mở miệng đã thẳng thừng như vậy, Tôn bí thư lập tức sa sầm mặt, tức giận quát:

"Ngươi có ý gì? Nguyền rủa căn cứ của chúng ta sao?"

Hướng Nam Xuyên thản nhiên đáp:

"Tùy ngươi nghĩ thế nào. Trần Sung, chúng ta đi."

Trương Huân nhìn theo bóng lưng bọn họ, vẻ mặt khó xử. Hắn muốn chạy theo nhưng lại sợ bị Tôn bí thư giận lây, đành đứng im, chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ rời đi.

Mạnh Long và vài người khác thì vừa bước ra cửa đã ba chân bốn cẳng chạy theo, trong lòng thầm cầu nguyện đừng bao giờ phải gặp lại tên Tôn sát thần kia nữa.

Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp đi xa thì đã bị một nhóm người khác chặn lại — chính là đám "dị năng giả muốn tranh giành quyền lực" mà Trương Huân từng nhắc đến.

Từ lời giới thiệu của đối phương, bọn họ biết được hắn tên là Tần Hãn — người đứng đầu tổ chức dị năng giả của căn cứ Ngọc Hà. Trước mạt thế, hắn từng điều hành một khu giải trí, tính cách hào sảng, quen biết rộng rãi. Nhờ vậy, các dị năng giả trong căn cứ đều tâm phục khẩu phục mà tôn hắn làm thủ lĩnh.

Tần Hãn có vẻ rất chân thành, hắn lên tiếng xin lỗi:

"Xin lỗi vì đã đường đột mời các ngươi đến đây. Chúng ta chỉ muốn biết thêm về tình hình bên ngoài."

Trần Sung nhận được ánh mắt ra hiệu từ Hướng Nam Xuyên, liền đứng ra đáp:

"Không sao, chúng ta cũng muốn tìm hiểu thêm về tình hình trong căn cứ."

Tần Hãn gật đầu:

"Vậy để ta nói trước."

Hắn cầm lấy ấm trà, rót cho mỗi người một chén, tỏ rõ thành ý.

"Tình trạng của căn cứ thế nào, các ngươi cũng thấy rồi, nhưng đó chỉ là bề nổi."

Tần Hãn đặt ấm trà xuống, ngón tay chỉ lên trên, ánh mắt tràn đầy bất mãn.

"Đám lãnh đạo kia tư tưởng quá mức bảo thủ. Họ muốn chúng ta liều mạng, nhưng lại không chịu đưa ra bất kỳ lợi ích nào. Đạn dược và vũ khí đều bị giữ chặt, như thể sợ chúng ta có súng trong tay thì sẽ tạo phản vậy."

Chính quyền lúc nào cũng đề phòng dị năng giả làm loạn, trong khi dị năng giả thì bất mãn với việc chính phủ quản lý quá chặt và keo kiệt trong phân phối tài nguyên. Mâu thuẫn ngày càng leo thang. Nếu không phải vì hiểm họa tang thi vẫn còn đó, treo lơ lửng như lưỡi dao trên đầu, e rằng một ngày nào đó hai bên sẽ thật sự bùng nổ xung đột.

Tần Hãn và những người của hắn hiểu rất rõ tình hình, biết rằng căn cứ sắp rơi vào tình trạng cạn kiệt lương thực. Một khi ngay cả chiến sĩ cũng không còn gì để ăn, căn cứ này có thể cầm cự được bao lâu nữa?

Vì vậy, Tần Hãn và thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng để di dời. Ngay khi nghe tin có người từ bên ngoài đến, hắn lập tức cử người theo dõi, đợi nhóm người kia vừa rời khỏi tòa nhà là mời họ đến gặp. Hắn còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải tiếp đón một cách lịch sự, tránh gây xung đột hay làm mất lòng đối phương.

Trần Sung suy xét một lúc rồi quyết định kể sơ lược về tình hình Tây Châu. Khi nghe nói Tây Châu đã thu phục hơn phân nửa thành phố, ánh mắt Tần Hãn sáng lên. Điều bọn họ thiếu nhất lúc này chính là lương thực. Nếu có thể tìm được nơi cung cấp thức ăn mà không cần huynh đệ của hắn phải liều mạng, thì bất cứ điều kiện nào cũng đều có thể thương lượng.

Thấy tình hình có vẻ khả quan, Hướng Nam Xuyên liền đưa ra lời mời:

"Căn cứ của chúng ta hiện tại rất thiếu người. Nếu các ngươi đến đó, chắc chắn sẽ được trọng dụng."

Tần Hãn không phải kẻ có dã tâm, việc làm lãnh đạo hay không đối với hắn không quan trọng lắm. Hắn chỉ gật đầu đáp:

"Ta sẽ suy xét thêm."

Sau đó, hắn nhìn nhóm người Hướng Nam Xuyên, có chút khó hiểu:

"Các ngươi định đi đến thành phố?"

Trần Sung gật đầu xác nhận.

Tần Hãn không hiểu tại sao bọn họ nhất quyết phải vào thành phố, nhưng vẫn đưa ra lời khuyên:

"Đừng đi thẳng qua thành phố, hãy đi đường cao tốc."

Hắn còn vẽ một tấm bản đồ đơn giản, chỉ cho họ biết những khu vực có nhiều tang thi nhất, cũng như con đường an toàn nhất để đi qua.

Mặc dù có Trần Sung là "bản đồ sống", nhưng họ vẫn không rõ ràng về số lượng tang thi phía trước. Vì vậy, đối với ý tốt của Tần Hãn, Hướng Nam Xuyên sẵn lòng tiếp nhận. Anh gật đầu nói:

"Cảm ơn đã nhắc nhở."

Tần Hãn còn hỏi rất nhiều về tình hình Tây Châu, Trần Sung cũng thành thật trả lời từng câu một. Cứ thế trò chuyện một hồi, bọn họ vô tình đã nói chuyện đến tận giờ cơm trưa.

Tần Hãn nhiệt tình mời:

"Ở lại ăn một bữa cơm đi!"

Nhưng Hướng Nam Xuyên và đồng đội từ chối, dù sao Tần Hãn bọn họ cũng chẳng có nhiều lương thực. Tuy nhiên, Tần Hãn lại trừng mắt, vỗ bàn, giọng điệu đầy phẫn nộ:

"Các ngươi có phải đang xem thường ta không hả?!"

Rồi hắn hào sảng vẫy tay:

"Khách sáo cái gì, ngồi xuống, ngồi xuống! Đông Tử, đem bình rượu trắng trân quý của ta ra đây!"

Hướng Nam Xuyên bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống. Anh nói:

"Chúng ta không thể ăn không của các ngươi, trên xe có đồ ăn, Hứa Viễn, đi lấy một ít mang lại đây."

Tần Hãn nghe vậy thì không để ý lắm, nghĩ rằng "đồ ăn" chắc chỉ là mì ăn liền hay đồ hộp linh tinh. Nhưng ai ngờ, ngay sau đó, hắn trông thấy Hứa Viễn ôm một quả bí đỏ nặng mấy chục cân, tay kia còn xách theo một túi đầy cà chua, dưa leo, cà tím, khoai tây... từng bước đi vào.

Tần Hãn trợn to hai mắt, suýt chút nữa trừng đến rớt cả tròng:

"Mẹ nó! Đây là hàng thật sao?!"

Hướng Nam Xuyên cười tủm tỉm:

"Ngươi có thể sờ thử xem có phải thật hay không."

Tần Hãn không kìm được mà bước lên trước, từ tay Hứa Viễn nhận lấy quả bí đỏ lớn, còn cẩn thận ước lượng một chút. Một lát sau, hắn bỗng cười ha hả, vỗ mạnh lên đùi, hô lớn:

"Tốt! Tốt lắm! Đông Tử, mau lấy đồ xuống, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa ra trò!"

Đông Tử cũng sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn đống rau củ trước mặt. Hắn run rẩy nâng quả bí đỏ lên, như thể sợ Hướng Nam Xuyên bọn họ đổi ý, sau đó ôm chặt lấy rồi chạy biến xuống bếp.

"Còn nhiều nữa!"

Hứa Viễn gọi với theo, dở khóc dở cười mà đuổi theo Đông Tử.

Sau bữa ăn, không khí giữa hai bên trở nên thân thiết hơn hẳn. Tần Hãn cười đùa, vỗ vai Hướng Nam Xuyên, gọi huynh xưng đệ vô cùng tự nhiên. Sau khi biết rằng ở Tây Châu, mọi người đều có thể ăn những thực phẩm này mỗi ngày, hắn chẳng cần nghĩ ngợi lâu, lập tức nói chắc nịch:

"Quyết định rồi! Ta dẫn theo các huynh đệ, theo các ngươi về Tây Châu!"

Hướng Nam Xuyên mỉm cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói:

"Tây Châu của chúng ta hiện tại rất thiếu người."

Tần Hãn lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, vỗ ngực đảm bảo:

"Ta sẽ cố gắng mang theo càng nhiều người càng tốt."

Hướng Nam Xuyên rốt cuộc hài lòng. "Luyến tiếc con thì không bắt được sói." anh bỏ ra nhiều lương thực như vậy, chẳng phải chỉ để dụ dỗ Tần Hãn cùng nhóm người của hắn hay sao? Quan sát một hồi, anh thấy Tần Hãn quả thực có năng lực lãnh đạo, quản lý thuộc hạ rất có bài bản. Đám dị năng giả dưới trướng hắn đều tuân thủ quy củ, không vì thức tỉnh năng lực mà trở nên kiêu ngạo hay vô pháp vô thiên.

Sau bữa trưa, Hướng Nam Xuyên đứng dậy chào từ biệt.

"Chúng ta phải lên đường ngay, vẫn còn một chặng dài đến tỉnh thành."

Bây giờ mục đích đã đạt được, bọn họ cũng không cần nán lại Ngọc Hà căn cứ thêm nữa.

Trước khi rời đi, Hướng Nam Xuyên để lại một phong thư, nhờ Tần Hãn chuyển giao cho Trì Nghiễm. Hành động này không thể nghi ngờ chính là một dấu hiệu thể hiện sự coi trọng dành cho Tần Hãn, đồng thời cũng khiến hắn yên tâm hơn về quyết định của mình.

Ngay khi Hướng Nam Xuyên cùng đồng đội vừa rời đi, Tần Hãn và những người của hắn đã gấp rút thu dọn hành lý, chuẩn bị chính thức đầu nhập vào Tây Châu.

Nhờ có bản đồ Tần Hãn vẽ ra, Hướng Nam Xuyên và đồng đội thành công tránh được đàn tang thi lớn, thuận lợi rời khỏi Ngọc Hà căn cứ. Đến tối, họ tìm một khu vực địa hình bằng phẳng để dừng chân nghỉ ngơi. Bữa tối hôm đó, cả nhóm ăn bánh ngô mà Mập Mạp đã chuẩn bị sẵn.

Trước khi ngủ, cả nhóm phân công một người gác đêm để đảm bảo an toàn.

Trần Sung cần lái xe vào ngày hôm sau, nên không thể trực đêm.

Mộ Đông không có dị năng tấn công, lại chưa từng qua huấn luyện, cảnh giác cũng không cao, nên cũng không phù hợp.

Sau khi bàn bạc, họ quyết định để Hướng Nam Xuyên và Hứa Viễn thay phiên nhau gác đêm. Hứa Viễn phụ trách nửa đêm đầu, còn Hướng Nam Xuyên sẽ trực ca cuối.

Tuy nhiên, Hứa Viễn cuối cùng đã không gọi Hướng Nam Xuyên dậy, mà dựa vào hai bình nước tăng lực, cố gắng thức suốt đêm để trông chừng cho cả nhóm.

Sáng hôm sau, Hướng Nam Xuyên thức dậy với vẻ mặt ngơ ngác, vẫn còn hơi mơ màng vì ngủ quá sâu. Khi biết Hứa Viễn đã thức trắng cả đêm mà không gọi mình dậy, anh liền xụ mặt mắng một trận.

Hứa Viễn dù bị mắng nhưng vẫn cười ha ha, hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi. Nhưng lần sau, anh ta vẫn giữ nguyên thói quen cũ, khiến Hướng Nam Xuyên cũng không biết nên tức giận hay bó tay.

Sau khi ăn một bữa sáng đơn giản, nhóm người lại tiếp tục lên đường đến tỉnh thành. Trên đường, họ đi ngang qua vài thành phố nhưng không có căn cứ nào được thành lập, nên họ quyết định không vào thành, mà đi thẳng theo đường cao tốc.

Trong hành trình, họ gặp phải một vài đợt triều tang thi, khiến họ phải chậm lại và mất thêm thời gian.

Mãi đến trưa ngày thứ ba, xe Quan Quang Đại Ba mới đến được vùng ngoại ô thành phố.

Khi nhìn thấy bức tường thành nguy nga hiện ra trước mắt, Hướng Nam Xuyên xoa xoa cổ, cảm giác mỏi nhừ sau chặng đường dài. Trong lòng anh không khỏi cảm thán vạn phần — căn cứ tỉnh thành quả nhiên không giống bất kỳ nơi nào khác, ngay cả tường thành cũng toát lên vẻ đồ sộ, vững chãi, đầy uy nghiêm.


☽ xong chương 34 ☾



























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro