Khi Tả Tịnh Viện biến nhỏ
Link:https://yangyang33413.lofter.com/post/31ae9e2e_1cc8b929f
————————————
Buổi sáng, Tả Tịnh Viện có chút mơ màng khi vừa mới thức dậy, dù sao thì trong khoảng thời gian này em đã lâu không thức sớm như vậy. Nhưng khi Tả Tịnh Viện thấy tay mình biến nhỏ, em không bình tĩnh nữa.
"Cái quái gì vậy? Sao mình lại biến nhỏ vào lúc này, còn phải tập nhảy nữa a"
Vì quá ngạc nhiên nên không thể kiểm soát được giọng nói đã vô tình đánh thức Tống Hân Nhiễm đang ngủ say bên cạnh.
Tống Hân Nhiễm khi bị đánh thức thì có chút tức giận, ai muốn bị đánh thức khi đang ngủ chứ, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đứa trẻ trắng nãi trước mặt, nhất thời không giận nổi, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mà còn rất dễ thương! Đứa trẻ như vậy thì ai mà giận được? Dù sao, Tống Hân Nhiễm cũng sẽ không tức giận với đứa trẻ. Khi Tống Hân Nhiễm nhìn kỹ, cô phát hiện ra rằng đứa trẻ trước mặt mình trông rất giống Tả Tịnh Viện !
Quả nhiên đứa trẻ sau khi nhìn thấy Tống Hân Nhiễm thức dậy đã nói bằng giọng nãi cẩu của mình
"Tỷ tỷ, em đói rồi, em muốn ăn"
Tống Hân Nhiễm nghe giọng đứa trẻ bị rung động rồi, vì vậy cô vội vàng nói:
"Nhóc con em muốn ăn gì? Tỷ tỷ mua cho em?"
Đứa nhỏ trước mặt suy nghĩ một hồi nói:
"Đều được, tỷ tỷ mua gì cũng được."
Tống Hân Nhiễm cầm điện thoại di động lên đặt đồ ăn sau khi nghe câu trả lời của đứa trẻ. Tất cả các món ăn đều là món mà tiểu hài tử yêu thích.
Sau khi gọi món, Tống Hân Nhiễm nhìn đứa trẻ trước mặt.
"Nhóc con, em có phải là Tả Tả hay không?"
Sau khi đứa nhỏ trước mặt gật đầu, Tống Hân Nhiễm biểu tình như không có chuyện gì, dù sao cũng quen rồi.
Trong lúc chờ ăn, Tống Hân Nhiễm ôm hôm tiểu hài tử, tiểu hài còn nhỏ ôm rất thoải mái, cơ thể vẫn còn mùi sữa nên cô đã chụp ảnh tiểu hài tử và gửi vào nhóm. Không mất nhiều thời gian để thấy được tin tức bùng nổ từ nhóm.
"Không phải, Nhiễm Nhiễm tìm đâu ra nhóc con?"
"Đúng vậy đúng vậy, nhóc con này từ đâu tới?"
"Nhóc con này là Tả Tả"
"Cái quái gì? Nhóc con này là Tả Tả, Nhiễm Nhiễm, cậu có chắc không?"
"Chắc chắn a! Nhóc con này là Tả Tả"
"Vậy thì cậu cho bọn tôi nghe âm thanh"
"Được rồi, cậu chờ chút"
"Không đúng, tại sao lại phải đợi?"
"Cậu nghĩ dỗ một đứa nhóc rất dễ à?"
"Được rồi"
"Tả Tả, tỷ tỷ nhờ em giúp một việc có được không?"
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là tỷ tỷ chuẩn tiếp cái điện thoại, là bạn của tỷ tỷ gọi đến, vậy Tả Tả ở bên cạnh có thể nói vài câu được không?"
Tả Tịnh Viện cúi đầu suy nghĩ rồi mới gật đầu.
Vì vậy, sau khi Tống Hân Nhiễm gửi "OK" trong nhóm, cuộc gọi đã đến, và Tống Hân Nhiễm không khỏi băn khoăn liệu họ đã sẵn sàng gọi hay chưa.
Sau khi trả lời điện thoại, một giọng nói truyền đến
"Nhiễm Nhiễm, nhanh lên nhanh lên, để bọn tôi nghe xem"
"Từ từ, cậu vội vàng cái gì? Cũng không phải là không nghe được."
"Tỷ tỷ, họ là ai vậy?"
"Vl, giọng nói này chính là của Tả Tả a"
"A! Giọng Tả Tả nãi quá đi! Tớ thích quá đi mất"
"Um, Nhiễm Nhiễm cậu có thể mang Tả Tả ra ngoài không?"
"Không thể, tớ sẽ không mang Tả Tả ra ngoài"
"A? Tỷ tỷ, mọi người đang nói cái gì vậy? Sao em không hiểu?"
"Không sao đâu, Tả Tả họ là những a dì xấu tính"
"Không phải a Nhiễm Nhiễm, khi nào thì bọn tớ là a dì xấu tính rồi?"
"Cùng tớ cướp Tả Tả thì đều là a dì xấu tính"
Những người dân ở Thượng Hải trong lòng đã đau gấp vạn lần, hảo gia hoả có Tả Tả là không cần bọn tôi nữa?.
"Không phải Nhiễm Nhiễm..."
Điện thoại đã cúp trước khi tôi nói xong, và sau khi nhìn thấy tin nhắn WeChat do Tống Hân Nhiễm gửi, tôi cảm thấy như mình tức chết rồi. Tống Hân Nhiễm gửi "không nói nữa tớ cùng nhóc con nhà tớ đi ăn rồi"
Trong bữa ăn, Tống Hân Nhiễm cảm thấy như bị đổ bởi sự dễ thương khi ăn của đứa trẻ trước mặt cô! Rõ ràng là em không có nuốt vào trong miệng cái gì, chính là thuận mắt nhìn cái bát. Vì vậy Tống Hân Nhiễm đã quay cảnh này và đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ "Nhóc con ăn dễ thương quá! Thích quá đi mất"
"Khụ khụ, Nhiễm Nhiễm mau đăng thêm đi, bon tớ cũng muốn xem."
"Aiza, vậy tớ không đăng nữa thì sao?"
"Hừm, không đăng thì thôi, dù sao hiện tại cũng đã đăng rồi, cậu không đăng thêm hay không cũng không sao."
"Được rồi, vậy tớ sẽ không đăng nữa"
"Này, Nhiễm Nhiễm đừng a"
"Không đăng là cậu nói, không phải những gì tớ yêu cầu cậu nói"
"Được rồi, lỗi của tớ"
"Hahahaha, hai người thật giỏi, như vậy cũng có thể nói được"
...
Các loại bình luận một lúc, đương nhiên là nhóc con được khen nhiều nhất, đương nhiêu ai lại không thích một đứa nhỏ đáng yêu như vậy?
"Tả Tả, em có muốn ra ngoài chơi không?"
"Em không muốn ra ngoài, em muốn ngủ"
Tống Hân Nhiễm suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy tốt hơn là nên nghỉ ngơi trong phòng, bởi vì nhóc con đang bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn trong thời gian này, và đã không nghỉ ngơi tốt khi luyện tập các điệu nhảy khác.
"Vậy thì Tả Tả ngoan ngoãn ngủ, tỷ tỷ ở bên cạnh bồi em."
"Hảo"
Tống Hân Nhiễm không mất nhiều thời gian để thấy đứa trẻ đã ngủ say. Cô cảm thấy đau lòng một lúc, nhưng cô không thể làm gì được, cô không thể giúp nhóc con nhảy được, vì vậy cô chỉ còn cách nằm xuống giường. Đưa tay ra ôm nhóc con vào lòng và hôn lên đầu nhóc con.
"Mơ đẹp, nhóc con"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro