Chương 4: Bí mật của Lệ Vương


Nghĩ vậy, Cố Thiên Tuyết đầu tiên cầu cứu Cố thượng thư, bởi vì nguyên thân dù sao cũng là nữ nhi của Cố thượng thư, "Phụ thân, cứu nữ nhi!"

Nàng không biết chức quan "Thượng thư" ở cái thời này rốt cuộc có trọng quyền hay không. Tuy rằng vừa mới rồi biểu hiện nhẹ như hồng mao, nhưng đã có mặt mũi mời thân vương dự tiệc mà Lệ Vương không truy cứu trách nhiệm của Cố thượng thư trước tiên, ứng với địa vị này không quá thấp.

Nàng cần thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình để cứu lấy bản thân, không thể chết oan uổng không minh bạch như vậy.

Nhưng mà, Cố thượng thư hiển nhiên nóng lòng muốn thoát khỏi củ khoai nóng phỏng tay này, "Nghiệt nữ, ngươi còn cái gì để nói, còn không đi theo Lệ Vương điện hạ đợi xử lý?"

"......" Cố Thiên Tuyết thật muốn mắng cha, Cố thượng thư này thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, lại không một chút niệm thân tình.

Cố Thiên Tuyết giương mắt nhìn về phía Lệ Vương, cắn môi, ánh mắt tràn đầy phản kháng, nàng có một loại dục vọng cá chết lưới rách.

Nếu nàng không đoán sai, nàng không cẩn thận đã vô tình phát hiện ra bí mật của Lệ Vương đó là —— hắn giả bị bệnh!

Không sai, Lệ Vương tuyên bố với bên ngoài thân thể gầy yếu, nhưng trên thực tế, mạch tượng mạnh mẽ. Nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp qua mạch đập mạnh mẽ hữu lực như thế, ngay cả vận động viên cũng không khỏe như vậy. Lệ Vương sao có thể ốm yếu?

Vì sao phải giả vờ ốm yếu?

Lệ Vương giả vờ hay không giả vờ ốm yếu liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ chỉ bởi vì điều này, nàng sắp phải chết?

Cố Thiên Tuyết bắt đầu tức giận từ trong lòng, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Lệ Vương, nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt nói cho hắn —— làm người không nên ép người quá đáng.

Nhận được ánh mắt của Cố Thiên Tuyết, Lệ Vương hơi hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó, đôi môi mỏng mím chặt gợi lên một đường vòng cung mờ ảo, giống như trăng non trên trời. Tuy có vẻ tươi cười, giống như nghiền ngẫm, nhưng trong ánh mắt sát ý lại vẫn không thay đổi.

—— "Nữ nhi nha!"

—— "Nữ nhi của ta nha!"

Cố Thiên Tuyết chỉ nghe một một giọng nữ the thé tương tự như tiếng khóc tang của người Đông Bắc. Giọng nữ cao vút từ xa tới gần, từ chỗ cuối đám người truyền đến, như quỷ khóc sói gào, cực kỳ chói tai.

Là mẫu thân của nguyên thân, Triệu thị!

Cố Thiên Tuyết nhận được ký ức về mẹ của nguyên thân, nhịn không được nhíu mày một chút.

Không sai, người tới đúng là thân sinh mẫu thân của Cố Thiên Tuyết ở kiếp này, Triệu thị —— Triệu Nhược Lan.

Đừng nhìn tên Triệu thị dễ nghe, trên thực tế gương mặt trang điểm đậm, dáng người mập mạp, đầu óc đơn giản, tuỳ tiện bất kham. Nếu không phải vì phụ thân là Trấn Viễn Đại nguyên soái Triệu Nguyên Chương, nàng căn bản không có khả năng gả vào Cố phủ, cũng không có khả năng bá chiếm vị trí chủ mẫu Cố phủ nhiều năm như vậy.

Chỉ sợ, vị trí chủ mẫu cũng chỉ là một cái danh.

Cố Thiên Tuyết còn chưa ngẩng đầu nhìn lên, đã ngửi được một mùi thơm nồng nặc, ngay sau đó nhìn thấy một một bóng người béo phì đầy màu sắc ở phía xa đang lao về phía mình với tốc độ 100 mét.

Cố Thiên Tuyết nhịn không được co giật khóe miệng —— đúng là một người béo linh hoạt.

Suy nghĩ tiếp theo chưa kịp hình thành, Triệu thị đã vọt lại đây, đem một tay Cố Thiên Tuyết gầy yếu ôm vào trong ngực, "Nữ nhi a, nữ nhi đáng thương của ta a, ngươi như thế nào chạy tới trêu chọc Lệ Vương? Bất quá nữ nhi ngươi đừng sợ, nương liền viết thư cho ông ngoại ngươi, có ông ngoại ngươi chống lưng, chúng ta cái gì cũng không cần sợ."

"......" Cố Thiên Tuyết không nói nên lời, nàng trước tiên nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể mập mạp của Triệu thị, rồi sau đó duỗi tay chỉ chỉ phía trước.

Lệ Vương còn ở đó, mẫu thân của nguyên thân đầu óc đơn giản cứ như vậy nói? Thật đúng là, có thực lực hố cha*. (ý là có sức mạnh thì ăn gian)

Chọc tức khiêu khích, đầu tiên chính là phụ thân mình, huống chi còn khiêu khích đến cả đường đường một thân vương. Như này không phải hố cha thì là cái gì?

Triệu thị bị Cố Thiên Tuyết nhắc nhở, vừa quay đầu lại, thấy đám người vây quanh Lệ Vương đang nhàn nhạt mà nhìn nàng, hơi cứng đờ một chút, khuôn mặt mập mạp tạo thành  hình chữ O (là chữ này囧, tui không biết nên chém ra thôi).

Cả đám người một mảnh tĩnh mịch, hoàn toàn khiếp sợ.

Mọi người trong lòng khó tránh khỏi cảm khái —— không hổ là mẫu thân và nữ nhi, bản lĩnh làm người trợn mắt há hốc mồm, người nọ còn hơn người kia.
Tuy rằng thực xấu hổ, nhưng Cố Thiên Tuyết lại thoáng yên tâm.

Nàng tuy không đến mức giống như Triệu thị đem lời nói thẳng ra như vậy, nhưng lại dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn Lệ Vương. Nàng không tin Lệ Vương dù dám khiêu khích Cố thượng thư, lại có thể không màng đến mặt mũi Trấn Viễn Đại Nguyên soái.

Ở trong trí nhớ của nàng, sủng ái của Triệu Nguyên Chương đối với nữ nhi Triệu thị cực kỳ khoa trương.
Cố thượng thư tức điên, hắn hung hăng mà trộm trừng mắt với Triệu thị. Triệu thị thấy phu quân mình yêu nhất tức giận, có chút hối hận, nhưng nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình, lại kiên định tin tưởng, cùng cái người đứng trên vạn người chỉ dưới một người -- Lệ Vương, đối đầu đến cùng.

Nghĩ đến đó, tấm lưng mập mạp dựng đến thẳng tắp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro