Chương 11250: Đi tới Thất Lạc Thành

Kết quả Tô Đường Vũ lại vỗ vai hắn, nở nụ cười: "Đủ rồi, con bây giờ quả thật là Tinh Thần cảnh ba sao rồi, không có bất kỳ lượng nước dư, về sau thực lực còn có thể tăng."

Trong lòng Tô Đường Vũ cảm khái ngàn vạn.

Trước kia ông cảm giác mình là Tinh Thần cảnh bốn sao đã rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ. . . Đứa con mà ông không hề gửi gắm chút hi vọng, lại là Tinh Thần cảnh ba sao.

Còn có Tô Lạc, còn có Tiểu Khắc. . . Tất cả đều là Tinh Thần cảnh bốn sao.

Ông đột nhiên có một cảm giác bức bách rất mãnh liệt.

Ông cũng phải nhanh chóng thăng cấp, nếu không. . . sẽ bị lớp thanh niên trẻ vượt xa thôi.

Thất Lạc Thành cách Bùi Dương Thành nói xa thì không xa, nói gần thì không gần.

Dựa theo bước chân của Tô Lạc bọn họ, ít nhất cần thời gian mười ngày.

Trên đường đi mọi người đi nhanh đi chậm, cuối cùng cũng đến được nơi cách Thất Lạc Thành mười dặm vào ngày thứ mười.

Tô Lạc nhìn bản đồ trong tay, đúng vậy, rất nhanh sẽ đến Thất Lạc Thành.

Nơi này cách Thất Lạc Thành hơn mười dặm, có một thị trấn.

Tên là Cấp Thủy Trấn.

Tô Lạc suy nghĩ cần phải mua một ít gì tiếp tế, thế là ba người ai nấy cũng xuống ngựa, kéo chúng tiến vào Cấp Thủy Trấn.

Cấp Thủy Trấn là một thị trấn có vài vạn người tụ tập, phòng ốc cũng nhiều năm rồi, có cảm giác hơi cũ kỹ.

Nhưng đường đi hai bên vẫn rất náo nhiệt, không ngừng vang lại âm thanh rao hàng.

Giờ phút này đã gần đến giữa trưa, ven đường không ngừng có mùi thơm bay phất lại, thế là Tô Lạc hỏi người ta, biết đường lớn phía Nam có một quán rượu, thế là liền dẫn Tô Mộc Dương cùng Tiểu Khắc đi về con đường hướng Nam.

Quả nhiên, trung tâm đường lớn phía Nam là nơi phồn vinh nhất, có một quán rượu Cát Tường.

Lúc Tô Lạc dẫn theo Tiểu Khắc bọn họ lên đó, thấy gần cửa sổ còn chỗ, thế là ba người liền ngồi xuống.

Tiểu nhị trên cổ vác một chiếc khăn trắng, thấy Tô Lạc bọn họ quần áo ngăn nắp, nụ cười của hắn cũng tươi tắn: "Mời khách quan dùng trà."

Sau khi tiểu nhị lưu loát dùng khăn trắng lau ghế dài, miệng ấm dài dài rót trà cho Tô Lạc bọn họ, tiếp theo hỏi bọn họ gọi món gì.

Tô Lạc lấy thực đơn, chọn ba món, rồi đưa thực đơn cho Tiểu Khắc, Tiểu Khắc lắc đầu, Tô Lạc liền đưa thực đơn cho Tô Mộc Dương.

Tô Mộc Dương thấy Tô Lạc chọn một mặn hai chay, vì vậy hắn liền chọn hai mặn một chay, lại thêm một chén bánh trôi rượu nếp với súp trứng làm canh.

Tô Lạc đang lẳng lặng thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, bên tai lại vọng lại một giọng nói.

Là giọng của hai tên trung niên cách bọn họ không xa.

Ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lườm qua mặt của Tô Lạc ba người họ, sau khi lườm xong, rồi bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời hạ giọng nói chuyện.

- Tiểu cô nương này ngoại hình không tệ đấy.

- Tiểu thiếu niên kia ngoại hình cũng tốt.

- Đứa lớn kia cũng không tệ, môi hồng răng trắng, đứa nhỏ kia trông có vẻ hung dữ, như sói con vậy.

- Với thực lực của hai ta, còn sợ không không chế được bọn họ.

- Vậy đợi trở lại trên đường...

Hai người nói chuyện càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dường như mơ hồ không rõ nữa.

Thế nhưng ý nghĩa trong lời nói của bọn họ lại vọng đến tai Tô Lạc rất rõ.

Hả? Tô Lạc đúng là cạn lời, mấy người họ ra đây một chuyến, lại gặp phải tên bắt cóc rồi sao?

Tên bắt cóc nhà ai lại to gan như vậy, dám đến đầu cô bắt cóc à?

Đúng vào lúc này, tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên.

Hắn dùng đầu đội một chiếc khay lớn, bên trong khay hơi nóng mờ mịt, hình như có ba đến năm món.

Tiểu nhị quay người đi trước vào góc xa chỗ Tô Lạc nhất, chỗ đó có một lão đạo sĩ quần áo sờn rách đang ngồi, bên cạnh lão đạo sĩ còn có một bé gái năm sáu tuổi đeo miếng ngọc màu hồng được mài giũa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro