MỌI CHUYỆN LÀ DUYÊN

Ta và họ bước dần vào bên trong. Khắp nơi chỉ toàn bụi, mạng nhện. Ta và chị ấy lau dọn chung quanh, anh ấy thì gánh nước từ trong giếng . Ta đi xuống bếp xem có gì có thể lót dạ được ko. Gạo ko có, ko có thứ gì cả. Trời ạ! Vậy ăn gì đây.
Chiều về, 'đã gần tối rồi sao vẫn chưa thấy họ nói kết thúc vỡ kịch nhỉ. Thôi ko chờ nữa, phải đi hỏi thôi "
Chạy vào bên trong phòng khách.
- Này khi nào mới xong hả, tôi còn phải về nữa ấy, mấy người định diễn đến khi nào vậy hả? Mà tôi đâu hề biết mấy người. Tự nhiên lại bắt tôi diễn kịch vs mấy người vậy?
- A sở, em nói gì vậy, kịch là gì? ( trọng vũ nói với vẻ ngạc nhiên)
* Gì thế nhỉ? Ko phải đóng phim, ko phải tập kịch, vậy đây là đâu? Sao mik lại ở đây? *
- A! Chắc do lần trước bị thương ở đầu nên em quên nữa phải ko? (Cô ấy nói tiếp)
- Sao. A sở bị thương à. ( giọng nói ấm áp của chàng trai vang lên, anb ta đứng dậy). Muội có làm sao ko? ( quay sang cô gái). Sao ta ko biết chuyện nàng ấy  bị thương .
- Thưa thế tử do sự việc gấp quá nên ta chưa kịp nói , thế tử tha lỗi  .
* Trời ạ. Cách nói chuyện một cách tự nhiên như vậy. Trang phục, đầu tóc, và cả ngôi nhà, cảnh trí ngoài đường phố, ko nhẽ ta xuyên không rồi sao. Mà đây rốt cuộc là nơi nào *
- Này!  Hai người cho ta hỏi đây là đâu vậy?
- Kinh thành của đại Ngụy ,chúng ta đang bị giam lỏng ( trọng vũ trả lời )
* Đại Ngụy, cái tên nghe quen lắm, à lần trước cô ấy nói tới Vũ Văn Hoài, Vũ Văn Nguyệt, còn gọi mik là A Sở, chẳng nhẽ đây là.... *
- Được rồi! Ta ko sao, ta chỉ bổng nhiên quên tí thôi .
Trời đã khuya, nhưng tôi ko chợp mắt được, tôi ra bên ngoài ngồi một lát.
* Mik nhớ lúc đó mik bị xe đụng phải mở mắt ra là ở căn nhà tranh ấy rồi, đây là định mệnh hay sao, vậy còn sở Kiều, linh hồn của cô ấy đâu, hay linh hồn của chúng tôi đang hoán đổi cho nhau thật ko hiểu đc *
- Muội chưa ngủ à? ( lại là giọng nói ấm cúng đó)
- Chưa . Ta ko ngủ được còn anh à ko còn huynh cũng ko ngủ được à ?
- Ừ! Mà a sở, sao nàng thoát khỏi tay Vũ Văn Hoài đó vậy?
* Mik nhớ trong sách có ghi là khi Vũ Văn Hoài định giết Sở Kiều thì Vũ Văn Nguyệt đến rồi dùng cái gì đó đánh ngã sở Kiều *
- À ta bị bắt ,chúng định giết ta, nhưng Vũ Văn Nguyệt đến rồi dùng kim châm giết ta, mai là có Vũ cô nương cứu kịp thời nên ta ko sao.
- Vũ Văn Nguyệt.
Tối đó.
- Ta trải giường xong rồi, huynh ngủ đi.
- Muội ngủ trên giường, ta ở đây được rồi.
- Sao có thể được dù gì huynh cũng là ....
- Là ai. Thế tử cao quý à. Bây giờ có chổ ở, chổ ngủ sống tạm qua ngày là được rồi.
- Nói sao cũng ko đc, huynh ngủ đi, ta ngồi đây ngủ được rồi.
- Ta ngồi đây cùng muội.
Hai ta ngồi cạnh nhau, nhìn ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng thật, gió nhẹ như gió của mùa xuân. Huynh ta ko nói gì cả. Rồi lúc sao ta chợt ngủ thiếp đi, trong mơ ta cảm nhận có một vòng tay ấm đang ôm chặt mik vào lòng, một cảm giác thật ấm áp. Đành vậy thôi, ta đành tiếp tục đóng vai sở kiều vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: