Chương 33 - 34 -35
CHƯƠNG 33. MANH SỦNG TẤT SÁT KĨ
( Kĩ thuật tất thắng của sủng vật)
Sinh thần Hầu gia, vừa mới sáng sớm trong phủ đã náo nhiệt.
Như Tiểu Niếp ngồi xổm ngồi trên mái hiên, ngắm nhìn hạ nhân trong viện tới tới lui lui, cái mũi ngửi tới ngửi đi.
Gió mang đến hương thơm của vô số mỹ thực, nước miếng ngăn không được chảy xuống.
"Thế tử, Hầu gia kêu ngài đến tiền viện đón khách." Hạ nhân ở cửa bẩm.
"Đã biết." Tiếng Thanh Mặc Nhan từ trong phòng truyền ra.
Như Tiểu Niếp từ trên mái hiên nhảy xuống, vài bước vào đến cửa, dán ở trên đùi Thanh Mặc Nhan cọ cọ, râu như sắp rụng đến nơi.
Thanh Mặc Nhan đứng thay quần áo, lé mắt tiểu Hương Li dưới chân, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." (matgaumeo: tự nhiên ân cần quan tâm lấy lòng, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm.)
Như Tiểu Niếp trừng mắt đối mắt.
Cái gì mà phi gian tức đạo? Người ta chỉ là muốn đi cùng ngươi thôi.
"Ngươi muốn cùng đi?" Thanh Mặc Nhan mị mắt.
Mỗi lần nhìn thấy vật nhỏ này chủ động thân thiết với hắn, rồi chột dạ, hắn lại rất muốn trêu đùa nó.
"Hôm nay tiền viện có rất nhiều khách nhân đến, nếu ngươi chạy loạn nói không chừng lại sẽ nháo loạn, nên ngươi thành thật ở đây thôi." Thanh Mặc Nhan ra vẻ chính khí, "Ta sẽ an bài hạ nhân đi theo ngươi. Chỉ cần ngươi không chạy ra ngoài, sẽ không có người dám vào nơi này."
Như Tiểu Niếp ngây ra.
Nàng thật không muốn ở lại đây. Khó khắn lắm mới có cơ hội đi thấy việc đời, còn có thật nhiều đồ ăn ngon...... điểm tâm, thịt......
Liếm liếm miệng, nàng bi ai nhìn hắn.
Cầu xin ngươi, mang ta cùng đi đi.
Mắt mèo xanh biếc chớp động, sáng lấp lánh tia sáng vô tội, bọn nha hoàn trong phòng đều bị đôi mắt nhỏ của nó làm mềm lòng.
Chỉ có Thanh Mặc Nhan không dao động.
"Không được, tiền viện quá nguy hiểm, ta muốn đi đãi khách, không thể lúc nào cũng mang ngươi bên người."
"Chít chít." Dùng móng vuốt kéo lấy góc áo hắn.
"Không được." Thanh Mặc Nhan quả quyết cự tuyệt.
Không đáp ứng ta sẽ không buông ra.
Vì ăn thỏa thích, bằng bất cứ giá nào, Như Tiểu Niếp cũng phải ra được tiền viện.
Da mặt giá trị mấy đồng?
Còn tiết tháo? Ném, ném hết!
Như Tiểu Niếp treo cả người trên đùi Thanh Mặc Nhan, hắn đi liền vài bước cũng không ném nó ra được.
Chít chít, mang ta cùng đi.
Dùng ra manh sủng tất sát kĩ: Cầu xin bằng đôi mắt nhỏ, lấp lánh lấp lánh đầy sao.
Đến cả Huyền Ngọc cũng không đành lòng, "Thế tử, hay là mang nó theo......"
"Không được." Thanh Mặc Nhan cúi người nhấc nó ra, "Hôm nay thật sự không thể mang ngươi đi, ngươi muốn ăn gì, giữa trưa ta sẽ kêu người đưa tới."
Xoay người, hắn phân phó hai nha hoàn, "Các ngươi trông kĩ nó, nó đi đâu các ngươi cũng phải nhìn chằm chằm, trông không rời."
Nha hoàn liên tục gật đầu, tiểu Hương Li đáng yêu như thế các nàng lần đầu thấy, nếu không phải e ngại Thanh Mặc Nhan còn ở đây, các nàng đã sớm xông lên ôm nó một cái.
Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc rời đi.
Như Tiểu Niếp ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm ngồi một góc, tâm tình hạ xuống.
Bọn nha hoàn sôi nổi tụ lại đây đánh giá nó.
"Tiểu gia hỏa đáng yêu, mau cho ta ôm một cái."
"Không thể, Thế tử sẽ tức giận......"
"Vậy sờ một chút, dù sao Thế tử cũng sẽ không biết."
Như Tiểu Niếp rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của đại minh tinh bị người khác truy tung thời hiện đại.
Tuy rằng các nàng yêu thích nàng, nhưng yêu thích thế này làm nàng không cách nào thở được (không thoải mái). Nếu không phải nàng chạy nhanh, trên người sợ là phải bị các nàng sờ rớt một tầng da.
Thiên a, thật là đáng sợ.
Như Tiểu Niếp chui vào bụi hoa giữa vườn.
Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của bọn nha hoàn: "Không thấy nó đâu!"
"Mau tìm! Nếu Thế tử biết sẽ lấy mạng chúng ta mất......"
Như Tiểu Niếp trốn ở đó, đột nhiên sau cây nhảy ra một hắc ảnh, đánh gục nàng, đè ở dưới thân.
............
CHƯƠNG 34. TÊN TRỘM ĐỒ ĂN
Như Tiểu Niếp bị hắc ảnh từ sau cây nhào lại, đè trên mặt đất, một cái đầu lưỡi thật lớn ướt nhẹp thò qua, liều mạng liếm nàng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bọn nha hoàn gọi: "Vừa rồi có tiếng cẩu trông vườn kêu, chẳng lẽ tiểu Hương Li bị chó cắn?"
Như Tiểu Niếp đồng tình nhìn đại cẩu đang ngây ngốc, liếc mắt một cái, "Ngươi thật đúng là có thể kéo cừu hận mà."
Cẩu nhi ha hả thở phì phò, vẫn nhiệt tình như thế.
Thật là chó ngốc. Vì lần trước nàng cầu tình cho nó, nó liền nhớ rõ nàng tốt.
Như Tiểu Niếp nhảy lên trên lưng nó, "Chạy mau, đừng để các nàng bắt được ta."
Cẩu nhi vui sướng kêu một tiếng, chở Như Tiểu Niếp chạy một mạch biến mất.
Tiền viện Hầu phủ.
Tiệc mừng thọ bắt đầu, khách khứa đều tề tụ ở đây.
Thanh Mặc Nhan nói xã giao với khách khứa, tâm trạng rõ ràng không vui.
Hôm nay Hầu gia là người được mừng thọ, uống không ít rượu, gò má ửng đỏ, đang cùng bằng hữu quen biết bên cạnh nói chuyện.
"Đó chính là trưởng tử của Hầu gia...... Đại Lý Tự Thiếu Khanh đó." Trong đám nữ quyến thỉnh thoảng có người nhìn trộm nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
"Nghe nói gần đây Hầu gia đang vội vàng thu xếp hôn sự cho hắn."
"Thiếu Khanh thì sao chứ! Hắn cũng không thể kế thừa tước vị Hầu gia, cũng chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ thôi."
Luật pháp Dạ Hạ Quốc, con nối dõi của Hầu gia không thể trực tiếp kế thừa tước vị, nếu có thì phải được Hoàng Thượng ban tước, Thanh Mặc Nhan dù là Thế tử, cũng chỉ là hư danh, cuối cùng tước vị Hầu gia ai kế thừa còn phải xem Hoàng Thượng.
Thanh Mặc Nhan rũ mắt, nhàn ngôn toái ngữ chung quanh hắn đều nghe thấy hết. Nếu là trước kia, hắn đã sớm bỏ tiệc rượu mà đi. Nhưng hôm nay là sinh thần phụ thân hắn, hắn không thể......
Lúc này, bọn nha hoàn bắt đầu bưng đồ ăn mới lên.
Thanh Mặc Nhan vô tình ngẩng đầu nhìn lướt qua tứ phía, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một chỗ.
Giữa bụi hoa phía sau bàn tiệc lộ ra hai cái đầu, một cẩu cùng một tiểu Hương Li.
Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, mọi người đẩy ly đổi trản, không có ai chú ý tới hai tiểu gia hỏa mang lông đang lén lén lút lút này.
Đầu chó duỗi duỗi, dịch đến một chỗ bên cạnh bàn, đột nhiên vèo một cái chui xuống dưới bàn.
Khách khứa bàn kia chợt cảm thấy phía dưới chân lông lá xồm xàm, tất cả đều cúi đầu xuống nhìn.
Tiểu Hương Li nhân cơ hội nhảy lên bàn, phi nhanh tới ngậm lấy thức ăn trên mâm, nháy mắt đã nhảy trở về, trốn phía sau bụi cây.
Thanh Mặc Nhan nhìn một màn này, cả người hóa đá.
Hắn không nhìn lầm, vừa rồi nhảy lên bàn "trộm" ăn, thế nhưng lại là sủng vật của hắn.
Đến tận khi thân ảnh Như Tiểu Niếp biến mất trong tầm mắt, Thanh Mặc Nhan mới vô lực dựa vào ghế, vịn lấy tay cầm. (haha. anh sốc nặng rồi :v )
Là hắn sai rồi, sớm biết rằng vật nhỏ này không biết an phận là gì, hắn nên mang nó theo.
"Huyền Ngọc......" Hắn thấp giọng kêu một tiếng.
"Thế tử?"
"Lấy cái mâm không tới."
"Dạ?" Huyền Ngọc tưởng mình nghe lầm.
"Nhanh chút, trước khi nó lại gây ra tai họa...... chọn chút đồ ăn mang tới bụi hoa đối diện." Thanh Mặc Nhan đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.
.........
CHƯƠNG 35. KHÔNG CHỊU ĂN ĐỒ ĂN XIN?!
Huyền Ngọc bưng mâm chứa đầy thức ăn mang tới, đặt ở sau bụi hoa.
Như Tiểu Niếp đang cùng Bổn Cẩu trốn ở đó.
Cẩu nhi ngửi được mùi thức ăn, duỗi đầu lưỡi chảy nước miếng.
Như Tiểu Niếp khinh thường nhìn nó, "Muốn ăn sao?"
Cẩu nhi gật đầu.
"Vậy đi ăn đi." Như Tiểu Niếp rất là thanh cao nói.
Bổn Cẩu hồng hộc đi qua đó, vùi đầu cuồng ăn.
Huyền Ngọc kinh ngạc nhìn hắc tiểu Hương Li trốn rất xa, một chút cũng không ăn.
"Thế tử, nó không chịu ăn, thuộc hạ không có cách nào nhân cơ hội bắt lấy nó." Huyền Ngọc bất đắc dĩ nói.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày. Hắn có chút không hiểu, vật nhỏ thèm ăn nhất, sao lại không ra ăn?
Như Tiểu Niếp ở sau bụi hoa hầm hừ: Bọn họ đang cho cẩu ăn đấy. Cho rằng đặt mâm ở đây để ta ăn no thì sẽ đi?
Cẩu nhi phụ họa kêu "gâuu" một tiếng.
Thế này có khác gì của ăn xin chứ, ta mới sẽ không ăn đồ ăn đặt ở trên mặt đất đâu.
Như Tiểu Niếp múa may móng vuốt nhỏ, "Bổn Cẩu, ngươi ăn xong rồi?"
"Gâuu!"
"Chúng ta đi!"
Một cẩu một miêu lại lần nữa lẻn vào trong bữa tiệc.
Như cũ là Bổn Cẩu hấp dẫn mọi người chú ý, Như Tiểu Niếp tùy thời xuống tay.
"Tiểu dã miêu nơi nào tới?" Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nam tử, Như Tiểu Niếp ngậm chiến lợi phẩm còn chưa đào tẩu, sau cổ đã căng ra, cả thân mình liền bị người nhấc lên.
Buông ta ra!
Như Tiểu Niếp xoắn thịt hô hô tiểu thân mình, dạo này Thanh Mặc Nhan cho nàng ăn thật ngon, béo lên không ít.
"Chậc chậc, bẩn như thế...... Mau quăng ra ngoài." Nữ quyến bên cạnh nói. Mấy thiếu nữ mặc hoa y còn dùng khăn che mũi, mùi phấn hương nồng nặc làm Như Tiểu Niếp hắt xì liền mấy cái.
"Mèo hoang này nhìn sao lại quen mắt như thế?" Một nha hoàn rót rượu cả kinh nói.
"Nó không phải là tiểu miêu Thế tử nuôi trong viện sao!" Có nha hoàn nhận ra Như Tiểu Niếp hô.
"Thế tử ca ca nuôi?" Người bắt Như Tiểu Niếp kinh ngạc.
Hắn gọi Thanh Mặc Nhan là...... ca ca?
Như Tiểu Niếp giật mình xoay đầu nhìn, chỉ thấy bắt lấy nàng là một nam hài mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo vô cùng bình thường, nửa phần khí thế của Thanh Mặc Nhan cũng không có. Nếu không phải trên người hắn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, nàng thậm chí sẽ không liên tưởng hắn với Thanh Mặc Nhan.
"Nhị thiếu gia, đây là sủng vật của Thế tử, không thể ném." Có nha hoàn biết rõ chuyện Liên cô nương, vội la lên.
"Ca ca sao có thể nuôi loại đồ vật này, dơ hề hề." Thiếu niên khinh thường nói. (Mỗ Linh: Đệ đệ thế đấy, chuyện vặt của ca ca nhiều người biết thế mà mình chả biết cọng rơm khô nào ~_~)
"Đúng đó. Các ngươi nhất định là nhìn lầm rồi." Một bên nữ quyến phụ họa.
Như Tiểu Niếp đá đá bốn chân ngắn nhỏ, chít chít kêu.
Mau thả ta ra, bằng không Thanh Mặc Nhan tới đánh nát mông các ngươi!
Đúng lúc này, một con đại cẩu không biết từ nơi nào đột nhiên vụt tới, đánh vào trên người nhị thiếu gia.
Thiếu niên hoảng sợ, nhẹ buông tay, Như Tiểu Niếp rơi xuống mặt đất.
"Bổn Cẩu, chạy mau!" Như Tiểu Niếp chít chít kêu.
Đại cẩu lập tức quay đầu chui vào giữa đám cây cối, động tác thế nhưng còn nhanh hơn cả nàng.
Như Tiểu Niếp động tác chậm nửa nhịp, lúc chạy không thấy rõ đường, lập tức đụng vào trên đùi của người nào đó.
Nàng vừa nhẹ nhỏ nhỏ, lần này đâm làm nàng đầu óc choáng váng, ngã ngồi trên mặt đất, nửa ngày cũng không bò dậy được.
Nhị thiếu gia cả giận nói: "Chó hoang này lại là thế nào? Hạ nhân trong phủ đâu hết rồi, nhiều súc sinh chạy vào như thế cũng không biết sao!"
Bọn nha hoàn bị dọa nơm nớp lo sợ cúi đầu, ai cũng không dám nói tiếp.
Thiếu niên duỗi tay bắt Như Tiểu Niếp, Như Tiểu Niếp liên tục lui về phía sau.
Ngươi lại đây, ta sẽ cắn ngươi!
Nàng nhe ra răng nhỏ bén nhọn thị uy.
Nhưng mà, một ngụm răng sữa dù có sắc bén cũng không thế gay hại được gì, cho nên nàng chỉ có thể né tránh dưới chân mọi người.
Đúng lúc thiếu niên bắt được nàng, một giọng nam quen thuộc truyền đến: "Dừng tay."
Thiếu niên ngừng tay, kinh ngạc nhìn theo tiếng nói, thấy Thanh Mặc Nhan đi tới.
"Ca ca?"
"Ừm." Thanh Mặc Nhan tùy ý trả lời, xuyên qua đám người đi đến, đứng yên trước mặt bọn họ.
"Không phải đại ca đang tiếp khách bên người phụ thân, sao lại rảnh rỗi đến bên này?" Nhị thiếu gia hỏi.
Bên chỗ Hầu gia là tiệc chính, khách bên đó đều là nhân vật có uy tín danh dự trong triều, cho nên cần có Thanh Mặc Nhan ngồi bồi.
Thanh Mặc Nhan ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Như Tiểu Niếp.
Như Tiểu Niếp mắt mèo trợn lên, sáng long lanh, giống như sao chiếu trong đêm đen.
Chủ tử, mau cứu ta...... Thế giới này thật đáng sợ, nơi nơi đều có nguy hiểm, chỉ có trong lòng ngực ngươi mới là an toàn nhất......
Nàng ở dùng tuyệt chiêu bán manh trong manh sủng tất sát kĩ, mắt nháy nháy làm mọi người mềm lòng.
...........
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro