遇见温柔5

Trong chuyến công tác này, Đoàn Tinh Tinh đi với một nhiệm vụ. Việc mua lại công ty môi giới chỉ là một phần, mặc dù tình hình hiện tại có chút nản lòng vì Tôn Diệc Hàng dám làm nó một mình với kế hoạch đã lên trước.

"Ông chủ, nếu như vẫn không thành công thì phải làm sao?" Tôn Diệc Hàng cầu cứu qua điện thoại, cậu đã thử vô số cách trong hai ngày qua, nhưng Liên Hoài Vỹ vẫn phớt lờ cậu.

"Nhớ kĩ cho tôi một điều, cậu chỉ cần không biết xấu hổ là được." Đoàn Tinh Tinh mình đầy mưu lược ở đầu dây bên kia "tận tình" hướng dẫn.

"Hả?" Tôn Diệc Hàng bối rối-ing.

"Có công mặt dày, có ngày nên chuyện."

"Vâng, ông chủ."

"Uông Giai Thần, đi thôi." cậu nhìn sang anh chàng đẹp trai họ Uông đang cúi gằm mặt ăn say sưa.

"Đi đâu?" Uông Giai Thần cũng bối rối.

"Lôi kéo truyền thông."

Nếu muốn có chỗ đứng lâu dài trong làng giải trí thì phải có vốn, công ty môi giới và truyền thông. Cả ba thứ đều có quan hệ mật thiết, không thể bỏ qua cái nào được. Đặc biệt là giới truyền thông, nếu mối quan hệ không đủ bền chặt, chỉ cần một mẩu tin đồn thất thiệt ngẫu nhiên cũng có thể từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong tích tắc.

---

Làm việc cật lực cuối cùng cũng được đền đáp, ngay tối hôm đó đã có kết quả. Cả công ty môi giới và truyền thông, tất cả đều đã xong.

"Lại đây, Tiểu Hàng. Kể tôi nghe làm sao cậu thuyết phục được Liên Hoài Vỹ đi." Uông Giai Thần rất ngông nghênh bước tới nắm lấy vai cậu.

"A... Tôi không muốn nói đâu." khuôn mặt non tơ của Tôn Diệc Hàng dần đỏ lên vì ngại ngùng.

"Nói nhanh đi."

"Chỉ là... không biết xấu hổ thôi." đầu Tôn Diệc Hàng càng ngày càng hạ thấp. "Ông chủ đã nói, có công mặt dày, có ngày nên chuyện."

Uông Giai Thần với vẻ mặt buôn chuyện trực tiếp biến thành khuôn mặt kinh ngạc. "Cậu không... uy hiếp người ta đấy chứ?"

"Nói điên cái gì vậy?" Tôn Diệc Hàng tức giận đến nhanh chóng che miệng. "Tôi vừa ôm anh ấy... vừa khóc!"

"Gì??"

"Tôi chỉ nói nếu không thuyết phục được anh ấy, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này, tôi sẽ bị Đoàn Tổng đuổi việc." càng nói cậu càng muốn đào lỗ chui vào. "Tóm lại là, tôi đã khóc, hai mắt sưng húp cả lên, tôi... tôi xấu hổ quá mà! Tôi... tôi muốn chết."

"Hahahahahaha! Đúng kiểu của cậu phết!" Uông Giai Thần vỗ đùi cười sằng sặc. "Nói mau, cậu không phải là thích người ta rồi đấy chứ?"

"Đừng... đừng nói nhảm!" Tôn Diệc Hàng hai tay ôm đầu, không ngừng cảm thấy xấu hổ. "Sau này chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi!"

---

Đoàn Tinh Tinh đáp chuyến bay đêm trở về. Khi ở sân bay, anh gửi cho Lưu Quan Hữu bức ảnh về chuyến bay kèm theo lời nhắn. "Chờ anh."

Lưu Quan Hữu, người nhận được tin nhắn, vừa mới tắm xong liền thấy choáng váng khi đọc WeChat. Đoàn Tinh Tinh chủ động báo cáo hành trình, vừa để chuẩn bị tâm lí cho cậu, vừa đếm ngược cuộc gặp mặt của hai người họ.

Cậu đi đi lại lại, lòng rối rắm như nhảy trên chảo dầu. Trong lúc tuyệt vọng, cậu đành nhờ đến sự giúp đỡ của bạn thân. "Jojo, tớ phải làm sao đây? Có nên ra đón anh ấy ở sân bay không?"

"Không nên." tin nhắn rep của Đường Cửu Châu nhanh chóng được gửi đến. "Tôi nghĩ cậu nên dè dặt bớt, cũng đừng quá chủ động."

Đúng vậy, dù gì cậu cũng là một minh tinh nhỏ, chỉ mới quay về Trung Quốc vài ngày trước. Nếu bất ngờ xuất hiện tại sân bay đón người, bị chụp ảnh lại kiểu gì cũng thành một tin tức trên hot search. Hơn nữa, việc gì mà phải hấp tấp vậy chứ? Chuyện này cũng quá ngại ngùng rồi đi. Trong những giây phút vừa qua, cái đầu nhỏ của Lưu Quan Hữu đã không ít lần chiến đấu giữa người với không trung rồi.

"Ca, lên đường bình an! Để Tiểu Hồ đến đón anh nhé?"

Đoàn Tinh Tinh mỉm cười, lẩm bẩm một mình khi nhìn thấy cậu trả lời. "Đoàn Tinh Tinh, mày nghĩ gì vậy chứ, sao có thể để một minh tinh lớn tới đón mày được?"

Anh thất vọng định đặt điện thoại xuống, nhưng rồi một tin nhắn khác lại được gửi đến. Anh gần như run rẩy khi mở ra cuộc trò chuyện với người bạn duy nhất trên WeChat trên chiếc điện thoại cá nhân độc quyền này.

"Mong sớm gặp được anh! (Pikachu xoa mặt với biểu cảm dễ thương)"

Đoàn Tinh Tinh cảm thấy bé pikachu này đang rất vui nên cũng mừng khôn xiết. Suốt đường đi, khoé miệng anh cứ không ngừng nhếch lên.

Cuộc hẹn được chọn vào buổi chiều ngày thứ 2. Bắt đầu từ sáng sớm, Lưu Quan Hữu làm gì cũng đều không hiệu quả, sững sững sờ sờ hết lần này đến lần khác. Với một bài nhảy tầm 3 phút, cả buổi sáng cậu liên tục nhảy trật hơn 8 nhịp.

Vào buổi trưa, Thường Hoa Sâm đến đưa cho cậu rất nhiều thông tin. Bao gồm cả sự sắp xếp nói chung về các hoạt động, thông báo, album và quay phim quảng cáo trong sáu tháng tới. "Sau này anh sẽ chịu trách nhiệm quản lí và giúp em theo dõi lịch trình. Các nguồn lực chủ yếu đều do studio của Liên Hoài Vỹ cũng cấp. Danh sách kế hoạch thời gian chi tiết sẽ được cung cấp trong tuần này."

Lưu Quan Hữu lướt qua bên trong tài liệu, tuyệt đối những kế hoạch nào đều được sắp xếp rất kĩ lưỡng. Cậu xúc động đến mức suýt nghẹn ngào. "Cho nên, sau khi trở về Trung Quốc, anh đã luôn bận rộn cho chuyện này?"

"Đoàn Tổng đang bận, anh chỉ chịu trách nhiệm thực hiện những việc được giao." Thường Hoa Sâm cười rạng rỡ. "Các phương tiện truyền thông cũng đã được đàm phán. Anh cũng đã thảo luận với cả giáo viên, dự định sẽ phát hành MV single đầu tiên của em sau khi trở về Trung Quốc trong tháng này, đội ngũ sản xuất cũng đã tiến hành gần hết. Em xem thử thời gian có thích hợp không?"

"... Cảm ơn." Lưu Quan Hữu cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Cậu cho rằng đó chỉ là một thoả thuận, nhưng không thể ngờ được rằng ai đó sẽ lập cả một kế hoạch và mở đường cho cậu.

"Đừng cảm ơn anh, em nên cảm ơn chủ tịch Đoàn mới phải." Thường Hoa Sâm đến và đi một cách vội vàng, rời đi ngay sau khi giải thích xong vấn đề. "Anh đi trước nhé, vẫn còn nhiều việc đang chờ!"

Lưu Quan Hữu nằm trên sàn phòng khiêu vũ, cậu vẫn chưa thể tỉnh táo trở lại. Nếu trước đó còn nghi ngờ gì, thì sau giây phút này, tất cả đều đã tan biến. Chưa từng có ai yêu quý cậu đến vậy, coi trọng ước mơ của cậu và ủng hộ chúng hết mình.

Anh đã dành cả một trái tim chân thành cho cậu, cậu nên đáp lại anh như thế nào đây?

Cho đến khi Tiểu Hồ đến đón, cậu vẫn đang trong tình trạng mất não. Trước khi ra ngoài, cậu không quên cho chiếc vòng đã được gói quà và túi. Điểm hẹn vẫn là ở XU Cafe, không gian được đặt trước cũng trống trải.

Khi Lưu Quan Hữu đến nơi, người đã ở đó. Quần jeans với áo len có mũ màu trắng giản dị, hở lưng trông trẻ trung vô cùng.

"Đoàn... Đoàn Tổng." giọng nói của cậu lí nhí như tiếng muỗi kêu.

"Hừ, sao khi gặp mặt anh lại không gọi là ca?" Đoàn Tinh Tinh cười, nhếch một bên khoé môi tà mị quyến rũ.

"A?" Lưu Quan Hữu sửng sốt một chút, tim đập loạn xạ không tự chủ được.

Thế... thế này không phải là quá đẹp trai rồi sao? Khác hẳn với làn da trắng và gầy của những mỹ nam truyền thống của nước H. Người trước mặt cậu có nước da ngăm nâu, đường nét khuôn mặt góc cạnh và sâu. Thân hình cường tráng, có vẻ là thường xuyên luyện tập nhưng cũng không quá cường đại như một người đàn ông cơ bắp.

Khác hoàn toàn với những gì cậu tưởng tượng... Nhưng cũng đẹp trai vượt cả mong đợi. Ngoài ra còn có một... cảm giác thân quen khó tả, cậu luôn cảm thấy như đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhìn thấy cậu sững sờ, Đoàn Tinh Tinh lại bật cười. "Em trai ngoan, đừng có ngây ngốc như vậy chứ? Phải trưởng thành lên đi."

"Ồ!" Lưu Quan Hữu ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến khoảng thời gian cậu được chăm sóc này, cậu cũng nên tỏ lòng biết ơn. "Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em."

Cậu bỗng nhớ đến chiếc vòng mình mua liền lấy nó ra khỏi túi xách đưa cho anh.

"Tặng anh sao?" Đoàn Tinh Tinh nhìn lên với vẻ vui mừng khôn xiết. "Đây là món quà sinh nhật đầu tiên anh nhận được trong năm nay đấy."

"Sinh nhật của anh sao?" Lưu Quan Hữu cũng có chút vui vẻ liền chủ động giúp anh đeo nó lên tay. "Ca, chúc mừng sinh nhật anh!"

"Cảm ơn, anh đã nhận được một món quà vô cùng quý giá." Đoàn Tinh Tinh cười, đưa tay xoa lên tóc cậu.

Khoảng cách quá gần, thậm chí qua miếng dán ức chế, anh vẫn ngửi thấy mùi pheromone êm dịu và mạnh mẽ của cậu. Lưu Quan Hữu nhất thời mất cảnh giác, bị sặc bởi một mùi nồng nặc liền ho nhẹ.

Nếu sự hút nhau của các AO là quy luật tự nhiên, thì sự gặp gỡ của các pheromone AO bậc S là tiếng sấm của trời và lửa của đất.

Tequila gặp Baileys.

Mức độ phù hợp đến 96,24% quả không sai, cả hai đều là pheromone rượu, nhưng mùi vị rất khác nhau. Rượu Tequila từ cây thùa (agave) có mùi thơm rất quyến rũ, mang đến cảm giác nồng nàn, ngất ngây. Baileys thì ngọt lịm trong miệng, dư vị kéo dài, đến khi nhận ra thì bản thân cũng đã say tự lúc nào không hay.

"Tiểu ngốc tử, uống chút nước trước đi!" Đoàn Tinh Tinh liền đưa cho cậu một ly nước ấm.

"Ồ." Lưu Quan Hữu nghiêng đầu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. "Em có rất nhiều điều muốn hỏi anh."

Thế này cũng quá đáng yêu rồi đi! Đoàn Tinh Tinh ngóc đầu dậy, nghiêng người về phía cậu. "Anh nói thật. Thời gian buổi chiều nay đều là của em, nếu vẫn không đủ... buổi tối của anh cũng có thể giao hết cho em."

Giả vờ như không hiểu ý nghĩa "sâu xa" trong lời nói của anh, Lưu Quan Hữu khó hiểu hỏi. "Tại sao... lại là em?"

"Bởi vì đó là em." đôi mắt của Đoàn Tinh Tinh vô cùng tập trung cùng vẻ mặt nghiêm túc.

Độc đoán và thứ yếu, dịu dàng và hư hỏng. Đúng mẫu người lý tưởng của Lưu Quan Hữu.

"Nhưng, tại sao?" giống như một con mèo bị mắc kẹt trong một quả bóng len, càng vùng vẫy lại càng chìm sâu hơn. "Em không hiểu."

"Tiểu ngốc, em dám đánh cược cùng anh không?" Đoàn Tinh Tinh không chút khách khí hỏi.

"Đánh cược cái gì?"

"Cưới anh đi, anh sẽ trả lời em cả đời."





Tbc.

==================================

Trùi ui dịch tới khúc này tui ngã ngửa luôn a:))))
Ngọt quá chùiiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro