Chương 4

Đứng trước cửa ra vào của tàu chiến hạm, một ông lão mặc quân phục quản gia chải chuốc gọn gàng, mái tóc bạch kim lộ rõ tuổi tác đã cao, khuôn mặt nhăn nheo của ông lão đang phấn khích nhìn về phía này.

Mười năm rồi.

Ông cuối cùng cũng chờ được ngày Bệ Hạ thức tỉnh.

Ông gắt gao nhìn chằm chằm lối ra, ngài ấy ngủ say mười năm vừa mới thức tỉnh, Bệ Hạ vẫn còn một thân khí thế bức người, vẫn như cũ...

Ủa?

Bệ Hạ đang bế trên tay một thiếu niên.

Lão cảm thấy khiếp sợ, thân là một Quốc Vương của một Đế quốc, từ trước đến nay Bệ Hạ vẫn luôn một thân cao quý ngàn ngời nể sợ, chưa bao giờ thân cận với một người nào như vậy.

Nhưng mà hiện tại.

Ông đột nhiên nhận ra, hơi thở của Bệ Hạ hình như bình tĩnh hớn trước rất nhiều.

Sau đó ông lại thấy Bệ Hạ tựa như đang ôm trân bảo của mình, nhẹ nhàng cẩn thận, thiếu niên trong ngực Bệ Hạ đột nhiên nhìn về phía ông.

Hai người đối diện nhau.

Da thị thiếu niên trắng như bạch ngọc, dưới ánh mặt trời tựa như toả nắng, hai mắt linh động tò mò nhìn xung quanh.

Đôi mắt thiếu niên tròn xoe nhìn về phía ông, nhìn một lúc rồi lại đem đầu vùi vào trong ngực Bệ Hạ.

Lão chỉ nghe thiếu niên nhỏ nhỏ nói: "Ngươi nói đúng, ta nhìn thấy nhân loại này không đáng sợ chút nào, nhỏ nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy."

Lời này càng nghe càng có chút kỳ quái.

Andrew nhìn thiếu niên mềm mụp trong lòng khe khẽ nói, khoé miệng không khỏi giương lên.

Tiểu gia hoả ngốc ngốc, lại có chút ngây thơ đáng yêu, Andrew nhìn đến ánh mắt u ám, hắn xoa xoa đầu mỹ nhân ngư trong lòng: "Lộ tai nhân loại rất xấu, ta chẳng lẽ lại lừa ngươi sao?"

"A!" Mỹ nhân trong lòng dùng sức lắc đầu, lớn tiếng xin lỗi: "Ta không có không tin ngươi!"

Tô Ngọc Tuyền chớp chớp đôi mắt, mặt đầy chân thành.

Sau đó cậu mếu máo, vòng tay ôm lấy nam nhân: "Ngươi là đồng loại đầu tiên ta gặp được, làm sao ta không tin ngươi được! Ta... ngươi có thể làm bạn với ta được không?"

Thiếu niên ôm chặt hắn, sợ hắn không đồng ý.

Hai mắt cậu đầy khẩn trương cùng chờ mong, mắt ướt nước, nhìn càng đáng thương, khiến Andrew có cảm giác thương tiếc hiếm có.

Hắn ôm thiếu niên bước lên tàu chiến, nhẹ giọng trấn an cậu: "Ta tưởng rằng chúng ta đã là bạn, không phải sao?"

"Là bạn!" Thiếu niên vui vẻ hẳn lên, lập tức gật đầu, mắt thường có thể thấy nụ cười như ánh dương của cậu, vô cùng lộng lẫy.

Thiếu niên cả người tràn ngập vui sướng, thẫm chí xung quanh dường như bị thiếu niên ảnh hưởng mà bi bao quanh bởi một mùi hương ngọt ngào.

Biển tinh thần của Andrew cũng dao động một chút vì điều này, một hương vị thư thái và dễ chịu vang lên.

"Còn không mau buông ta ra, miệng vết thương của em rách rồi kìa." Mỹ nhân ngư này thật sự rất đơn thuần, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, có chút hồ đồ.

Andrew gõ gõ đầu cậu, có chút bất đắt dĩ.

Tô Ngọc Tuyền bị nhắc nhở, trầm mặc một lúc, sau đó dùng tay che miệng vết thương, chớp chớp đôi mắt, nước mắt thi nhau lăn xuống, uỷ khuất hức hức.

"Đau."

"Đau quá à."

Mỹ nhân ngư trong lòng nỉ non, cậu như tìm được người có thể nương tựa, không kìm được thương tâm nữa.

Trái tim Andrew co rút.

Cảm xúc của tiểu mỹ nhân trong lòng rất dễ lây lan cho người khác.

"Minh Đức, dẫn đường, đến khoang chữa trị."Andrew ngắn gọn phân phó quản gia.

Quan gia Minh Đức theo lời Bệ Hạ dẫn đường, lúc này mới thu lại biểu cảm ngạc nhiên của mình khi nhìn thấy cái đuôi của thiếu niên.

Tự mình dẫn Bệ Hạ đến khoang chữa trị, Andrew để Minh Đức mở ra cabin y tế, sau đó nhẹ nhàng đặt mỹ nhân ngư trong lòng vào.

Tô Ngọc Tuyền được đặt nằm xuống tựa như tò mò mà nhìn xung quanh, tay để ở thành cabin nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Andrew.

"Nằm yên." Andrew trấn an mỹ nhân ngư đang tò mò, đem người nhẹ nhàng đặt vào: "Đây là đồ rất tốt của nhân loại, nằm xuống ngủ một giấc, miệng vết thương của em sẽ không còn."

Oa!

Nghe đến đay Tô Ngọc Tuyền lập tức nằm yên, ngoan ngoan nhìn hắn, rồi lại rụt rè đưa tay ra, mềm mụp đưa ra một yêu cầu với hắn: "Em chỉ muốn khi tỉnh lại sẽ thấy ngài đầu tiên, ngài đừng biến mất, nếu không em sẽ sợ."

Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hắn, ảnh ngược trong đôi mắt phản chiếu toàn bộ đều là hắn, phảng phất như hắn chính là cả thế giới của cậu.

Toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị ánh mắt của cậu nhìn chăm chăm, rất khó khiến người khác không đồng ý với cậu, Andrew cong cong đuôi mắt, móc ngón tay với thiếu niên xem như hứa hẹn: "Ta đảm bảo, khi em mở mắt liền có thể nhìn thấy ta."

"Ngài thật tốt." Tô Ngọc Tuyền lập tức vui vẻ.

Nói xong liền ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.

Cậu biết đối với Andrew, cậu chỉ là một người cá đơn thuần, có tác dụng xoa dịu tinh thần lực mà thôi, nam nhân chắc chắn sẽ không để tâm đến việc nuông chiều và thoả mãn các mong muốn của cậu.

Bất quá.

Cậu muốn nhiều hơn thế.

Cho nên, cậu phải làm cho người đàn ông này quen với việc nuông chiều và thoả mãn cậu.

Quen với việc chăm sóc và bảo vệ cậu, cho cậu tất cả những gì mong muốn.

Như vậy hậu tri hậu giác, sự tồn tại giống như thú cưng của cậu đối với người đàn ông sẽ trở thành sự tồn tại đối với chủ nhân.

Rốt cuộc ai mới là chủ nhân ai mới là thú cưng và ai mới là tên hốt cớt thì còn chưa biết được.

Andrew không biết cậu đang suy nghĩ trong đầu một đống thứ đen tối, nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không khỏi mỉm cười. Andrew cài đặt cabin y tế về chế độ điều trị, đóng nắp cabin lại.

"Bệ Hạ." Minh Đức thấy Bệ Hạ vẫn đang bận rộn với thiếu niên, ông vội vàng nhắc nhở: "Bệ Hạ đã ngủ mười mấy năm rồi..."

Andrew đưa ngón tay lên miệng làm động tác im lặng, sau đó lại hướng Minh Đức thở dài một tiếng.

Ông vì thế nuốt xuống lời tính nói, nhưng ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía Andrew.

Mặc dù ông đã bí mật đưa cho Bệ Hạ dịch dinh dưỡng tự động để đảm bảo Bệ Hạ trong lúc ngủ vẫn có đủ dinh dương để sống.

Nhưng ngủ say lâu như vậy.

Minh Đức vẫn sợ Bệ Hạ có vấn đề đáng lo ngại, ông muốn cho Bệ Hạ vào phòng y tế để chữa trị.

Bất quá, Bệ Hạ để ý mỹ nhân ngư này hơn.

Mỹ nhân ngư kìa!

Minh Đức nhìn mỹ nhân ngư đang yên tĩnh nằm trong khoang chữa trị, vẫn cứ cảm thấy không thể tin nổi. 

Tộc nhân ngư không phải đã bị tận diệt từ lâu rồi sau? Mà hiện tại, trước mặt là một mỹ nhân ngư không rành thế sự đã cứu Bệ Hạ của họ.

Minh Đức trầm mặc một lúc, đột nhiên tát cho mình một cái.

Cảm giác đau đớn truyền đến.

Andrew nhìn Minh Đức.

"Không phải nằm mơ." Ông nhếch môi có chút trấn an cười cười.

Andrew trong lòng thở dài, hắn ngủ say rất lâu, sợ đã làm Minh Đức nhọc lòng rất nhiều.

Cảm nhận được mỹ nhân ngư đã tiến vào giấc ngủ, Andrew đứng dậy.

Một trước một sau đi ra khỏi phòng y tế, Andrew đóng cửa lại, tránh quấy rầy thiếu niên nghỉ ngơi, lúc này mới mở miệng hỏi.

Hắn tỉnh dậy sớm hơn dự kiến bởi vì sự xuất hiện của mỹ nhân ngư, hắn tỉnh dậy từ trong hải vực đen, điều này đủ khiến Andrew hiểu được sự thay đổi hiện tại.

"Vất vả cho ông rồi." Andrew ấn ấn bả vai lão quan gia, ngữ khí vài phần trầm trọng: "Chuyện gì đã xảy ra khi ta ngủ quên?"

Minh Đức tức khắc xúc động hai mắt đều đỏ lên, ông dùng sức lắc đầu: "Đây đều là việc lão thần nên làm.'

Là quản gia của hoàng tộc do Bệ Hạ bổ nhiệm, việc của ông chính là canh giữ hoàng thất cho Bệ Hạ khi Bệ Hạ vắng mắt.

Nhưng cuối cùng, năng lực của ông vẫn không đủ, đến nỗi bị nguyên soái đoạt mất quyền lực, để hắn ta nâng đỡ con rối Tân vương.

Sau đó vị vua mới dưới sự điều hành hoang đường của nguyên soái, hoàng gia làm đủ việc xằng bậy khiến dân chúng lầm than.

Vì thế hoàng gia dần dần suy yếu, nguyên soái hiện giờ đã thay thế Andrew trở thành người đứng đầu trong lòng dần chúng.

Minh Đức nhanh chóng kể lại tất cả mọi chuyện cho Bệ Hạ từ khi ngài ấy ngủ say.

Andrew nghe xong nhìn sơ vẫn bình tĩnh, hắn vô cùng hứng thú mà nhướng mày: "Từ năm thứ tư khi ta ngủ quên, Trùng tộc hồi sinh và xâm lược đế chế của ta một lần nữa?"

"Vâng, thưa Bệ hạ, từ sáu năm trước đến bây giờ, tộc Zerg đã xâm lược và chiếm đóng hành tinh phía bắc của đường liên sao Lanarlian, hai năm trước bọn họ công chiếm càng nhanh, nguyên soái đánh đuổi đến chỗ đó, kể từ đó, nguyên soái liền đống quân tại Tuyến Biên Cảnh." Minh Đức đáp, khinh thường nói: "Hắn làm sao có thể so được với Bệ Hạ, lúc trước ngài suýt chút nữa đã quét sạch Trùng tộc Zerg."

"Trùng tộc tấn công từ bốn phía, sau đó Trùng tộc đã xuất hiện Tân Trùng Hậu." Andrew nheo nheo đôi mắt, mặt mày xẹt qua một tia sắc bén, thú vị, hắn cho rằng hắn đã tiêu diệt Trùng Hậu, Trùng tộc sẽ từ đó mà tuyệt diệt, không ngờ hiện tại Trùng tộc lại sinh sôi nảy nở.

"Bệ Hạ, hiện tại vẫn chưa tìm thấy được sào huyệt của Trùng Hậu." Minh Đức lập tức khẩn trương, chỉ sợ Bệ Hạ đột nhiên xúc động  muốn đi tiêu diệt Trùng tộc lần nữa.

Mọi người đều biết, chỉ cần Trùng Hậu chết đi, như vậy Trùng tộc sẽ không sinh sôi nảy nở được nữa sẽ dễ tiêu diệt hơn.

"Ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?"Andrew nhướng mày, biết rõ quản gia của mình đang nghĩ những gì: "Xem ra kế tiếp ta nhất định phải đi làm hải tặc vũ trụ rồi."

Minh Đức nghe vậy vô cùng tự trách, cúi người xuống: "Là lão thần vô dụng, không thể bảo hộ bình an hoàng gia vương thất."

"Ông đã bảo vệ được ta." Andrew nâng người ông dậy, điềm đạm cười, lại khí phách cùng ngạo nghễ nói tiếp: "Có ta ở đây, hoàng thất của vẫn sẽ luôn tồn tại."

Đây là Bệ Hạ của bọn họ.

Mặc dù hắn mạnh mẽ, nhưng sẽ không đánh mất lí trí của mình, hắn vẫn có quyền lực của mình vẫn còn một tâm hồn hướng về Đế quốc rộng lớn.

Vì vậy, sau mọi hỗn loạn về tinh thần, hắn lựa chọn ngủ say để tránh sức mạnh đã dần suy sụp của mình sẽ khiến hắn trở nên ác độc làm hại người khác.

Đây cũng là lý do để những thần tử của hắn vẫn nguyện ý ở lại Đế Đô Tinh chờ mong sự trở lại của Bệ Hạ.

"Ta vào xem tiểu mỹ nhân, chắc em ấy tỉnh rồi."Andrew đẩy cửa bước vào, một bên giải thích với Minh Đức: "Ông hãy cảnh giác xung quanh."

"Vâng, thưa Bệ Hạ." Ông lập tức đi quan sát con tàu.

Andrew tiến vào cabin y tế, quả nhiên thấy tiểu mỹ nhân của mình đã tỉnh lại.

Mỹ nhân dùng bàn tay nhỏ bé đẩy cửa khoang y tế ra, có thể nhìn thấy rõ tiểu mỹ nhân thật sự rất tức giận.

Andrew nhẹ nhàng tiến lên, đem cửa khoang mở ra.

Cửa khoang vừa mở, hắn liền cảm nhận được cánh tay bị đam xuyên qua, tựa như bị cái gì dó cắn.

Hắn hình sang trái, là tiểu mỹ nhân của hắn tức giận đến nổi nhào lên cắn cánh tay của hắn.

Andrew không thèm để ý, để mặc cậu cắn.

Tiểu mỹ nhân cắn một chút cũng không đau, như là nghiến răng nghiến lợi, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng gầm gừ, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

"Là ta không tốt, không kịp trở về với em." Vén tóc cậu lên một chút, đôi mắt Andrew tràn ngập ý cười nhìn cậu chăm chú.

Tô Ngọc Tuyền nghiêm túc nhìn hắn, Andrew có một đôi mắt phượng vô cùng phong tình, khi hắn dịu dàng nhìn người khác, phảng phát như tâm can đều bị hắn chiếm trọn.

Bất quá cậu biết, đây bởi vì cậu hữu dụng và vô hại, cho nên nam nhân trước mặt mới không để tâm mà tuỳ ý cho cậu làm càng, cưng chiều cậu một cách vô thưởng vô phạt.

Nhưng có vài điểm mấu chốt sẽ từng chút vỡ tan.

Thói quen sủng ái này, sẽ luôn đặt người vào lòng bàn tay.

Cuối cùng, thói quen là thứ không dễ dàng buông bỏ nhất.

Là nam nhân tuy không nói được, nhưng sẽ làm được.

Tô Ngọc Tuyền vừa chuyển động đôi mắt, dùng hai tay chống lên cabin y tế nhảy xuống đất, sau đó dùng hai tay bò về phía trước.

Tiểu mỹ nhân hiển nhiên không nguôi giận làn da mỏng manh của cậu nhanh chóng đỏ lên vì bị chà xát trên mặt đất, vừa nhìn liền xót xa, hắn vội vàng tiến lên ôm cậu.

Mỹ nhân ngư bị ôm lấy, liều mạng giãy giụa, chỉ nghe bang một tiếng, cái đuôi màu xanh lam đạp mạnh vào mặt người đàn ông đang ôm cậu.

Tiếng bang rất lớn, mỹ nhân ngư lập tức ngây dại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Andrew.

Gương mặt của hắn lập tức nổi lên một vết bầm tím, thẫm chí còn sưng tấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro