Chương 9: Cứu người cần thận trọng

Edit: Lôi Diệp
Biên: Hạ Tuyết

Đem mì sợi bỏ vào trong nước sôi, nấu chín bảy tám phần, sau đó lại vớt ra cho vào nước lạnh. Cầm lên một quả trứng gà, suy nghĩ một chút An Bộ lại lấy thêm một quả nữa, đem lòng trắng cùng lòng đỏ tách ra, để riêng biệt. Cô vớt mì sợi lên, để cho ráo. Bỏ thịt bò đã bầm và lòng trắng trứng gà vào tô đánh đều. Đổ một ít dầu ăn ra chảo, cho mì sợi cùng hỗn hợp vừa đánh vào, bật lửa lên xào chừng một phút lại bỏ thêm lòng đỏ trứng gà vào. Xào thêm ba bốn phút nữa thì xịt một chút tương ớt, rắc thêm một ít hành lá đã thái nhỏ. Một đĩa mì xào trứng tỏa ra hương thơm ngào ngạt đã hoàn thành.

Sợi mì cùng trứng gà hòa quyện thành một màu vàng óng ánh, điểm thêm màu đỏ của tương ớt, màu xanh của hành lá, trông giống hệt một khối hổ phách, đã xinh đẹp lại còn ngon miệng!

Đặt đĩa mì xào trứng lên bàn, An Bộ lại lấy thêm cho Giản Ninh Huyên một ly nước ép trái cây, trợ giúp tiêu hóa.

“Xong rồi, Giản tiên sinh, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?” - An Bộ một bên cởi tạp dề ra, một bên nói với Giản Ninh Huyên.

Giản Ninh Huyên ngồi ở trước bàn ăn, cầm cái nĩa lên, im lặng thưởng thức mì. Không biết có phải do hỏa khí trong người được xua dịu hay không, mà bữa khuya này tuy rằng đơn giản nhưng lại khiến anh thèm ăn hơn bao giờ hết, ăn đến thập phần thỏa mãn. Đường cong trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa hơn, khóe miệng vô thức hơi cong lên, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng, thoải mái.

Tuy rằng khuôn mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, nhưng An Bộ lại có thể nhìn thấy một tầng ánh sáng hạnh phúc tỏa ra từ trên người anh. Không phải kiểu tưởng tượng đầy khoa trương mà là xuất hiện đầy chân thật.

Thị giác của cô không giống với người bình thường, thế giới trong mắt cô không tồn tại bất kỳ một sắc màu nào. Nhưng vừa nãy, cô thật sự đã nhìn thấy ánh sáng có màu vàng của trứng gà, giống như hai quả trứng vừa bị Giản Ninh Huyên ăn đã hóa thành linh hồn hiện ra trên người anh. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng, thứ ánh sáng này giống như một ngọn lửa đột nhiên bừng lên trong đêm tối, vô cùng chói mắt.

Nếu vừa rồi thứ mà Giản Ninh Huyên ăn là tôm hùm cay, bông cải xanh xào tỏi, bắp cải tím, kem việt quất, cháo bí đỏ... trên người anh có thể hay không sẽ xuất hiện ánh sáng năm màu, đỏ, xanh, tím, lam và cam?

Nghĩ đến đây, mắt An Bộ sáng lên. Ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn báu vật vô giá vậy.

Giản Ninh Huyên dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn An Bộ. Sắc mặt của cô vẫn bình thản, không có bất luận một tia dị thường nào.

“Đã làm phiền cô rồi, món mì xào trứng này ăn rất ngon!” - Giản Ninh Huyên rất thực tâm mà đánh giá.

“Không cần khách sáo.” - An Bộ lộ ra nụ cười đúng chuẩn một quản gia: “Sau này nếu thích, có thể tùy ý gọi cho tôi!”

Giản Ninh Huyên cảm thấy thái độ của An Bộ tựa hồ không giống như trước đây, nhưng lại không biết khác ở chỗ nào. Tựa như thiếu đi vài phần xa cách, nhiều thêm vài phần nhiệt tình!

An Bộ thu dọn bàn ăn, sau đó lại lễ phép hỏi: “Không biết Giản tiên sinh còn có gì muốn phân phó?”

Giản Ninh Huyên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, nội tâm đấu tranh một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Không có, cảm ơn cô. Cô về được rồi!"

“Được rồi, tôi về đây!” - An Bộ xoay người, đi ra cửa, đang chuẩn bị đổi giày, lại phát hiện Giản Ninh Huyên cũng đi theo.

Thấy An Bộ vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía mình, Giản Ninh Huyên đành giải thích: “Đã trễ thế này, cô một mình trở về không an toàn, để tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu!.” - An Bộ một bên đổi giày, một bên trả lời: “Tôi có lái xe đến.”

Giản Ninh Huyên: “……”

Anh thất vọng thả chiếc giày vừa cầm lên về chỗ cũ, nguyên bản anh còn cho rằng có thể ở đưa cô về, tranh thủ ở bên cạnh cô thêm một hồi...

Bất quá, Giản Ninh Huyên vẫn là mang dép lê, tiễn An Bộ xuống lầu. Nhìn cô ngồi lên xe, lại nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt.

Giản Ninh Huyên trong lòng khó chịu, đứng ngây ngốc trong màn đêm hồi lâu. Vừa nãy, anh rất muốn giữ cô lại, nhưng nghĩ đến nam nữ cách biệt, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Giản Ninh Huyên bực bội, nới lỏng áo sơmi, lộ ra cơ bắp săn chắc bên trong. Bước chân hung hăng dẫm mạnh xuống mặt đường, quay lưng đi vào thang máy.

Về đến nhà, An Bộ vào nhà tắm, tắm rửa. Thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, sau đó lấy quyển nhật ký ra, bắt đầu viết: 【 Tháng 7, năm 2175 dương lịch. Ở công viên giải trí Khốc Nhạc gặp được Giản Ninh Huyên, cùng anh ta trở thành bạn bè. Người này thể chất đặc thù, hỏa khí rất vượng (nhiều), tựa hồ còn có năng lực làm cho đồ ăn hiện lên màu sắc rất thần kỳ. Bất quá, loại năng lực này còn cần thêm thời gian để kiểm chứng, chờ lần sau gặp mặt, thử thay đổi vài loại đồ ăn có màu sắc khác xem sao. 】

Cuối cùng còn vẽ lên nhật ký hình một đĩa mì sợi xào trứng với vài nét đơn giản, lại vẽ thêm phía trên một đường cong đại biểu cho vầng hào quang, bên dưới còn chú thích: 【 Lần đầu tiên mình thấy trứng gà lại có ánh sáng rực rỡ đến vậy, vàng vàng cam cam a ~~ 】

Buổi sáng của ngày hôm sau, An Bộ ở nhà tự mình may quần áo, thuận tiện đọc “quy tắc chung của luật thương mại Z”, chờ cô đọc xong “con đường phục hồi trách nhiệm thương mại” thì cái váy đã được may xong.

Sau khi nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, An Bộ uống hai ly nước ép rau quả, thay quần áo thể thao rồi đi ra ngoài.

Nếu không có dịch truyện hoặc làm công việc bán thời gian khác, An Bộ sẽ ra ngoài lái xe. Trong khi lái xe, cô sẽ cố gắng ghi nhớ tên từng con đường, từng khu phố, hay tên của những cửa hàng trong thành phố. Đồng thời cũng có thể gặp được người bị tử khí quấn thân, tiện tay cứu giúp một chút.

Sau mấy lượt đưa đón khách tới lui, trong khi đang chờ đèn giao thông ở ngã tư, ánh mắt An Bộ tùy ý liếc nhìn xung quanh, đột nhiên đồng tử của cô co lại. Một chiếc xe buýt chạy đường dài đang từ từ chuyển hướng, rẽ vào đường quốc lộ bên phải.

Trên xe buýt có mấy chục hành khách, trên người bọn họ đều toát ra một luồng tử khí nồng đậm. Bọn họ hoàn toàn không hay biết bản thân đang từng bước tiến tới con đường tử vong.

Đèn xanh sáng lên, không cần suy nghĩ, An Bộ lập tức đánh tay lái, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe buýt kia.

Nếu tất cả mọi người trên xe đều xuất hiện tử khí, như vậy khả năng lớn nhất chính là sắp phát sinh tai nạn giao thông cực kỳ nghiêm trọng.

Trạm cuối của chiếc xe buýt kia là ở thành phố S huyện Long Thành, hai mươi phút sau sẽ rời nội thành, tiến vào đường cao tốc loại ba.

Hai bên đường cao tốc chủ yếu chỉ là đồng ruộng, hồ nước. Xe cộ qua lại thưa thớt, cũng không phải khu vực dễ xảy ra tai nạn.

An Bộ không biết được nguyên nhân của vụ tai nạn, đương nhiên cũng không có cách nào khiến xe buýt dừng lại. Cô chỉ có thể một đường đi theo bọn họ ra khỏi khu vực nội thành, ánh mắt cảnh giác mà đảo quanh bốn phía, một mức chú ý đến tình huống của xe buýt. Đáng tiếc, không có phát hiện bất luận tình huống dị thường nào.

Mắt thấy tử khí càng ngày càng tăng lên, An Bộ nhíu mày, quyết định lái xe vượt lên trước. Trước mắt cứ để cho bọn họ dừng xe lại đã, rồi giải thích sau.

Đúng lúc này, chiếc xe buýt đang chạy với tốc độ bình thường đột nhiên tăng tốc, thân xe giống như mất đi khống chế bắt đầu chao đảo mạnh, sau đó nhanh chóng lao thẳng về hồ nước bên phải.

Chiếc xe buýt bay lên không trung kèm theo tiếng la hét của hành khách, rầm một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, đầu xe buýt cắm thẳng vào lòng hồ, từ từ chìm xuống.

An Bộ phanh gấp, từ trong thùng dụng cụ lấy ra một cây búa, sau đó xuống xe, ùm một tiếng, thả người nhảy vào trong hồ nước.

Thời tiết nóng bức, bên trong xe buýt mở điều hòa nên tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt, ở dưới áp lực của nước, hành khách rất khó phá cửa từ bên trong để thoát ra. Hiện tại bọn họ đang vô cùng hoảng loạn, lại càng không có biện pháp thoát ra ngoài.

An Bộ năm đó cũng là chết chìm bên trong ôtô, cô đương nhiên hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng kia là như thế nào. Rút kinh nghiệm từ lần đó, hiện tại kỹ thuật lặn của cô có thể sánh ngang với tuyển thủ tham gia Olympic.

Bơi tới gần xe buýt, nhìn vào bên trong, tất cả hành khách đang điên cuồng mà đập cửa sổ, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập lo lắng cùng hoảng loạn, ở trong nước lại càng thêm vặn vẹo dị thường.

An Bộ không rảnh để ý tới bọn họ, cô giơ búa lên, nện thật mạnh vào một góc của kính xe. Nện liên tục mấy lần, rốt cuộc kính cửa sổ cũng bị đập vỡ. Một lượng lớn nước hồ lập tức tràn vào bên trong xe, mảnh kính bể khiến đám người kia hơi lui lại một chút. Nhưng sau đó bọn họ lại nhanh chóng bơi về phía cái cửa sổ vừa bị đập vỡ, kết quả chen lấn thành một đoàn, ngược lại không ai có thể thoát ra ngoài.

An Bộ cũng không có thời gian để ý đến bọn họ, tiếp tục đập vỡ cửa sổ thứ hai. Người bình thường ở trong nước nhiều nhất chỉ có thể nín thở tầm hai ba phút, vượt qua thời gian này sẽ lâm vào trạng thái hôn mê vì thiếu oxy, mà ở trong nước hôn mê liền có nghĩa là tử vong. Hiện tại An Bộ không có thời gian để trấn an hành khách, chỉ có thể tận lực giúp bọn họ mở rộng đường thoát.

Trong quá trình phá cửa sổ, An Bộ phát hiện ra tài xế đang gục trên tay lái, hoàn toàn bất động. Trên người không có vết thương nào, rất có thể là trong lúc lái xe đột nhiên lại phát bệnh.

Sau một phút đồng hồ, An Bộ liên tục phá nát ba cái cửa sổ, nhưng có thể thoát ra ngoài chỉ mới có bốn năm người, bên trong vẫn còn rất nhiều người đang dành giật, xô đẩy. Trong đó đã có mấy đứa bé sắp không chịu đựng được nữa.

Sau khi phá xong cái cửa sổ thứ tư, An Bộ thật sự không nhìn được nữa. Một chân đạp lên đỉnh đầu một gã trung niên đang cố chen lấn ra ngoài, dùng hết sức đạp gã trở ngược vào bên trong xe. Sau đó một tay nắm chặt vào thành cửa sổ, tay còn lại kéo cổ áo một người trong số đó, lôi mạnh anh ta ra ngoài. Lại tiếp tục lôi thêm một người nữa, ai ở phía trước thì lôi ra ngoài trước, ai chen ngang lập tức bị đạp trở về. Sau một lúc rối loạn, mọi người cũng từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu theo thứ tự mà bơi ra ngoài. Một số người bơi giỏi, cũng tham gia hỗ trợ An Bộ, cùng nhau cứu người.

Một lúc sau, gã trung niên vừa rồi bị An Bộ đạp cho một cú kia cũng được cô kéo ra ngoài. Trong lúc An Bộ đang xoay người kéo gã ra, gã đột nhiên trở tay một cái. Mảnh kính vỡ trong tay gã nhanh chóng lia ngang mặt cô, cắt ra một miệng vết thương. Trong nháy mắt, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Nhìn thấy cảnh này, một anh thanh niên trẻ tuổi đang giúp An Bộ cứu người vô cùng tức giận, anh ta đẩy gã trung niên sang một bên, nhanh chóng bơi đến bên An Bộ rồi kéo cô bơi ngược lên mặt nước. An Bộ cũng không có cự tuyệt, để mặc anh ta kéo mình đi.

“Mẹ kiếp, ông còn là con người sao?!” - Sau khi đã lên bờ, anh thanh niên kia túm lấy cổ áo gã trung niên cũng vừa mới trồi lên, nổi giận quát lớn: “Cô ấy đã cứu ông, đã cứu sống tất cả chúng ta! Sao ông lại có thể lấy oán trả ơn như vậy?”

Sắc mặt gã trung niên trắng bệch, miệng không ngừng thở dốc, vô lực mà giải thích: “Tôi, tôi không phải cố ý…”

“Con mẹ nó, ông còn bảo là không phải cố ý!” - Anh thanh niên vô cùng tức giận, vung quyền đấm cho gã một đấm.

Phần lớn đám người vừa được cứu cũng không rõ nguyên do, chỉ có thể mờ mịt ngồi dưới đất mà theo dõi mọi chuyện. Sau khi nghe anh thanh niên mắng gã trung niên kia mới vỡ lẽ, biết được gã bởi vì hiềm khích cá nhân mà dùng mảnh kính vỡ tấn công cô gái đã cứu mình, nhất thời tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn gã.

Bọn họ lại tiếp tục nhìn về phía An Bộ, ngạc nhiên phát hiện trên mặt cô ấy thế mà lại bị thương rất nghiêm trọng. Miệng vết dài chừng 6cm, từ trên trán kéo dài xuống gần đến cằm, thiếu chút nữa đã làm hỏng mắt phải của cô. Máu tươi nhuộm đỏ gần nửa khuôn mặt, trông thật đáng sợ. Miệng vết thương sâu như vậy, trừ phi là phẫu thuật thẩm mỹ, bằng không nhất định sẽ để lại sẹo.

Đối với dung mạo của một cô gái mà nói, trên mặt lưu lại vết sẹo không khác gì bị hủy dung, hơn nữa lại hủy trong tay người mà mình cứu giúp.

An Bộ trầm mặc đi về xe của mình, từ trong xe lấy ra một cái khăn lông, dùng khăn lông che lại miệng vết thương. Từ khi cô bắt đầu bị thương, sinh khí của cô không ngừng bị giảm xuống, tử khí thì ngược lại tăng lên không ngừng. Hiện tại tử khí đã ngừng tăng, nhưng sinh khí vẫn còn tiếp tục bị giảm xuống. Bởi muốn chữa trị vết thương, cần tiêu hao rất nhiều sinh khí. Lượng máu bên trong cơ thể cô luôn là cố định, tổn thất một giọt, sinh khí sẽ lập tức bổ sung một giọt. Miệng vết thương trên mặt này, muốn chữa trị cũng cần ít nhất 200 điểm sinh khí mới có thể hoàn toàn chữa lành.

Cách đó không xa, có rất nhiều qua đường đang vây quanh xem đã dùng di động chụp lại một màng phát sinh trên, thông tin nhanh chóng được đưa lên mạng…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro