Chương 1: Hệ thống

Trình Nguyên Hoa đã nằm trên giường bệnh gần một tháng, nằm đến cả người đau nhức, hai chân mềm nhũn.


Cũng may bây giờ có thể xuống giường, tuy thân thể còn suy yếu, nhưng thương tích đã khỏi rồi.Phòng bệnh trống rỗng, cô đỡ tường chậm rãi đi tới.


"Ai nha, Nguyên Hoa, sao con lại xuống đất vậy!" - một bà lão cầm theo hộp cơm hồi hộp hỏi.Trình Nguyên Hoa liền cười, nói: "Bà ngoại, con đã khá hơn nhiều, xuống giường đi một chút."


Bà lão trước mặt này là bà ngoại của Trình Nguyên Hoa, Từ Tú Uyển, 65 tuổi, tuổi này kỳ thật còn không coi là quá lớn, nhưng bà đã đầy mặt nếp nhăn, rất tái nhợt. Ngón tay thô to, nhìn vào liền biết quanh năm làm việc nặng nhọc.


Từ Tú Uyển nghe được cô nói đã tốt lên nhiều thì cười híp mắt: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"Bà liền buông hộp cơm, đỡ Trình Nguyên Hoa đi lại.


Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu, cô so với Từ Tú Uyển cao hơn rất nhiều, nhìn cơ thể gầy yếu của Từ Tú Uyển, một nỗi đau xót lan tràn trong lòng cô.


Hai người đi chưa được mấy bước, Trình Nguyên Hoa đã ngồi xuống ăn cơm.


Hộp cơm bên trong là một mặn một chay, Từ Tú Uyển mang từ trong nhà đến, bà cùng ông ngoại của Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm, sống ở ngoại ô thành phố. Nơi đó có rất nhiều nông dân sinh sống dựa vào trồng trọt hoặc làm một ít buôn bán nhỏ.


Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển thời trẻ, 2 người một bên trồng trọt, một bên bán sớm một chút, tay nghề khá tốt.


Trình Nguyên Hoa cũng vô cùng hài lòng, ăn rất nghiêm túc.


Lúc này, lại có người đã đi tới, tiếng bước chân dày đặc, hiển nhiên không phải một người.Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đến lập tức nhíu mày.


"Chị! Chị đã khỏe lên rồi sao?" - cô em họ Trình Kiều Vân ánh mắt lo lắng, nhìn như thực sự lo lắng cho cô hỏi.


Trình Nguyên Hoa không trả lời.


Người đàn ông bên cạnh Trình Kiều Vân nhíu mày, "Nguyên Hoa, em vẫn còn tức giận sao?"


Trình Nguyên Hoa ung dung từ tốn, nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó nhìn hắn, nói: "Không có"


Hạ Gia Thịnh sửng sốt.


Trình Kiều Vân nhìn thấy Hạ Gia Thịnh ngây người, hai mắt liền đẫm lệ mông lung: "Chị họ, em biết chị ghi hận chuyện em cùng anh Gia Thịnh ở bên nhau, nhưng em thật sự không phải cố ý, lúc em quen biết anh Gia Thịnh, em không biết anh ấy là vị hôn phu của chị."


Trình Nguyên Hoa: "......"


Nếu không phải lúc trước cô vừa lúc nghe được Trình Kiều Vân nói chuyện điện thoại với chị em của cô ta, cô sẽ giống mọi người cho rằng Trình Kiều Vân thật sự không phải cố ý.


Nhưng lúc trước cô đã nghe được, cũng biết Trình Kiều Vân nghe được thời gian Hạ Gia Thịnh về nước, liền cố tình dàn dựng cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.


Có lẽ lúc trước cô ta chỉ nghĩ cách làm cho mình thoải mái, nhưng lại không nghĩ tới, cuối cùng cô lại thật sự yêu người vừa có tiền lại vừa lớn lên tốt như Hạ Gia Thịnh.


Trình Nguyên Hoa không có ý kiến, cũng chưa hề tức giận, lúc trước cô nghe được tin tức, nhưng không hề vạch trần Trình Kiều Vân, bởi vì đơn giản là cô không muốn đính hôn cùng Hạ Gia Thịnh.


Lúc trước, hôn ước là do cha cô Trình Trường Tây cùng cha Hạ Gia Thịnh định ra một cách vu vơ, vui đùa, cô cũng đã thuyết phục cha giải trừ hôn ước giữa hai người.


Có điều không ngờ tới, hôn ước còn chưa được giải trừ, Trình Trường Tây cùng Dương Thiến Thiến đã qua đời vì tai nạn xe cộ.


Trình Nguyên Hoa lập tức trở thành trẻ mồ côi.


Chuyện là một năm trước, cha mẹ cô vừa qua đời, Hạ Gia Thịnh về nước thăm viếng, sau đó lại yêu đương với Trình Kiều Vân, hai người vẫn luôn im lặng, không hề nhắc đến chuyện này với người ngoài.


Gần đây, cha của Hạ Gia Thịnh nhắc lại hôn ước, bọn họ mới nói ra chuyện này.


Cha Hạ Gia Thịnh đánh hắn ta một trận, mà Trình gia lại kém Hạ gia, cha mẹ Trình Kiều Vân, cũng chính là bác cả của Trình Nguyên Hoa, lại đồng ý một cách vô cùng phấn khởi.


Nhưng trùng hợp là hôm đó, Trình Nguyên Hoa từ cầu thang ngã xuống, đầu đụng vào vật nhọn mà bị thương rồi nhập viện.


Trình gia và Hạ gia đều cho rằng cô là bị kích thích, cha Hạ Gia Thịnh lại đánh hắn một trận, bắt hắn tới bệnh viện xin lỗi.


Thấy Trình Nguyên Hoa ngây người, Trình Kiều Vân nước mắt lưng tròng: "Chị...... chị cứ đánh em đi, nếu không chị cứ mắng em cũng được, đừng tự làm mình tức giận! Chờ sức khỏe chị tốt hơn chút thì trở về nhà đi."


Hạ Gia Thịnh thấy Trình Kiều Vân khóc đáng thương như vậy thì nhẹ nhàng nắm tay cô ta.


Một năm trước, Trình gia chưa có phân gia, ông nội Trình hai người con, con lớn Trình Trường Đông, con nhỏ Trình Trường Tây đều ở cùng một chỗ.


Tài nấu nướng, quản lý của Trình Trường Tây tốt hơn nhiều so với Trình Trường Đông, cũng vì vậy mà ông nội Trình gia giao quán ăn đứa con út Trình Trường Tây.


Nhưng một năm trước Trình Trường Tây và Dương Thiến Thiến qua đời vì tai nạn xe cộ, lão gia tử chịu không nổi cú sốc, cũng đã qua đời.


Trình Trường Đông nhân cơ hội Trình Nguyên Hoa tuổi còn nhỏ, lại vừa trải qua cú sốc lớn, liền cháy nhà đi hôi của, nghĩ cách lấy được quán ăn của Trình gia, ông ta cũng chính là chủ quán ăn Trình gia hiện tại.


Bởi vì Trình Trường Tây vẫn luôn ở nhà, không có gia sản của riêng mình nên Trình Nguyên Hoa chỉ thừa kế được một căn phòng mà ông nội Trình đã tặng khi Trình Trường Tây cùng Dương Thiến Thiến kết hôn.


Trình Trường Tây cùng Dương Thiến Thiến qua đời một năm nay, Trình Nguyên Hoa vẫn ở tại Trình gia, do cô vẫn chưa hoàn thành việc học, thêm nữa cô cũng là muốn tra một chút, chuyện cha mẹ gặp nạn có liên quan gì đến Trình Trường Đông hay không.


Tuy rằng Trình Trường Đông có chút không phải người, đoạt tài sản của Trình gia, nhưng lúc cha mẹ Trình Nguyên Hoa gặp tai nạn xe cộ, quả thật là trùng hợp, cùng ông ta không có liên quan.

Sau khi đã điều tra xong, Trình Nguyên Hoa cũng chuẩn bị dọn ra ngoài.

Chỉ là không ngờ tới, bản thân thế mà ngã từ cầu thang xuống, bị thương nặng như thế.


Trình Nguyên Hoa vừa mới hồi tưởng xong, bà ngoại Từ Tú Uyển đã cầm cái chổi đánh đuổi: "Các ngươi đều cút cho ta! Người của Hạ gia Trình gia đều không làm người, không cần xuất hiện ở trước mặt cháu gái ta! Đều cút hết cho ta."


Gương mặt Trình Kiều Vân đen xuống, lắp bắp nói: "Bà ——"


Từ Tú Uyển chỉ lo đánh đuổi, nhưng bà cũng là một người già, kỳ thật sức lực không lớn, Hạ Gia Thịnh không muốn làm bà bị thương, liền kéo Trình Kiều Vân lui về phía sau.


Trình Nguyên Hoa bình tĩnh không nổi nữa, đứng lên, thật cẩn thận giữ chặt Từ Tú Uyển, "Bà ngoại, ngươi không cần tức giận, không cần làm hại cơ thể mình!"


Vì nếu hai người kia làm bà sinh bệnh, chính là gây chuyện lớn đó nha!


Nhưng thật ra trong lòng cô đang rất cao hứng, có một người như vậy che chở cũng là một chuyện vui vẻ.


Từ Tú Uyển nhìn hung dữ như thế, nhưng rất thương Trình Nguyên Hoa, nghe lời cô mà buông cái chổi, ngồi xuống, nhưng vẫn còn trừng mắt nhìn hai người kia.


Trình Nguyên Hoa thở ra hai hơi, sức khỏe cô còn suy yếu, chỉ có thể đỡ tường nhìn hai người.


Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, thái độ cũng vô cùng thong dong, chỉ là giọng nói lại lạnh nhạt: " Chuyện hôn ước vốn dĩ chính là vui đùa, hai ngươi ở bên nhau tôi cũng mặc kệ. Chỉ là hy vọng hai ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nhìn chướng mắt lắm."


Trình Kiều Vân ủy khuất: "Chị à......"


"Trình Kiều Vân," Trình Nguyên Hoa lên tiếng đánh gãy lời cô em họ đang cố làm ra vẻ: "Cô không cần kêu đến đáng thương như vậy , trước đây cô chưa bao giờ kêu tôi là chị, không lý gì mà sau khi cùng Hạ Gia Thịnh yêu đương, lại kêu tôi là chị."


Trình Kiều Vân sửng sốt, cô không nghĩ tới Trình Nguyên Hoa lại nói trắng ra như vậy!


Cô đưa mắt nhìn Hạ Gia Thịnh, có chút nôn nóng, chuẩn bị giải thích vài câu.


Trình Nguyên Hoa không cho cô ta cơ hội, tiếp tục nói: "Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi cũng sẽ không về Trình gia. Quán ăn Trình gia hiện tại là của cha cô, tôi xem như không có thân thích với mấy người, cô cũng đừng gọi tôi là chị."


"Chị......"


"Hạ Gia Thịnh, tôi cũng không trách anh, chỉ hy vọng hiện tại anh nhanh chóng đưa Trình Kiều Vân rời đi."  Nói xong, Trình Nguyên Hoa xoay người ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.


Cô một bên ăn uống nghiêm túc, một bên cùng Từ Tú Uyển cười nói, cả người đều toát lên vẻ dịu dàng.


Hạ Gia Thịnh nhìn cô có chút ngây người.


Trình Nguyên Hoa lớn lên rất xinh đẹp, tươi cười càng đẹp hơn, cười rộ lên một đôi má lúm đồng tiền, rất đẹp.


Sở dĩ có hôn ước, cũng là vì khi còn nhỏ hắn ôm người em này không buông tay, một hai phải mang theo cô em có má lúm đồng tiền này về nhà. Cha Hạ Gia Thịnh cùng Trình Trường Tây lại là bạn tốt, liền định ra hôn ước.


Trình Kiều Vân thấy Hạ Gia Thịnh nhìn Trình Nguyên Hoa ngây người, sắc mặt cũng thay đổi, thậm chí không quan tâm đến việc ra vẻ vừa rồi, lôi kéo Hạ Gia Thịnh rời đi, nói: "Vậy em nghe theo chị!"


Hạ Gia Thịnh không nói nhiều lời, cùng cô ta rời đi.


Hai người đi khỏi bệnh viện, hai mắt Trình Kiều Vân liền rưng rưng, hỏi: "Anh Gia Thịnh, có phải chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em không?"


Hạ Gia Thịnh nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô ta, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô.


Trình Kiều Vân ôm lấy hắn, như chim nhỏ nép vào người.


Hạ Gia Thịnh nhẹ nhành nói: "Được rồi, về sau đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, mắc công làm người ta phiền chán."


Hắn dừng một chút, lại nói: "Chuyện này quả thực có lỗi với Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không muốn để ý đến Trình gia cũng bình thường, đã vậy thì không cần quấy rầy cuộc sống của cô ấy."


Vừa dứt lời, Trình Kiều Vân lại tức giận, cũng may là Hạ Gia Thịnh đang ôm cô, cho nên hắn nhìn không thấy.


Sắc mặt dữ tợn của Trình Kiều Vân.


Có trách thì trách Trình Trường Tây đoản mệnh, ông cùng ông nội đều đã chết, quán ăn tự nhiên là cha cô!

Nhưng những lời này không thể nói ra ngoài miệng, cô phải gả cho Hạ Gia Thịnh, cũng biết đối phương là người trong mắt không chứa nỗi một hạt cát.


Nghĩ lại mà xem, hiện tại cô là đại tiểu thư của quán ăn Trình gia, mà Trình Nguyên Hoa lại là một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, cô ta còn có thể lấy ra cái gì để so với mình chứ?


Trình Kiều Vân lập tức vui vẻ lên.


Ngày hôm sau, Từ Tú Uyển tới thời điểm mang theo một cái túi lớn, bên trong chứa đầy tiền mặt, có mười mấy xấp xếp vào nhau, cũng có vụn vặt mấy tờ tiền lẻ một tệ, mười tệ ở ngoài.


Hiển nhiên, đây chính là tiền tích góp của hai vợ chồng già.


Từ Tú Uyển có chút ngượng ngùng mà cười cười, ngón tay nắm thật chặt túi:  "Bà ngoại biết các con đều là người trẻ tuổi, đều thích dùng thẻ ngân hàng, nhưng bà già rồi, một hai phải giữ tiền mặt trong người mới yên tâm. Hôm nay con lại xuất viện, không kịp chuẩn bị, bà cũng chỉ có thể lấy ra nhiêu đây thôi......"


Bà cười híp mắt, sợ cháu gái ghét bỏ mình là cổ hủ.


Tiền này đúng thật là hai ông bà tích góp, Dương Thiến Thiến gả cho Trình Trường Tây, xem như là cô bé lọ lem gả cho kẻ có tiền. Hai vợ chồng già sợ Trình gia đối con gái bọn họ có thành kiến, nên chưa bao giờ nhận tiền của con rể.


Lúc trước Trình Trường Tây cũng cho bọn họ tiền mua nhà ở, nhưng hai vợ chồng già không muốn, vẫn như cũ ở tại nông thôn mà trồng trọt.


Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ươn ướt.


Một nhà bác cả tuy rằng không có lương tâm, nhưng cô cũng không quan tâm tới bọn họ. Lúc cha mẹ cô còn sống đối xử với cô rất tốt, còn có ông ngoại bà ngoại, đều rất yêu thương cô.


Trình Nguyên Hoa không hề có một chút ghét bỏ mà cầm lấy túi tiền tích góp trả lại chho bà ngoại, cười nói: "Con có tiền, đã làm xong thủ tục xuất viện rồi."


Từ Tú Uyển vô cùng kinh ngạc: "Con lấy tiền ở đâu ra?"


Trình gia dạy con tương đối nghiêm khắc, trước khi tốt nghiệp, sẽ không cho quá nhiều tiền, lần này Trình Nguyên Hoa bị thương nặng, phải nằm phòng chăm sóc đặc biệt ICU hơn một tuần, viện phí chắc chắn không phải con số ít.


Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt: "Con đem bán nhà ở rồi."

Đó là tài sản duy nhất mà cha mẹ  để lại cho cô, lúc vừa lại cô đã dùng điện thoại liên hệ người môi giới bán.

Vẻ mặt Từ Tú Uyển vô cùng khiếp sợ, run run hỏi: "Đó là cha mẹ để lại cho con, sau này cũng chính là của hồi môn để con kết hôn, sao con lại bán chứ! Bán rồi thì con ở chỗ nào bây giờ?"

Trình Nguyên Hoa đỡ bà đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: "Nhà ở không có nữa thì con đến ở nhà bà ngoại, bà có vui không?"

Ông bà ngoại đã già rồi, trước đây lúc cô còn đi học, cho tới bây giờ đã tốt nghiệp, đều vô cùng yêu thương cô, nên cô cũng muốn làm gì đó cho hai người.

Phòng ở bán rồi có thể mua lại, nhưng tuổi thọ của ông bà là hữu hạn, không thể mua.

Trình Nguyên Hoa mặc dù rất lười, nhưng cô không ngốc, luôn luôn hiểu chuyện.

Bản thân vốn nghĩ rằng cha mẹ có thể báo hiếu ông bà, cô học đại học nông nghiệp, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc an nhàn, lười biếng nửa đời còn lại.

Nhưng hiện tại trên người cô lại có trách nhiệm, cô phải thay đổi chút.

Hai người ra cửa sau, xe cô bắt cũng tới rồi, đưa hai bà cháu tới môi giới bán nhà ở.

Trình Nguyên Hoa mang tất cả đồ vật của bản thân và cha mẹ ra khỏi Trình gia, lại ngồi xe tới nhà  ông bà ngoại.

-

Ngoại ô thành thị nào cũng có nông dân, bọn họ một là trồng trọt, hai là kinh doanh nhỏ lẻ, phần lớn đều là người già, mỗi ngày hay mang thức ăn vào nội thành bán.

Nhờ có giao thông tiện lợi, canh đúng giờ xe chạy thì có thể đi vào thành phố, nhưng cuộc sống của mọi người cũng không quá tốt.

Trong thành phố tấc đất tấc vàng, nhưng ở ngoại ô lại không đáng tiền, phần lớn đều là nhà tự xây.

Lúc xe taxi đưa hai người về đến nhà, trời đã tối sầm.

Ông ngoại Dương Lâm đang ở nấu cơm, nghe thấy tiếng động, thì nhanh chân đi ra ngoài xem.

"Nguyên Hoa!"

"Ông ngoại!" Trình Nguyên Hoa tiến lên vài bước, ôm lấy ông ngoại.

Đôi mắt Dương Lâm đỏ bừng, mặc dù mắt ông đã không tốt lắm, nhìn cái gì cũng mờ mờ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cháu gái ngoan của mình.

"Đi đi đi! Đi vào ăn cơm! Ông ngoại làm sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất!" Dương Lâm vui sướng nói, đưa đôi tay đầy gân xanh nắm chặt lấy tay của Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa gật đầu: "Được."

Bây giờ, cô thật sự không quá thích ăn sườn xào chua ngọt, nhớ lúc đó là khi cô còn nhỏ, rất thích ăn món này, đã qua lâu như vậy không ngờ ông ngoại vẫn luôn nhớ rõ, mỗi lần đến đây đều phải làm sườn xào chua ngọt, cô cũng chưa bao giờ lãng phí công sức của ông.

Ba người vào nhà, đồ ăn cũng đã bưng ra tới, cùng nhau ăn cơm.

Trình Trường Tây cùng Dương Thiến Thiến đã mất một năm, đau khổ cũng phai nhạt rất nhiều, khó có được khi cháu gái ở bên cạnh, hai ông bà đều vô cùng vui sướng.

Bôn ba hết một ngày, sức khỏe Trình Nguyên Hoa vốn không quá tốt nên ăn cơm xong liền đi ngủ sớm.

Hai ông bà cũng đi ngủ, bọn họ luôn ngủ sớm.

-

Người trẻ tuổi rất ít khi dậy sớm, nhưng tối hôm qua Trình Nguyên Hoa ngủ rất sớm, buổi sáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, thì bò dậy ngay.

Quả nhiên, hai ông bà đã chuẩn bị xong thức ăn, chuẩn bị đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất để bán sớm một chút.

Cuộc sống của bọn họ vốn dĩ không cần phải làm gì, Trình Nguyên Hoa nghĩ một chút liền hiểu, bọn họ không muốn tiêu tiền của cô, muốn kiếm thêm chút tiền.

"Ai da, Nguyên Hoa sao con lại ở đây! Có phải bọn ta làm ồn đến con không? Chúng ta một chút đã đi rồi, con mau vào ngủ tiếp đi, bây giờ còn chưa quá bốn giờ đâu!" Vẻ mặt hai ông bà có vẻ kinh ngạc lắm, vội vàng muốn kêu cô vào ngủ tiếp.

Trình Nguyên Hoa lắc đầu, duỗi tay đỡ lấy một lồng bánh bao: "Để con giúp......"

Nói một nửa, cô liền dừng lại, sắc mặt trở nên có chút quái dị.

Bởi vì......

Cô  nghe thấy trong đầu mình vang lên một âm thanh vô cùng rõ ràng!

【 đinh —— Hệ thống Trù Thần đang trói định! 】

【 đinh —— Hệ thống Trù Thần trói định thành công! 】

【 đinh —— Hệ thống Trù Thần nhiệm vụ chung: Hành trình ký chủ trở thành người được toàn thế giới công nhận! 】




Tác giả có lời muốn nói:

Trình Nguyên Hoa: ????? Cái quỷ gì vậy??

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro