遇见温柔31
Cái nắng như thiêu như đốt, nhiệt độ tối đa tiếp tục leo thang, vượt quá 35 độ trong nhiều ngày liên tiếp.
Trong môi trường nắng nóng như vậy rất dễ bị mệt mỏi. Ảnh hưởng đối với Lưu Quan Hữu là hôn mê, và mọi người đặc biệt mệt mỏi.
Nếu như cậu không sắp xếp hết công việc vào buổi sáng các ngày trong tuần, đồng hồ sinh học của cậu thường đến 2-3 giờ sáng mới đi ngủ. Ngay cả khi có thì thời gian nghỉ ngơi cũng là hơn 12 giờ đêm. Thế nhưng những ngày gần đây, cứ đến 10 giờ là cậu đã bắt đầu buồn ngủ, mí mắt cứ liên tục đánh nhau, muộn nhất cũng chỉ thức đến 11 giờ để chờ chồng đi làm về.
Đoàn Tinh Tinh tổ chức đại hội cổ đông hai ngày liền, về đến nhà đã hơn 11 giờ, liền nhìn thấy Lưu Quan Hữu đã ngủ rất say.
"Em lại ngủ rồi à?" Anh hôn lên trán cậu. "Ngày mai anh sẽ cố gắng về sớm."
Khi Tết Trung thu đang đến gần, Lưu Quan Hữu nhận được lời mời ghi hình cho Gala Tết Trung thu. Những bữa tiệc quy mô lớn của quy mô này thường được ghi hình và phát sóng. Cậu cũng rất coi trọng nó, và đã đưa vào buổi tập trước ba ngày.
Cảm giác rõ ràng nhất luôn là một chút kiệt sức. Trước đây, nhảy mười lần trong một nhịp thở đều không thành vấn đề, nhưng bây giờ cậu đã hết hơi sau ba lần nhảy của một bài hát. Sau một khoảng thời gian ngắn, cậu tiếp tục luyện tập với nỗ lực hết mình.
Tôn trọng thái độ chuyên nghiệp, luyện tập vũ đạo và nhảy với các vũ công, lặp đi lặp lại, không bao giờ mệt mỏi với sự cố. Tất cả các diễn viên và nhân viên từng làm việc với cậu đều nổi tiếng về sự tận tâm và chuyên nghiệp của cậu, và họ cũng đánh giá cao cách cậu cư xử với người khác: không nói quá nhiều, nhưng cậu cũng rất khiêm tốn.
Ở một nơi như ngành công nghiệp giải trí, thật khó để biết tại sao một người lại nổi tiếng, và thật khó để giải thích tại sao một người lại khó trở nên nổi tiếng. Nhưng chỉ có chăm chỉ và tích lũy thì chúng ta mới có thể có chỗ đứng lâu dài.
Cuối cùng, vào ngày ghi hình, Lưu Quan Hữu cảm thấy không khỏe ngay từ lúc thức dậy vào sáng sớm. Lưng đau và yếu, ngay cả bụng dưới cũng hơi đau. Cậu nghĩ rằng cậu có thể đã bị tổn thương do luyện tập vũ đạo quá mức trong vài ngày qua, nhưng cậu không để tâm đến điều đó. Mức độ đau này vốn đã phổ biến đối với những người tập vũ .
Đoàn Tinh Tinh ngày hôm qua đi công tác, sáng sớm mới về đến nhà, nghe thấy động tĩnh đứng dậy, ngây người mở mắt. "Hôm nay ghi hình đúng không? Dậy sớm như vậy?"
"Ừm, chắc là đến tối mới kết thúc." Lưu Quan Hữu ngồi bên giường ôm lấy anh, đã hai ngày không gặp, cậu nhớ anh vô cùng.
"Bảo bối, em không khỏe sao? Sắc mặt em tệ lắm đấy." Đoàn Tinh Tinh ôm chặt lấy cậu, tinh tường nhận ra sự kỳ lạ của cậu.
"Gần đây nóng quá nên dễ mệt người thôi." Cậu hôn lên môi anh. "Em đi trước đây! Vẫn còn sớm, anh ngủ tiếp đi."
Thường Hoa Sâm không thể đến hôm nay vì lý do gì đó nên Tiểu Hồ tạm thời được lệnh đi cùng cậu trong suốt cuộc hành trình.
Quá trình ghi hình của những buổi tiệc tối quy mô lớn rất dài, thường kéo dài từ sáng đến nửa đêm. Tất cả dàn diễn viên và ê-kíp phải đến từ sáng sớm và chờ tổ đạo diễn sắp xếp. Nếu hiệu quả không tốt thì tất nhiên sẽ phải quay lại, thời gian chờ đợi rất lâu và phiền phức. Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Quan Hữu được mời, và cậu đã quen với quá trình này từ lâu.
Phòng chờ của cậu nằm tách biệt và nhỏ. Đương nhiên là không thể so sánh với những tiền bối đáng kính và những nghệ sĩ lão làng nổi tiếng, nhưng may mắn là nó khá im ắng. Bản thân cậu không quan tâm đến những điều này, tính hợp tác của cậu rất cao.
Theo quá trình của bữa tiệc, buổi biểu diễn của cậu là khoảng 4 giờ chiều. Từ sáng sớm, có rất nhiều sự sắp xếp. Trang điểm, thử quần áo. Các cuộc phỏng vấn, tập dượt, đi dạo và chụp ảnh nhóm đều bận rộn suốt buổi sáng đến nỗi cậu gần như không thể chạm đất. Đến trưa cậu mới có thể nghỉ ngơi một lát, đã có một lượng khách vô kể. Trong số đó có tiền bối, giáo viên, hậu trường, chiến hữu, tân lang quân, v.v.
Đối với một bữa tiệc quy mô lớn như vậy, hầu hết những người đến đây đều suy nghĩ, dù là để giao lưu kết bạn, chiêu đãi hay đơn giản là chào hỏi những người bạn cũ thì đều là cơ hội tốt nhất.
Sau một vòng tiếp tân để giải quyết, đã hơn 4 giờ. Bữa trưa hộp tiêu chuẩn mà Tiểu Hồ gửi đã nguội, cậu mở mắt ra đã thấy những miếng thịt lợn béo, rau xanh và cà tím với thịt băm đen nhiều dầu mỡ.
Cậu đói rã đến nơi nhưng lại rất chán ăn, nhìn vào những món này, cậu chợt cảm thấy buồn nôn trong người. Nghĩ tới buổi biểu diễn sau đó còn phải duy trì thể lực, cậu đành ép mình ăn hai ngụm cơm trắng.
"Cậu Lưu, cậu trông rất tệ đấy." Tiểu Hồ đi tới thu dọn đồ đạc, đưa cho cậu một chai nước. "Có cần nằm nghỉ một chút không?"
"Không sao đâu." Lưu Quan Hữu mỉm cười uống mấy ngụm nước, cố gắng kìm nén sự sôi trào trong bụng. "Tôi sẽ chỉ nằm một lúc thôi."
Vừa chuẩn bị chợp mắt thì một nhân viên cầm bộ đàm đến thông báo cậu lên sân khấu.
"Đoàn Tổng, cậu Lưu hôm nay trông không được khỏe, sắc mặt tái nhợt, còn chưa ăn mấy miếng nữa." Tiểu Hồ thông minh báo cáo với Đoàn Tinh Tinh.
Nghĩ đến tình cảnh lúc sáng, trong lòng luôn thấp thỏm không yên. "Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay, cảm ơn."
Với ba bài hát và vũ đạo liên tiếp, Lưu Quan Hữu tràn đầy hỏa lực và phối hợp nhuần nhuyễn với nhóm nhảy. Đạo diễn ra hiệu hãy xem đi xem lại và hỏi một cách dễ hiểu rằng liệu cậu có thể nhảy lưu một cái khác để đảm bảo rằng tài liệu sẽ được chỉnh sửa sau này.
Tất nhiên là cậu sẽ không từ chối, mặc dù đang chuẩn bị cho buổi phát sóng nhưng cậu vẫn thể hiện phong độ tốt nhất của mình với sự chăm chỉ và cố gắng hết sức mà không cần đặt trước.
Sau khi bước xuống, cả người như rút hết sức lực, bụng dưới đau như dao cắt. Cậu đổ mồ hôi khắp người, thậm chí không thể duỗi thẳng thắt lưng của mình. Thấy vậy, Tiểu Hồ ngay lập tức đến đỡ cậu. Trên đường đi, có nhân viên và khách khác chào hỏi, cậu miễn cưỡng chống đỡ về phòng chờ với nụ cười trên môi, nhưng nỗi đau vẫn không hề nguôi ngoai.
Đoàn Tinh Tinh bước vào phòng chờ, thấy cậu đang ngồi trên ghế sô pha với mồ hôi nhễ nhại, sức yếu đến mức ngay cả lớp trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu được, cảm thấy rất tệ. "Anh đưa em đến bệnh viện."
"Chờ một chút! Tiểu Hồ, anh đi hỏi thử . Mọi chuyện ở đây ổn chưa? Còn có sắp xếp nào khác không?" Lưu Quan Hữu lại lo lắng an ủi. "Đối với tôi không thành vấn đề, tôi vừa nhảy quá mạnh nên có chút mất sức, nghỉ ngơi một chút là được."
Tiểu Hồ nhanh chóng chạy lon ton trở lại. "Mọi chuyện ok rồi."
Đoàn Tinh Tinh đỡ cậu lên. "Chúng tôi đi trước đây, Tiểu Hồ, phiền cậu ở lại một chút, nếu có chuyện gì thì nói cho tôi."
Họ đi qua lối đi đặc biệt ở cửa sau, Đoàn Tinh Tinh, người luôn lái xe điềm tĩnh, bây giờ lại bồn chồn, gần như tăng tốc hết mức, chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất. "Hiện tại tốt hơn chưa?"
Lưu Quan Hữu vốn là muốn nói anh là không sao, nhưng nhìn thấy bộ dáng căng thẳng mím môi của anh, cậu đành phải yếu ớt nói: "Tốt hơn nhiều rồi, không khó chịu như vừa rồi."
"Khẩn cấp."
"Các triệu chứng của bệnh nhân là gì?"
"Đau lưng, đau bụng" Sau khi Lưu Quan Hữu nói xong, Đoàn Tinh Tinh nói thêm cho cậu. "Gần đây cũng có biểu hiện buồn ngủ và chán ăn."
"Bệnh nhân có phải là Omega không? Anh có phải là Alpha của cậu ấy không?" người y tá hiển nhiên đã trải qua rất nhiều ca bệnh, sau khi có được câu trả lời xác nhận, y tá đưa biển số của chuyên co Omega.
"Cô có chắc là mình nói đúng không?" Đoàn Tinh Tinh vẻ mặt u ám.
"Anh ra ngoài trước đi đã!"
Xét nghiệm máu, phòng thí nghiệm, chuỗi xét nghiệm dài. Bác sĩ rất già, tóc bạc, và rõ ràng là cũng không biết họ. Sau khi xem xét kết quả kiểm tra, thông tin cá nhân và tình trạng hôn nhân đã được xác nhận. "Mời Alpha của cậu vào đi"
Hai người ngồi cạnh nhau, hồi hộp chờ dò hỏi.
"Đã bị đánh dấu bao lâu rồi?"
"... hơn nửa năm."
"Lần cuối cùng động dục là khi nào?"
"Uh, chắc là khoảng hai hoặc ba tháng trước! Nó không hoàn toàn chính xác."
Bác sĩ không vội đưa ra kết quả mà yêu cầu họ siêu âm bụng.
"Không phải là vì nhảy quá nhiều sao? Cũng không phải là Hạ Chí sao? Chẳng lẽ là dị thường pheromone sao?" Lưu Quan Hữu kinh hãi. Đoàn Tinh Tinh không có kinh nghiệm, chỉ đành nắm tay cậu với vẻ mặt trang nghiêm, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của cậu. "Đừng sợ, có anh đây."
Đường Cửu Châu rõ ràng đã khẳng định là đã tiến bộ rồi, tại sao lại tái phát lần nữa vậy? Anh lơ mơ nghĩ, bệnh viện này không đáng tin cậy sao? Mở danh sách kiểm tra một cách ngẫu nhiên? Những năm gần đây, không hiếm bệnh viện thu phí bừa bãi với lý do rất chi là hách dịch.
Lần này Đoàn Tinh Tinh trực tiếp đi vào, trên bụng cậu chườm lạnh một cái, đầu máy dò trượt tới trượt lui. Bác sĩ nhìn hồi lâu mới nói: "Xác nhận thai nhi đã được 7 tuần".
???!!!
Cả hai đều choáng váng.
Bác sĩ dừng lại và tiếp tục. "Cặp song sinh, phát triển tốt, cả hai đều có tim thai."
Đoàn Tinh Tinh lắc tay một cách dữ dội, khóe mắt của anh lập tức đỏ lên. Lưu Quan Hữu nhìn anh, trong mắt ánh lóe lên tia nước.
Omega nam mang thai rất hiếm, nhưng sinh đôi thì càng hiếm hơn nữa.
"Có muốn giữ không?" Bác sĩ nghiêm mặt hỏi khi thấy hai người không nói nên lời. Sẽ rất xấu hổ nếu như nói không.
"Muốn muốn muốn!" Đoàn Tinh Tinh vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu, khi nói ra giọng có chút khàn khàn. "Xin hỏi vì sao lại đau lưng và đau bụng? Tình hình có tệ không?"
"Làm việc quá sức, có dấu hiệu dọa sảy thai." Bác sĩ nghiêm mặt. "Cậu không thể coi thường cơ thể của mình khi còn trẻ như vậy. Omegas thể lực thường yếu. Mức progesterone rất thấp. Rất khó để mang thai, nhưng lần này cậu đã mang thai sinh đôi, vì vậy cậu cần phải bổ sung dinh dưỡng cẩn thận." Với một cái vẫy tay, bác sĩ đã viết xong y lệnh. "Trong trường hợp này, cậu phải nằm nghỉ trên giường trong vòng 3 tháng. Hãy nhớ rằng, giao hợp bị nghiêm cấm."
"Được rồi. Còn có chuyện gì cần chú ý nữa không?" Đoàn Tinh Tinh nghiêm túc hỏi.
"Mang thai song sinh sẽ rất vất vả, phản ứng cũng sẽ mạnh hơn." Bác sĩ liếc nhìn hai người đang ngây ngất. "Alpha cần phải ở bên cậu nhiều hơn nữa, pheromone có thể giảm bớt sự khó chịu.
"Tôi sẽ làm vậy." anh trang trọng gật đầu. "Vậy có cần phải nhập viện để quan sát không?"
"Tình hình hiện tại thì không cần thiết. Trước tiên hãy kê một liều thuốc bảo vệ thai nhi, sau đó có thể về nhà. Hai tuần nữa hãy quay lại kiểm tra."
"Nếu cậu bị đau bụng khi nằm trên giường, hãy đến bệnh viện ngay lập tức."
"Được rồi! Cảm ơn bác sĩ."
Lưu Quan Hữu được đưa đến khu tạm trú, và ngay sau đó một y tá đến tiêm thuốc cho cậu.
Đoàn Tinh Tinh giữ cái chày bên cạnh, cầm tài liệu bác sĩ vừa đưa trong tay, trong lòng vui mừng khôn xiết, trong lòng vẫn có chút khó tin. Nhưng siêu âm rõ ràng cho anh biết đó là sự thật.
Hai hạt đậu 2cm độc lập với nhau và ôm sát vào nhau.
Đứa con của anh, cậu đang mang thai đứa con của anh.
"Tinh Tinh."
"Ừ." anh quỳ gối bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn chăm chú. "Còn đau không?"
Cậu lắc đầu, kéo hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bụng dưới. "Chúng ta có con rồi, còn là hai đứa nữa."
"Ừm, chúng ta có con rồi." Sợ cậu đau, hai tay của anh vô thức phát run, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve cậu.
Cảm giác dưới lòng bàn tay mềm và ấm xoa dịu lên bụng dưới vẫn còn phẳng. Hai sinh linh bé nhỏ đã dựng trại ở đây, mong manh nhưng chăm chỉ.
"Chào các con, lần đầu gặp nhau, ta là papa đây. Papa sẽ là người chào đón các con bây giờ!" Lưu Quan Hữu thì thầm nhẹ nhàng, cậu tin rằng máu được kết nối, cậu có thể cảm nhận được trái tim của con mình. "Xin lỗi, đã quá bất cẩn khiến các con khó chịu. Các con phải lớn lên thật tốt, đến với chúng ta an toàn, tận mắt nhìn thấy thế giới nhé."
Vài lời trẻ con ngoan đạo, Đoàn Tinh Tinh không thể không nghe. Anh không kìm được nước mắt và cúi xuống hôn lên trán cậu một cách thông cảm. "Bảo bối, khiến em vất vả rồi."
Lưu Quan Hữu mỉm cười và hôn lại anh, đôi mắt ẩm ướt đầy dịu dàng. "Ngọt như đường*."
*Một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là ẩn dụ cho việc sẵn sàng chịu đựng khó khăn hoặc hy sinh.
Cảm ơn Chúa đã thương xót, để họ có được những gì họ muốn!
Tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro