Chương 48
Trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Sung và những người khác, Hướng Nam Xuyên lập tức lao ra cửa. Khi chạy xuống dưới lầu, anh ngay lập tức cảm nhận được điều bất thường.
Đêm nay, khu A yên tĩnh đến kỳ lạ. Giờ vẫn chưa đến tám giờ tối, nhưng trên đường phố lại không có lấy một bóng người qua lại. Hướng Nam Xuyên chợt nhớ đến lời cảnh báo của Ngô phó quan vào buổi trưa — gần đây căn cứ không yên ổn, tốt nhất anh nên hạn chế ra ngoài.
Ánh mắt anh quét nhanh qua con đường đối diện.
Một người đang loạng choạng chạy phía trước, còn phía sau, vài bóng người với động tác cứng ngắc đuổi theo. Đồng tử Hướng Nam Xuyên lập tức co lại — đó là tang thi?!
Tang thi xuất hiện ngay trong căn cứ sao?
Anh theo bản năng đưa tay sờ ra sau eo, nhưng rồi chợt nhớ ra, súng tinh hạch của mình đã đưa cho người khác. Không chần chừ, anh nhanh chóng bước về phía bãi đỗ xe ven đường, nơi Quan Quang Đại Ba đang đậu sẵn.
Lặng lẽ tiếp cận chiếc xe, Hướng Nam Xuyên mở cửa, rút ra khảm đao của mình. Hai tay nắm chặt chuôi đao, anh nhẹ bước tiến về phía đám tang thi.
Người đàn ông chạy phía trước bất ngờ vấp ngã. Mồ hôi làm mờ mắt anh ta, nhưng qua làn nước mắt, anh ta vẫn thấy có người đang tiến về phía mình.
Kích động, anh ta vươn tay cầu cứu.
"Cứu... cứu tôi..."
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một con tang thi đã chộp lấy chân anh ta.
Người đàn ông hoảng loạn, điên cuồng đá mạnh. Nhưng ngay lập tức, một con tang thi khác lao lên, ngoạm chặt vai và mặt anh ta.
Anh ta giãy giụa điên dại, tay chân quờ quạng trong tuyệt vọng.
"Chết đi, lũ khốn!"
Lưỡi đao sắc bén vung lên.
Hướng Nam Xuyên chém phăng đầu một con tang thi.
Những con còn lại ngay lập tức bỏ mặc người đàn ông hấp hối, chuyển mục tiêu sang Hướng Nam Xuyên, đồng loạt lao đến.
Nhanh nhẹn lách sang một bên, anh tung một cú đá sườn, đá văng một con tang thi. Không để mất nhịp, anh lập tức xoay người, vung đao chém thẳng vào con tang thi đang lao tới từ phía sau.
Nhanh chóng xử lý xong đám tang thi, Hướng Nam Xuyên bước đến gần người đàn ông vừa bị cắn. Máu từ vết thương của anh ta sẫm lại thành màu đen, dấu hiệu rõ ràng của việc đã bị nhiễm virus tang thi.
Anh ngồi xổm xuống, trầm giọng hỏi:
"Tại sao lại có tang thi xuất hiện ở đây?"
Ánh mắt người đàn ông vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi.
"Có tang thi chuột... trong căn cứ..."
Tang thi chuột?
So với con người, động vật linh hoạt hơn nhiều, lại cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm. Lúc đầu khi mạt thế bùng nổ, số lượng động vật bị nhiễm virus tang thi không nhiều. Nhưng một khi đã bị nhiễm, chúng trở thành mối đe dọa cực lớn.
Ở Tây Châu, Hướng Nam Xuyên hiếm khi gặp tang thi động vật. Nhưng trên đường đến thành phố, anh đã từng chạm trán chúng — những con quái vật hung dữ, tàn bạo. Khi đó, anh và đồng đội đã quyết định không đối đầu trực diện mà tìm cách tống khứ chúng ra xa.
Dạo gần đây trời vừa có tuyết, thời tiết lạnh đến mức hầu hết động vật đều rơi vào trạng thái ngủ đông. Thậm chí, ngay cả tang thi động vật cũng dễ bị đông cứng.
Nhưng tại sao giờ này lại xuất hiện tang thi chuột?
Và vì sao trước đó chưa từng nghe bất kỳ tin tức nào về chúng?
Người đàn ông nằm dưới đất đột nhiên trợn trừng mắt. Miệng anh ta trào ra nước dãi, cổ họng phát ra những âm thanh khò khè rợn người.
Cánh tay co giật vươn lên, chụp thẳng về phía Hướng Nam Xuyên.
Lưỡi đao vung xuống.
Anh dứt khoát chặt đầu người đàn ông vừa biến thành tang thi, sau đó moi ra một viên tinh hạch.
Ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà, anh không chần chừ, lập tức chạy lên lầu.
Vừa đến nơi, anh đã thấy Trần Sung cùng những người khác mở sẵn cửa, chờ anh trở về.
Hướng Nam Xuyên cẩn thận đóng cửa lại, trầm giọng báo tin:
"Căn cứ xuất hiện tang thi chuột."
Trần Sung và những người khác vừa rồi đã đứng trên ban công, tận mắt chứng kiến cảnh hắn chém giết tang thi. Ban đầu, họ định xuống hỗ trợ, nhưng trước khi kịp hành động, Hướng Nam Xuyên đã tự mình giải quyết xong xuôi.
Trần Sung nhíu mày, trầm tư nói:
"Nếu trước đó đã có dấu hiệu, chính phủ không thể nào không cảnh báo cho những người sống sót."
Thông tin họ nhận được quá ít, ngay cả Trần Sung cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác.
"Ta ra ngoài xem tình hình."
Hướng Nam Xuyên nói.
Trần Sung quay vào phòng lấy khẩu súng tinh hạch, rồi nhìn hắn:
"Ta đi cùng ngươi."
Trước khi ra khỏi cửa, Trần Sung dặn dò Hứa Viễn và Mộ Đông:
"Nhớ đóng kín cửa sổ, đừng để tang thi chuột lọt vào."
Hướng Nam Xuyên và Trần Sung đi dọc theo Khu A. Đèn đường yếu ớt, chỉ lờ mờ soi rọi bóng dáng một vài người đang vội vã lướt qua.
Khi đi ngang một bồn hoa ven đường, Hướng Nam Xuyên đột nhiên dừng lại.
Trần Sung liếc mắt theo, thoáng thấy trong đám cỏ khô có thứ gì đó đang động đậy, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Hắn lập tức giơ súng lên, bóp cò.
Đạn tinh hạch được bắn ra gần như không gây cảm giác giật lùi, Trần Sung hơi sững lại trong chớp mắt. Nhưng ngay sau đó, bồn hoa nổ tung.
Xác một con tang thi chuột bị xé thành từng mảnh, thịt vụn văng đầy trên nền đất ẩm ướt.
Cảm nhận được uy lực của súng tinh hạch, Trần Sung vô thức sờ lên nòng súng đang nóng lên, trong lòng dậy lên sóng lớn.
Hướng Nam Xuyên bước tới, tìm kiếm viên tinh hạch trong đầu tang thi chuột. Vì thể tích nhỏ, tinh hạch trong não nó chỉ bằng khoảng một phần ba tinh hạch bình thường.
Anh thu tinh hạch lại, nhìn Trần Sung:
"Đi thôi."
Ra khỏi Khu A, bọn họ phát hiện tình hình ở Khu B còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trên đường, người chạy trối chết, sau lưng là những con tang thi lao theo đầy điên cuồng.
Tuy nhiên, Khu B là nơi tập trung nhiều dị năng giả. Nhóm dị năng giả đã nhanh chóng liên kết lại, hợp sức đối phó tang thi.
Không lâu sau, tình hình đã phần nào được kiểm soát.
Thấy vậy, Hướng Nam Xuyên lập tức quyết định:
"Chúng ta đến khu biệt thự của chiến đội Long Đằng."
Khi đến khu biệt thự của chiến đội Long Đằng, Hướng Nam Xuyên phát hiện Kiều Đông Hoa và Tần Thiến Thiến đều không có ở đó. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ người canh giữ.
Trên mặt đất nằm rải rác mấy thi thể, có lẽ là những người bị tang thi chuột cắn, sau đó biến thành tang thi.
Hơn chục con tang thi chuột lao đến tấn công. Một dị năng giả hệ thổ vung tay, tạo ra một bức tường đất ngăn chúng lại.
Tang thi chuột có kích thước nhỏ, lại vô cùng linh hoạt, khiến súng tinh hạch gần như vô dụng trước chúng.
Từ bên trong, Kiều lão gia tử bị mọi người bảo vệ. Vừa thấy bóng dáng Hướng Nam Xuyên, ông lập tức vẫy tay, giọng đầy kích động:
"Tiểu Hướng! Ta ở đây!"
Hướng Nam Xuyên và Trần Sung nhanh chóng xông vào, giúp xử lý đám tang thi chuột.
Xong xuôi, anh hỏi:
"Đội trưởng của các ngươi đâu?"
Kiều lão gia tử bình thường không quan tâm chuyện của chiến đội. Ông chỉ biết sáng hôm qua, con trai mình nhận nhiệm vụ rồi dẫn đội ra ngoài. Đến giờ vẫn chưa trở về.
Nội tâm ông nóng như lửa đốt. Vậy mà đúng lúc này lại xảy ra chuyện tang thi chuột. Nếu không nhờ người bảo vệ, có khi ông đã bị dọa đến phát bệnh.
Bên cạnh lão gia tử, một dị năng giả hệ hỏa trầm giọng giải thích:
"Hôm qua, chúng ta nhận được tin tức rằng ở Lý Gia Thôn, cách căn cứ 100 dặm, xuất hiện một cây Biến Dị Mạn Đà La. Nó phát triển cực nhanh, thậm chí đã bao trùm cả thôn. Nếu cứ để thế này, nó sẽ lan ra tận quốc lộ gần đó. Vì vậy, quân đội điều động một vạn binh sĩ, kết hợp với một số chiến đội, tiến hành thanh trừng cây Biến Dị Mạn Đà La từ sáng hôm qua."
Lẽ ra đây là một nhiệm vụ cơ mật, không nên tiết lộ cho người ngoài. Nhưng tình hình hiện tại đã đến mức không thể giấu được nữa.
Dị năng giả hệ hỏa thoáng liếc nhìn Kiều lão gia tử, rồi trầm giọng nói tiếp:
"Nhưng... chiều nay, chúng ta nhận được tin dữ. Cây Mạn Đà La đó đã nở hoa. Quân đội năm ngàn người, cùng với mấy trăm dị năng giả trong chiến đội... tất cả đều biến mất."
Chuyện càng trùng hợp hơn khi vào chạng vạng tối, căn cứ lại hứng chịu một đợt triều tang thi.
Trước đó, quân đội đã điều đi hơn một vạn binh sĩ để thanh trừng Mạn Đà La, khiến lực lượng phòng thủ ở tường thành trở nên thiếu hụt.
Vì vậy, toàn bộ binh lính ở Khu A cũng bị điều đi hỗ trợ.
Nhưng không ai ngờ được, ngay lúc này, bên trong căn cứ lại bùng phát một lượng lớn tang thi chuột.
Lý Gia Thôn là con đường duy nhất nối liền Bắc Thành với căn cứ Thiên Dương. Giờ đây, điện thoại không liên lạc được, nếu quốc lộ bị Mạn Đà La biến dị chiếm cứ, Thiên Dương sẽ hoàn toàn mất kết nối với Bắc Thành. Vì vậy, bằng mọi giá, quân đội phải tiêu diệt cây biến dị này.
Điều đáng nói nhất: Tin tức này do Thánh An Giáo cung cấp.
“Thánh An Giáo...” Hướng Nam Xuyên lặp lại cái tên ấy, ánh mắt tối sầm. Lão trưởng lão Tô An Triết của giáo phái này hôm nay mang đến cho anh một cảm giác rất không ổn. Hơn nữa, "Biến số" còn ảnh hưởng đến dị năng của anh...
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, anh hít sâu một hơi.
“Sắp có bão tuyết.”
Sau khi lấy được thông tin từ khu biệt thự của chiến đội Long Đằng, Hướng Nam Xuyên và Trần Sung lập tức rời đi, tiến về C khu.
Lúc tang thi chuột xuất hiện, C khu đang là nơi đông đúc nhất. Đa phần người dân ở đây đều là thường dân, tình cảnh còn thảm hơn cả ngày đầu tận thế bùng nổ.
Trên đường quá nhiều tang thi, hai người còn chưa đến được phố buôn bán đã bị buộc phải rút lui về B khu.
Trần Sung nhanh chóng gỡ xuống tinh hạch đã cạn năng lượng, thay vào một viên mới. Vừa dứt động tác, hắn bóp cò, viên đạn nổ tung một đầu tang thi đang nhào đến.
“Không được, không qua được!”
Hắn nghiến răng.
“Chỉ có thể chờ quân đội đến!”
Hướng Nam Xuyên siết chặt nắm đấm, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Căn cứ từng yên ổn giờ đây sụp đổ trong hỗn loạn.
Những người sống sót tuyệt vọng gào khóc.
Một người cha dùng thân mình che chở đứa con, nhưng bị tang thi cào rách lưng, máu loang đỏ cả áo.
Một cụ già ngã xuống, bạn đời run rẩy nắm tay bà, ch.ết cũng không buông. Ông cầu xin người đi đường giúp đỡ, nhưng chẳng ai dừng lại... Cuối cùng, hai người cùng chết dưới nanh vuốt tang thi.
Một gã đàn ông chạy trối chết, cố tình vướng chân kẻ khác, đẩy người ta vào bầy tang thi, tranh thủ tự cứu mình.
Một đôi tình nhân trẻ... Gã đàn ông vứt bỏ bạn gái của mình, một mình bỏ chạy.
Từng cảnh tượng hỗn loạn diễn ra trước mắt Hướng Nam Xuyên. Trước ranh giới sống chết, bản chất thiện ác của con người bộc lộ trần trụi đến tận cùng.
Anh mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ:
“Trở về đi.”
Hứa Viễn và Mộ Đông vẫn còn ở trong nhà, trong khi đó, A khu phòng vệ đang lỏng lẻo. Nếu có kẻ nhân cơ hội hành động, hậu quả sẽ rất khó lường.
Trên đường về A khu, họ nhìn thấy vài chiếc xe quân sự lao vút qua.
Nếu không nhờ Hướng Nam Xuyên lên tiếng kịp thời, có lẽ hai người bọn họ đã bị quân đội hiểu nhầm là tang thi và nổ súng xử lý.
Trùng hợp thay, những người lính trên xe chính là đội quân đã hộ tống họ về lúc chiều. Một binh sĩ nhận ra Hướng Nam Xuyên, liền lên tiếng:
“Hóa ra là Hướng tiên sinh! Sao các ngài lại ra ngoài? Bên ngoài rất nguy hiểm, mau lên xe, chúng tôi đưa các ngài về!”
Ban đêm tầm nhìn kém, tang thi chuột có thể nhảy ra từ bất kỳ góc khuất nào, cắn một phát là mất mạng.
Hướng Nam Xuyên không từ chối hảo ý của họ, cùng Trần Sung lên xe.
Trên xe, anh hỏi:
“Tang thi chuột xuất hiện như thế nào? Tại sao trước đó chúng tôi không nhận được bất kỳ tin tức nào?”
Binh sĩ sắc mặt nặng nề, đáp:
“Xin lỗi Hướng tiên sinh... Chúng tôi cũng không rõ lũ tang thi chuột này từ đâu xuất hiện. Hơn nữa, trước đó, căn cứ chưa từng có hiện tượng này.”
Hướng Nam Xuyên trầm ngâm.
Vậy là, tang thi chuột xuất hiện một cách đột ngột.
Khi tới A khu, nhóm quân nhân còn nhiệm vụ khác, chỉ có thể thả họ xuống ven đường rồi rời đi.
Hướng Nam Xuyên cùng Trần Sung đi lên cầu thang.
Đột nhiên—
Cúp điện.
Trong bóng tối, Hướng Nam Xuyên càng cảm thấy nhớ Trì Nghiễm hơn bao giờ hết.
Anh bước nhanh lên, đồng thời tập trung lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh, phòng ngừa bất cứ biến cố nào.
Khi đến trước cửa nhà, từ bên trong vang lên giọng nói cảnh giác của Hứa Viễn:
“Ai đó?”
Hướng Nam Xuyên đáp gọn:
“Là ta. Mở cửa.”
Mộ Đông lập tức chiếu đèn pin, nhận ra bọn họ, vui mừng nói:
“Là cửa hàng trưởng và Trần ca!”
Cậu nhanh chóng mở cửa.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn pin, Hướng Nam Xuyên liếc thấy trên sàn gần cửa có vài dấu giày lạ.
Anh chững lại, giọng trầm xuống:
“Vừa rồi có người đến?”
Hứa Viễn nói:
"Có mấy người lính đến, nói là do Phó quan Ngô phái tới để bảo vệ cửa hàng trưởng. Nhưng sau khi biết anh đã rời đi, họ lại ra ngoài tìm anh."
Hướng Nam Xuyên gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Họ có nói gì khác không?"
Mộ Đông đáp:
"Họ còn hỏi chúng tôi về chuyện buôn bán súng tinh hạch."
Cậu vừa nói, vừa quan sát biểu cảm khác lạ của Hướng Nam Xuyên, liền hỏi ngay:
"Cửa hàng trưởng, có gì không ổn sao?"
Hướng Nam Xuyên trầm mặc một lúc, rồi thầm nghĩ:
Không có vấn đề? Sao có thể không có vấn đề?
Vấn đề cực kỳ lớn.
Chắc chắn bọn chúng không ngờ rằng trên đường về, anh lại tình cờ gặp người quen, nếu không, e rằng đã có cách qua mặt bọn họ.
Anh vươn tay:
"Đưa đèn pin cho tôi."
Mộ Đông lập tức đưa đèn pin qua.
Hướng Nam Xuyên cầm lấy, chiếu sáng tủ giày rồi lướt tay kiểm tra kỹ càng.
Chỉ một lát sau, anh gẩy nhẹ một vật nhỏ ra khỏi kẽ tủ —
Một thiết bị nghe lén, to bằng móng tay.
Anh siết chặt nó trong tay, hơi dùng lực —
“Rắc!”
Máy nghe trộm vỡ vụn.
☽ xong chương 48 ☾
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro