Chương 2: Phục vụ viên An Bộ

Edit: Shin (chungtolabengoan)
Biên: Hàn Phong Vũ

Đã quá 8 giờ sáng, điểm sinh khí của An Bộ bỗng nhiên tăng lên 75 điểm, không cần đoán cũng biết tên đàn ông say rượu kia đã trốn thoát thành công.

An Bộ tâm tình thoải mái, cô vừa nghe nhạc, vừa dùng dao khắc trái cây, khắc xong thì bày lên mặt bàn chụp ảnh, đăng tải lên mạng xã hội, sau đó ném hết trái cây vào máy ép không chút thương tiếc.

Hiện tại An Bộ phải xác định lại danh tính của bản thân trên mạng xã hội, mỗi ngày cô đều đăng tải một vài tấm ảnh sản phẩm thủ công, đa phần là khắc trái cây, thỉnh thoảng còn có đồ gốm, vải vóc, dây thắt, vân vân, chúng đều là kỹ năng cô học được suốt mấy năm qua, cực kỳ hiệu quả với rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay và tư duy sáng tạo.

Trong USB của cô chứa rất nhiều hình ảnh tác phẩm tương tự, từ vô cùng thảm hại khi bắt đầu học, cho tới càng ngày càng tinh xảo tuyệt đẹp về sau. Quả thực, thời gian cô bỏ ra luyện tập nhiều hơn gấp mấy lần người khác, hơn nữa mỗi lần ngón tay bị thương điểm tử khí đều tăng lên 1-5 điểm. Nhưng khi đã học thành thạo thì chỉ cần đăng tải tác phẩm công khai đến cộng đồng, là có thể tích góp nhân khí, tăng thêm điểm sinh khí.

Trước mắt, An Bộ tổng hợp được vài cách chủ yếu để làm tăng điểm sinh khí, cách thứ nhất vô cùng đơn giản, sống ở nơi có nhiều nhân khí, chẳng cần làm gì mà mỗi ngày điểm sinh khí đều có thể tự động tăng lên 1-20 điểm; cách thứ hai là ăn uống lành mạnh; cách thứ ba là chơi thể thao phù hợp; cách thứ tư, tham gia công việc nhiều nhân khí; cách thứ năm, giúp người sắp chết tránh được số chết; cách thứ sáu là làm từ thiện hoặc cứu trợ thiên tai.

Ba cách đầu tiên coi như nhiệm vụ hàng ngày, nhưng điểm sinh khí đạt được vô cùng ít ỏi, chỉ đủ để đảm bảo cân đối thu chi. Dù sao thì đói khát, lười hoạt động, trúng độc, rời xa đám người, vân vân, đều có thể làm giảm điểm sinh khí. Ba loại sau phạm vi phát triển tương đối lớn, nhưng thao tác tương đối khó, hơn nữa còn đòi hỏi hoàn cảnh thích hợp.

An Bộ đang mải suy nghĩ thì điện thoại di động đặt trên ghế salon bỗng reo lên, cô uống một hơi cạn ly nước ép trái cây, sau đó trả lời điện thoại: "Này, chào cô."

"Bộ Bộ, giang hồ cứu nguy!" Một giọng nữ dễ nghe vang lên bên kia đầu dây, có chút mùi vị giả vờ đáng thương. Cô gái đó là người bạn An Bộ mới làm quen một năm trước, tên là Tân Nghiên, tính tình thoải mái không hề toan tính.

"Chuyện gì vậy?" An Bộ vừa dọn dẹp mặt bàn, vừa nói.

"Hôm nay cậu có thể làm thay ca giúp tôi được không? Bạn trai tôi mới về nước hôm qua, tôi muốn đi đón anh ấy."

"Không thành vấn đề, khi nào cậu đi? Trưởng ca nói sao?"

"Một hồi nữa tôi sẽ đi nói với trưởng ca, chỉ cần cậu đến trước 11 giờ là được." Tân Nghiên hưng phấn nói, "Cảm ơn cậu, Bộ Bộ, tôi biết cậu là tốt nhất!"

"Đương nhiên, tôi là bạn tốt quốc dân." An Bộ đánh giá thực tế.

"Ha ha ha, đúng vậy. Vậy thì nhờ cậu, Bộ Bộ, khi nào về tôi sẽ đãi cậu một bữa~~"

Cúp máy, An Bộ nhìn thời gian trên điện thoại di động, 10 giờ 05 phút, chuẩn bị một chút là có thể đi.

Tân Nghiên làm phục vụ viên tại một nhà hàng tên là "Krissie", nơi đó cách tiểu khu chỗ ở của An Bộ khoảng bảy, tám trăm mét, chỉ cần đi bộ vài phút là tới.

Đây cũng không phải lần đầu tiên An Bộ làm thay ca giúp Tân Nghiên, cũng có quen biết với trưởng ca, sau khi chào hỏi, cô nhanh chóng vào phòng nhân viên thay đồng phục, chuẩn bị làm việc.

"Bán hết tất cả! Đúng vậy, ngay bây giờ. Còn nữa, làm một báo cáo ngắn hạn đánh giá thị trường..."

Một người đàn ông bước vào nhà hàng, hắn vừa nghe điện thoại mặt không chút biến sắc, vừa đi đến chỗ ngồi trong góc phòng. Người này này cao gần 190cm, mái tóc màu nâu sẫm của hắn hơi lộn xộn, ánh mắt sắc lạnh màu lam có chút sắc lạnh vô tình, đôi chân thon dài, sải chân rất lớn, lúc đi dường như hắn mang theo một luồng khí nóng, làm cho nhiệt độ xung quanh tăng lên vài phần, điều kiện ngoại hình anh ta xuất chúng thu hút không ít sự chú ý.

Sau khi ngồi xuống hắn cúp điện thoại, đặt laptop lên mặt bàn, mở màn hình ra, mười đầu ngón tay gõ rất nhanh trên bàn phím màu đen.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?" An Bộ tiến đến, lễ phép hỏi.

Người đàn ông không ngẩng đầu, chỉ nói: "Bò bít tết số 3."

"Vâng, xin ngài chờ một chút." An Bộ nói xong quay người rời đi.

An Bộ vừa đi được bốn, năm mét thì người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu, kỳ quái nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ nghi hoặc.

An Bộ nhập tên món ăn vị khách kia yêu cầu vào hệ thống chọn món, sau đó tiếp tục đi phục vụ những vị khách khác. Chờ thức ăn làm xong, hệ thống đặt món sẽ nhắc nhở cô lấy thức ăn, cuối cùng là thanh toán, số lượng khách được cô phục vụ, lời khen, tiền thưởng và tiền boa liên kết với nhau.

Lúc này, hệ thống chọn món vang lên âm thanh "tích tích" nhắc nhở, An Bộ đang chuẩn bị đến cửa sổ lấy thức ăn để nhận món cho khách thì một nữ nhân viên diện mạo thanh tú đi tới, tha thiết nói: "An Bộ, cô có thể nhường vị khách bàn số 9 cho tôi được không? Tôi sẽ đổi đơn cho cô."

"Được, cô cứ đi đi." An Bộ trao đổi đơn với cô gái mà không chút do dự. Đơn hàng được đổi cho An Bộ là của vị khách bàn số 18, một ông lão mập trông phúc hậu khả ái, còn vị khách bàn số 9 kia là một anh chàng đẹp trai xuất chúng.

An Bộ theo thói quen ghi nhớ mỗi người mình đã từng thấy, dù không cần cố gắng nhìn, nhưng có thể miêu tả hết toàn bộ chỗ ngồi, số người và đặc điểm bề ngoài của từng thực khách. Vị khách số 9 cô vừa phục vụ là người cho cô ấn tượng mạnh nhất, không phải vì mặt mũi mà chính vì sinh khí vô cùng dồi dào tỏa ra trên người hắn.

"Cảm ơn cô." Nữ nhân viên nhiệt tình ôm lấy An Bộ, sau đó sửa sang lại quần áo, bưng món ăn lên, bước chân uyển chuyển đi tới bàn số 9.

Nữ nhân viên này tên "Zenia", là một người chủ nghĩa không kết hôn, nhưng suy nghĩ cởi mở, thường xuyên đến các nhà hàng hoặc quán bar vào ban đêm để tìm đối tượng tình một đêm.

Về chuyện này An Bộ không muốn đem ra bàn luận, dù sao mỗi người đều có cách sống riêng.

"Tiên sinh, đây là phần bò bít tết số 3 ngài gọi." Zenia bày từng món lên bàn, động tác ưu nhã, cơ thể cô hơi nghiêng về phía trước, rãnh ngực như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi hơi rộng mở.

Mọi chú ý của Giản Ninh Huyên đều dồn vào chiếc máy tính, hoàn toàn không biết có một báu vật đang phóng điện trước mặt anh.

Hai gò má Zenia đỏ ửng, tim đập rộn lên, thân thể cô hình như hơi nóng lên, ánh mắt nóng hừng hực quét qua người đàn ông này từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thỏa mãn.

Thấy hắn không phản ứng lại, Zenia mượn cớ rót nước, cố ý vẩy nước lên bàn phím của người đàn ông.

"Ai nha!" Cô che ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn người đàn ông, "Tiên sinh, vô cùng xin lỗi!"

"Bộp." Giản Ninh Huyên gập chiếc máy tính lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cô.

Vẻ mặt Zenia cứng đờ, không biết do điều hòa hỏng hay do bản thân cô quá khẩn trương, cô luôn cảm giác nhiệt độ xung quanh mình tăng cao đột ngột, đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.

"Tiên sinh, tôi thực sự xin lỗi ngài một lần nữa." Zenia cung kính cúi người, nhưng chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục câu kéo, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt mình có hơi thiếu tự nhiên, "Nếu ngài có bất kì tổn thất nào thì tôi tình nguyện bồi thường, đây là số di động của tôi, ngài có thể liên hệ lại với tôi bất cứ lúc nào."

Nói xong, cô lấy tấm card đã chuẩn bị xong nhẹ nhàng đặt trên bàn, đẩy về phía người đàn ông.

Giản Ninh Huyên làm như không thấy, anh lấy thẻ tín dụng ra, nhanh chóng quẹt vào máy thanh toán tự động, sau đó đứng dậy, cầm máy tính bước nhanh ra khỏi nhà hàng, lập tức quyết định sau này không bao giờ tới nhà hàng này nữa.

Zenia đứng đơ tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng lưng người đàn ông, sắc mặt khi đỏ khi trắng.

Sắp ra khỏi nhà hàng, đúng lúc An Bộ đi ngang qua, Giản Ninh Huyên chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh lướt qua bên cạnh. Anh chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía An Bộ.

Bóng lưng ấy rất quen thuộc, chính là phục vụ viên giúp anh đặt món ban đầu.

Giản Ninh Huyên đang định gọi đối phương, thì điện thoại trong túi bỗng vang lên. Anh bắt máy nghe một hồi, nhíu mày, không còn chú ý đến nữ nhân viên kia, lập tức quay người rời khỏi nhà hàng.

Đi vào bãi đỗ xe, Giản Ninh Huyên gỡ ổ cứng ra khỏi máy tính, sau ném chiếc máy tính vào thùng rác đó không chút do dự. Đó là hàng đặt thiết kế riêng có giá trị hơn ba trăm vạn, có chức năng chống rung và không thấm nước, cấu hình máy cao, đơn giản chỉ là dính vài giọt nước đã bị ném đi như vậy...

Lúc này trong nhà hàng, An Bộ thấy món ăn trên bàn số 9 còn nguyên, không khỏi kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Zenia cắn môi, vừa dọn dẹp bàn ăn, vừa tức giận nói, "Người đàn ông kia rõ ràng keo kiệt muốn chết, tôi chỉ bất cẩn vẩy chút nước lên máy tính của anh ta, anh ta lập tức tính tiền đứng dậy rời đi. Cái máy tính đó vừa nhìn qua đã biết là hàng cao cấp, tuyệt đối không thấm nước, mà tôi đã thành tâm xin lỗi rồi, anh ta vẫn không cho tôi chút thể diện nào."

An Bộ chỉ cười mà không nói. Cô có thể nói gì chứ? Nuối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội gặp người đẹp? Cổ vũ cho cô nàng tiếp tục không ngừng cố gắng, lần sau xem xét kĩ con mồi? Hay chúc mừng vị khách kia tránh được một kiếp nạn?

"Kiếm đàn ông quả nhiên không chỉ nhìn vẻ bề ngoài." Zenia vẫn trút bực tức, "Anh ta lạnh lùng với phụ nữ như vậy, tôi đoán chừng anh ta có vấn đề về nhân phẩm, có khi là gay..."

An Bộ không nghe tiếp, quay người bắt chuyện với những vị khách khác.

Đi đến cửa sổ nhận món, An Bộ nhìn thấy một nhân viên đang khoa tay múa chân, nói gì đó với một nhân viên khác.

"Chị Vương, xin chị, đổi đơn với em được không?" Nhân viên tóc ngắn đang chắp tay trước ngực, đề nghị nói, "Có hai vị khách người nước Y đang ngồi bàn số 24, em nghe nói chị biết nói tiếng Y, vậy chị có thể thay em đi phục vụ hai vị khách kia được không?"

Nhân viên được gọi là "chị Vương" kia khó xử: "Mặc dù tôi biết nói tiếng Y, nhưng không được tốt lắm, e rằng không giúp cô ngay được đâu."

Nhà hàng này vốn có liên kết với quản lý phiên dịch, chỉ là hôm nay vừa vặn không đến, hơn nữa khách ngoại quốc tương đối ít, cho dù có cũng đa phần là người nước E, nhân viên trong nhà hàng ít nhiều đều biết nói tiếng E, chỉ có tiếng Y là hiếm thấy.

Nhân viên tóc ngắn vội la lên: "Không thạo cũng không sao hết, chỉ cần hiểu được ngôn ngữ giao tiếp hàng ngày là được rồi."

"Thật xin lỗi." Chị Vương lần nữa từ chối, "Tôi không thể giúp cô được."

Đúng lúc Zenia vừa vặn đi tới, châm chọc nói: "Bình thường thấy cô ba hoa trình độ ngoại ngữ của mình lắm mà, bây giờ nước đến chân đã sợ rồi hả."

Chị Vương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, tự nhiên đi làm việc của mình.

Zenia khinh thường nhìn cô, sau đó đến bên cạnh nhân viên tóc ngắn, dịu dàng hỏi: "Hai người nước Y kia có đẹp trai không? Nếu đẹp, chị giúp em."

Nhân viên tóc ngắn nhỏ giọng hỏi: "Chị biết nói tiếng Y sao? Bọn họ không biết nói tiếng quốc ngữ với tiếng E đâu, hơn nữa còn rất nhiều vấn đề..."

"Em cứ nói thẳng đi, có đẹp trai không?"

"Không... Không đẹp trai."

Zenia hừ một tiếng, phất tay nghênh ngang rời đi.

Nhân viên tóc ngắn: có thể yêu thương đồng nghiệp một chút hay không...

"Tiểu Cửu." An Bộ đi tới, "Hay tôi đổi với cô đi."

Hai mắt Tiểu Cửu đẫm lệ nhìn An Bộ, như đang nhìn Chúa cứu thế.

An Bộ tươi cười xoa đầu cô, sau đó đổi đơn của khách bàn số 24.

Tiểu Cửu không yên lòng, âm thầm nhìn An Bộ tới trao đổi tình huống với hai vị khách nước Y, nếu có gì bất thường, cô tuyệt đối không thể để An Bộ một mình gánh vác. Năm phút sau, Tiểu Cửu kinh ngạc phát hiện, tiếng Y của An Bộ vô cùng lưu loát, hơn nữa tài ăn nói rất tốt, nhìn vẻ mặt vui vẻ của thực khách cũng đủ chứng minh tất cả.

Chờ An Bộ cầm đơn đặt một phần 3w quay lại, sự ngưỡng mộ mà Tiểu Cửu dành cho An Bộ lập tức tăng vọt tới mê muội!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro