128. Nhờ cậy
Sau khi học hết cấp hai, Thanh thi đỗ một trường trung học phổ thông có tiếng trong thành phố. Đối với Thanh, việc đó không khó khăn gì. Suốt chín năm liền cậu là học sinh giỏi. Không chỉ giỏi về các môn Toán, Văn, Ngoại ngữ, Thanh còn có tài lẻ, biết chơi đàn guitar, biết chơi bóng rổ. Tuy cả hai tài lẻ đó đều không xuất sắc nhưng cũng đủ cho khối người khác phải ghen tị.
Thanh không đẹp trai như các ca sĩ, diễn viên, người mẫu, nhưng cậu ta cũng khá ưa nhìn. Vì thế nên từ ngày nhập học, cậu đã được rất nhiều bạn nữ trong trường xin Facebook hoặc bạo dạn hơn là họ đến làm quen trực tiếp.
Trong số những bạn nữ đến làm quen, Thanh để ý nhất đến Ân. Cô bạn tên Ân này hình như cũng không phải đối tượng muốn theo đuổi Thanh, nhưng Thanh thường xuyên thấy Ân lặng lẽ quan sát mình. Lạ một điều là mỗi khi Ân nhìn Thanh và bị Thanh phát hiện, cô không hề quay mặt đi mà cứ thế nhìn thẳng vào mắt Thanh. Thậm chí Ân còn mỉm cười với Thanh nữa. Điều dó khiến Thanh – người vốn rất dạn dĩ với các bạn gái cũng phải ngại ngần quay đi.
Hôm đó, Thanh thấy Ân đứng trước nhà để xe, ngay bên cạnh chiếc xe của Thanh như có ý đợi. Thanh vui lắm, dù cậu cũng chưa cảm thấy mình thích Ân hay là có ý gì với cô bạn cùng lớp này. Thấy Ân, Thanh bước nhanh tới, hỏi:
- Mọi hôm thấy Ân đi xe bus, hôm nay lại đi xe à?
- Không. Tôi đến nhờ Thanh. Thấy Thanh bảo nhà Thanh ở đường Thuận Thiên…
Thanh vội xua tay:
- À, không. Nhà tôi ở hướng khác, không rẽ vào Thuận Thiên.
- Thế à, tiếc quá nhỉ? – Ân tặc lưỡi. – Thôi, cái số của cậu thế, thì biết thế nào?
Nói rồi, Ân bỏ đi, quên cả chào tạm biệt Thanh. Thanh đứng đó ngơ ngác, không hiểu gì. Suy nghĩ mấy giây, Thanh bèn gọi với theo:
- Ân ơi! Ân!
- Hả?
- Thế… Ân cần nhờ vả gì? Nếu mà được thì chắc chắn tôi sẽ đi.
- À ừ thế thì T đến số x, đường Thuận Thiên nhận hàng cho tôi nhé. Tôi đưa cậu tiền trước. – Ân vừa nói, vừa rút ví lấy tiền đưa cho Thanh.
Thanh nhận tiền của Ân rồi đem cất vào cặp. Khi cậu quay lại thì đã chẳng thấy Ân đâu nữa.
Món hàng Thanh nhận giúp ân hóa ra là một cái chiếu cói nhỏ. Cậu cuộn chiếu lại, nhờ người bán hàng cột ra yên sau rồi đi về nhà. Tiền của Ân đưa vẫn còn thừa rất nhiều, Thanh nhét chỗ tiền thừa vào túi quần, định bụng sáng mai sẽ trả cho Ân.
Dọc đường về nhà, Thanh thấy người ta đang xúm đông xúm đỏ lại một góc đường. Tai nạn giao thông. Thanh không nén nổi tò mò, liếc mắt nhìn nhanh một cái rồi giật mình suýt thì ngã xe. Người đang nằm lăn lóc giữa vũng máu bên đường chính là Ân. Thanh thấy ớn lạnh toàn thân. Cậu thở dài rồi đem chiếc chiếu mới mua giúp Ân ra đắp lên thi thể người bạn cùng lớp. Sờ túi thấy nắm tiền còn thừa, Thanh bèn lôi ra thì thấy tiền thật đã hóa thành tiền vàng mã từ lúc nào.
Từ hôm ấy trở đi, Thanh đã cố tìm lại cửa hàng bán chiếu ở đường Thuận Thiên nhiều lần, nhưng mà chẳng bao giờ tìm ra nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro