CHƯƠNG 9
Phương Tầm Du thời điểm ý thức điểm này, cả người đều ngốc.
Tổng kết lại những gì cậu mới học được
Cho đến hôm nay, cậu mới biết mình thực ra là máy bay chiến đấu trong một đám cùi bắp.
Phương Tầm Du vốn tưởng rằng chính mình sẽ nhẹ nhàng đào thải, thuận thuận lợi lợi cầm tiền chạy lấy người, lại không nghĩ rằng chính mình cư nhiên chú lùn rút vai tướng quân, càng không nghĩ nhiều người yếu, trình độ yếu, lần đào thải đầu tiên không nghĩ đến kịch liệt đến vậy.
Cậu hiện tại mới biết được, năng lực nghiệp vụ người thời giờ kém mức độ ấy, môi trường diễn nghệ ngày càng lớn, người hiện đại cũng khoan dung hơn.
Nếu là trước kia, lấy trình độ của chính mình hiện tại lên đài, tuyệt đối không bị ném trứng thối thì cũng bị nhổ nước miếng, mà không phải khen "thiên tài" hay "lão đại"
Tâm tình cậu rất phức tạp.
Vòng phân cấp vẫn còn đang tiếp tục, mà Phương Tầm Du hoàn toàn không quan tâm cuộc thi như thế nào nữa, giờ khắc này, biểu tình của cậu ngưng trọng lại, cực lực suy nghĩ biện pháp vớt lại 15 vạn sắp tuột khỏi tay.
Giả vờ năng lực không tốt?
Nhưng vừa rồi lên sân khấu quá sớm, không ý thức được tình huống đã biểu diễn xong hết rồi, sớm đã bị bại lộ, huống chi cậu không có khả năng vì muốn kiếm tiền mà vứt bỏ sự tôn trọng đối với sân khấu sang một bên, cố ý hát không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, để mọi người cùng đề cao năng lực?
Phương Tầm Du hít một hơi sâu, nhìn lên một đám cùi bắp biểu diễn trên đài.
Quá nhiều tuyển thủ kém, cậu sợ không có đem lại cho tất cả mọi người trình độ đạt tiêu chuẩn, vòng đào thải đầu tiên liền kết thúc.
Tình huống hiện tại, thấy thế nào đều như là không có biện pháp.
Phương Tầm Du ngũ quan xinh đẹp nhăn thành một đoàn, thoạt nhìn có chút uể oải, đáng thương vô cùng.
"Cậu không sao chứ?" Ngồi ở bên cạnh, Lâm Tinh Vũ phát hiện sắc mặt Phương Tầm Du không đúng lắm, quan tâm hỏi.
Phương Tầm Du lắc đầu, thần sắc mất đi tiêu cự, nhàn nhạt ưu thương.
Lâm Tinh Vũ nhìn những tiết mục đặc sắc trên đài, nghĩ lầm Phương Tầm Du là đã chịu đả kích, thuận miệng an ủi vài câu: "Không có việc gì, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
"Cậu khiêu vũ không được, nhưng vocal rất lợi hại" Lâm Tinh Vũ phát ngôn những câu trí mạng, "Cậu không cần lo lắng, khẳng định có thể vượt qua vòng đào thải đầu tiên."
Phương Tầm Du: "......"
Tươi cười trên mặt Phương Tầm Du dần dần biến mất.
Trên đài còn ở tiếp tục biểu diễn, Phương Tầm Du lòng mang hy vọng mà tiếp tục nhìn một nhóm rồi một nhóm, ánh sáng trong mắt dần dần ngụm tắt.
"Kỳ này năng lực quá bùng nổ, omg quá khủng bố, ta chính là đồ rác rưởi huhuuh..."
Thanh âm Lâm Tinh Vũ tiếp tục truyền đến
"Đặc biệt là tiết mục áp trục cuối cùng kia, nhảy quá là đỉnh!"
Hắn một bên xuống sân khấu, một bên cảm khái, như là nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Phương Tầm Du
Chú ý thấy sắc mặt cậu trắng bệnh, còn mang vẻ hoài nghi nhân sinh kịch liệt, Lâm Tinh Vũ tiếp tục an ủi "Không có việc gì, cậu thật sự không phải lo lắng, bọn họ xác thật nhảy múa lợi hại nhưng trình độ Vocal đỉnh của chóp chính là chúng ta!"
Lâm Tinh Vũ nỗ lực an ủi Phương Tầm Du, lại phát hiện càng an ủi sắc mặt đối phương càng tái nhợt.
Lâm Tinh Vũ:???
"Hắn nhảy...rất tốt???
Mặc dù đã nhận thức được hiện thực, Phương Tầm Du vẫn như không tin tưởng, như cũ giãy giụa mà hỏi một câu.
"Tất nhiên" Lâm Tinh Vũ đơn thuần cho rằng Phương Tầm Du chỉ đang bị kích thích bởi vũ đạo, cũng không nghe rõ hàm nghĩa nghi vấn trong lời nói đối phương "Cậu cũng đừng so sánh với hắn, hắn đã học vũ đạo mười mấy năm."
Lâm Tinh Vũ tâm thái ổn định "Cho nên chúng ra cứ vui vẻ thôi, không cần so đó người ta quá"
"Hơn nữa cậu ca hát lợi hại như vậy, chúng ta hâm mộ còn không kịp" Lâm Tinh Vũ vỗ vai Phương Tầm Du, cười cười "Tới, cậu cười lên một cái coi!"
Phương Tầm Du: cười không nổi
Thậm chí đi bên cạnh cậu, một bộ dáng đi vão cõi tiên cảnh cùng hoài nghi nhân sinh Quý Hải Phong, nghe xong cũng lấy lại tinh thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Tầm Du, nôn nóng hỏi một câu "Cậu làm sao vậy? Có khỏe không?"
"Chúng ta biểu diễn rất tốt rồi" QUÝ HẢI PHONG quan tâm nhìn Phương Tầm Du, trên mặt đầy lo lắng "Du Du sắc mặt cậu có chút trắng bệch?"
"Biểu hiện của chúng ta rất tốt, cậu như thế nào giống như không kích động?"
Phương Tầm Du:"."
Chính là vì biểu hiện quá tốt đó aizz
Mới đưa đến nhiều người cạnh tranh vị trí đào thải của cậu như thế.
Phương Tầm Du hít một hơi sâu, cuối cùng nhìn Quý Hải Phong, Lâm Tinh Vũ quan tâm mà nóng bòng đổi mắt, sợ hai người lo lắng, cố gắng lộ ra nụ cười mỉm đủ tiêu chuẩn, nỗ lực quản lí biểu cảm "Tớ cao hứng."
"Tớ rất cao hứng."
Nhìn gương mặt đẹp trai Phương Tầm Du lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào không chê vào đâu được, lại nghe đối phương ngư khí không chút thay đổi, Lâm Tinh Vũ có chút nghi hoặc mà vò đầu.
Kì quái
Rõ ràng Phương Tầm Du nói cao hứng, hắn như thế nào nghe ra một cổ hương vị nghiến răng nghiến lợi muốn chết.
"Các tuyển thủ chú ý" Nhân viên công tác thông báo qua loa "Lần đầu tiên phân cấp bậc chuẩn bị công bố, mời mọi người theo cấp bậc được phân đi về kí túc xá của mình"
"An Giai Ly, A ban"
"Lý Gia Chu, A ban"
"Trần Hứa Lễ, A ban
.......
Nhân viên công tác đọc một tên cuối cùng
"Phương Tầm Du, Quý Hải Phong, Lâm Tinh Vũ, F ban"
"Mọi người có thể dựa theo cấp bậc đi thu thập KTX, nhiệm vụ hôm nay hết thúc mỹ mãn, cảm tạ mọi người phối hợp"
"Phương Tầm Du và Quý Hải Phong F ban? Hai người họ hát tốt như vậy..."
"Có thể phân như vậy?" có người suy đoán, nói xong còn cảm khái "Liền đại lão cũng F ban, đột nhiên ta cảm thấy F ban cũng không khó chấp nhận lắm"
"Tổ tiết mục có tấm màn đen đi, lúc ấy thời điểm xác định cấp bậc, chúng ta đều bầu cho hai người họ, sao có thể F ban a..."
"Dựa theo số phiếu phân cấp mà nói" Quý Hải Phong nghe được kết quả, cũng nhíu mày, trong lòng điên cuồng tính toán "Trừ phi năm lão sư ai cũng không cho chúng ta phiếu, chúng ta mới đến F ban"
"Chúng ta tuyển là nam đoàn" Từ Nhất Thuần lão sư nghe Quý Hải Phong nghi ngờ, nhàn nhàn mà nói cho hai người nghe "Các ngươi xác thật hát rất tốt, nhưng phong cách không hợp nam đoàn tuyển tú"
"Cho nên nhóm lão sư chưa cho các ngươi điểm, cũng là để cảnh giác" Từ Nhất Thuần khinh khinh phiêu phiêu mà nói, trong giọng nói không nghe được chút nghiêm khắc nào.
"Dạ biết, cảm ơn lão sư."
Phương Tầm Du lễ phép nói cảm ơn, nỗ lực để chính mình không cần kích động
Thật quá tốt
Nếu lần này F ban, có nghĩa là có hy vọng bị đào thải ở vòng đầu tiên
"Cậu đừng khổ sở, chúng ta...."
Quý Hải Phong xoay người, nhìn biểu tình bình tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu liền xách hành lí đi KTX của Phương Tầm Du, cầm hành lí lên đuổi theo
Hắn cùng Lâm Tinh Vũ thở hồng hộc mà đi đến KTX, liền nhìn thấy gương mặt đen một đoàn, giống như chủ nhiệm lớp Ngưu đạo, đang ở trong KTX của bọn họ, cùng nói gì đó với Phương Tầm Du
Hai người ăn ý liếc nhau, đem mũi chân sắp bước vào phòng yên lặng rụt rụt ra sau
"Thật sự xin lỗi, hiện tại đang trong giai đoạn chưa kéo được nhà đầu tư, chỉ có thể ủy khuất ngươi như thế, đáng lí ngươi ở ban A" trong KTX, Ngưu đạo cao lớn thô kệch, nhỏ giọng an ủi Phương Tầm Du "Một khi màn ảnh không có nhiều, cậu sẽ dễ dàng bị đào thải"
Phương Tầm Du nghe thế, lập tức đứng dậy tinh thần
"Không có màn ảnh sẽ dễ dàng đào thải sao?"
Phương Tầm Du như suy nghĩ cái gì hỏi một câu, thân mình thẳng tắp, con ngươi xinh đẹp sáng ngời nhìn Ngưu đạo
Ngưu đạo:???
Ngưu đạo bị Phương Tầm Du nhìn như vậy có hơi xấu hổ sờ sờ cái trán bóng bẩy, thở dài, chung quy không dám cùng Phương Tầm Du đối mặt, cũng bỏ lỡ cảm cúc hưng phấn của đối phương "Phía trên phân cho ngươi kịch bản bình hoa, phỏng chừng đến lúc tiết mục phát ra, cũng cắt thành người có thực lực rất kém"
"Vốn dĩ cậu là ban A"
"Cậu nỗ lực chống đỡ một chút, đến lúc yêu cầu phát sóng trực tiếp được phê duyệt, mọi người sẽ nhìn thấy được thực thực của cậu"
Ngưu đạo tích cực nghĩ biện pháp, Phương Tầm Du bắt đầu đi chu du cõi thần tiên
Một buổi cùng đạo diễn nói chuyện, làm cậu mở ra suy nghĩ mới
Màn ảnh không nhiều, thực lực không mạnh, khán giả không bầu phiếu, càng dễ dàng được đào thải.
Hơn nữa xác định phân đoạn phân cấp của mình sẽ cắt hơn phân nửa, khán giả cũng không biết đến trình độ của mình như thế nào.
Cứ như vậy, cậu chỉ cần thường ngày chú ý né tránh màn ảnh, hơn nữa có nhóm lão sư chèn ép, cậu khảng định sẽ được đào thải.
Phương Tầm Du nháy mắt tốt lên
Cậu cảm giác chính mình nguyên bản sắp đánh mất mười lăm vạn, giống như lại trở về ta chính mình
Đôi mắt cười đến mị lên, đôi mắt màu hổ phách lóe lóe lên từng đạo sáng "Cảm ơn đạo diễn!!!"
Lâm Tinh Vũ ở cửa lặng lẽ meo meo nghe xong toàn bộ câu chuyện:???
Lâm Tinh Vũ bị đôi mắt đầy ý cười của Phương Tầm Du làm lung lay một chút
Hắn xoa xoa mắt, nghe được 'đào thải', cảm giác bạn cùng phòng của hắn lại hưng phấn hơn, trong lòng yên lặng thở dài
Phương Tầm Du thật quá thảm
Này mới qua một ngày...đứa bé này bị tra tấn đến điên rồi đi
Mà bên kia, sau khi kết thúc, Tề Tinh Xán bắt lấy di động
Hắn liền mặt cũng chưa tẩy trang, cầm lấy di động rống rống bá bá mà gọi một dãy số
"Hoài Cẩn, cậu có ở nhà đó không? Tớ không phải tiếp lời mời tham gia làm lão sư chương trình tuyển tú sao?" Tề Tình Xán vừa nói vừa hít sâu "Cùng trò chuyện chút, tớ bị tức chết rồi."
"Hiện tại thật là nhà đầu tư rác rưởi gì cũng khoa tay múa chân được" Tề Tình Xán cực bất mãn nói "Mấu chốt là ánh mắt còn kém vô cùng, liền xấu đẹp cũng không phân biệt được rõ ràng."
"Còn không tinh mắt bằng lão bản mặt đen trước kia"
"Thận trọng từ lời nói đến việc làm của cậu đi" Trong điện thoại Sở Hoài Cẩn nhẹ nhàng nhàng ho khan một tiếng
"Được, đổi đề tài khác đi, không nói cái này nữa"
"Tớ nói cậu nghe, hôm nay ở tiết mục thấy được một cậu nhóc đặc biệt đẹp" Tề Tình Xán tiếp tục bá bá nói không ngừng "Lớn lên so với cậu còn đẹp hơn"
Sở Hoài Cẩn đột nhiên bị dẫm một phát:???
Vài phút trước vừa mới bị Ngưu đạo oanh tạc qua một lần Sở Hoài Cần hít sâu một hơi, lại nghe được bạn tốt Tề Tình Xán nói, đầu ngẩng lên, hơi dựa vào ghế, có chút đau đầu xoa huyệt Thái Dương
"Tôi đang ở nhà"
"Cậu qua đây nói rõ ràng"
"Được" Tề Tình Xán lanh lẹ lên xe "Tớ còn trên xe, cách nhà cậu khoảng vài phút đi xe nữa."
................
"Tớ nói cậu nghe" Sở Hoài Cẩn gần đây ở ngoại thành, cách tổ tiết mục cũng không xa, Tề Tình Xán tới, nước cũng chưa uống, liền tiếp tục lải nhải
"Tớ vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Có một tuyển thủ đặc biệt đẹp." Sở Hoài Cẩn bất đắc dĩ lạnh giọng nhắc nhở
"Đúng đúng đúng" Tề Tình Xán gật gật đầu, tiếp tục chủ đề vừa rồi "Ở giới giải trí lăn lê bò lết bao nhiêu năm, chưa từng thấy ai vừa đẹp, khí chất cũng sạch sẽ như vậy."
"Hơn nữa ngón giọng cực tốt, khả năng cải biên cũng siêu cường" Tề Tình Xán đau khổ nói "Nhưng không biết ai trúng cái gió gì, chính là không muốn để cậu ấy xuất đạo"
"Cư nhiên còn chèn ép người ta, tức chết mất."
"Tớ một người không nơi nương tựa hăng hái chiến đấu, hoàn toàn không cháy ra được cọng cỏ khô nào" Tề Tình Xán vòng một vòng, rốt cuộc nói ra tiếng lòng "Không phải Ngưu đạo cũng mời cậu làm lão sư sao?"
"Cậu lần sau cùng tớ tới." Tề Tình Xán nhìn Sở Hoài Cẩn, nỗ lực mời "Cùng nhau làm bạn, cùng nhau cứu vớt tiểu soái ca?"
Nghe Tề Tình Xán đánh rắm cầu vồng hết vòng này sang vòng khác cực lực mời chính mình đảm đương vị trí lão sư, Sở Hoài Cẩn không chút thay đổi, chỉ hơi nhớn mi, lời ít ý nhiều mà hỏi một câu "Cậu thích cậu ta?"
Tề Tình Xán:???
"Tớ không phải, tớ không có, cậu đừng có nói bừa, chỉ là không quen nhìn người tai hoa bị mai một" Tề Tình Xán vội vàng xua tay phủ nhận, nghĩ tới điều gì, bổ sung một câu "Đúng rồi, cậu không phải đang tìm linh cảm truyền thống hí khúc cùng truyền thừa gì gì đó sao?"
"Mặc dù cậu ấy sử dùng hình thức thông thường thi đấu" Tề Tình Xán nghiêm túc hồi ức một chút, ca sĩ nhiều năm kinh nghiệm, hắn cũng nhạy bén một số vấn đề "Nhưng tớ cảm giác giọng cậu ấy bao gồm các xử lí đối với âm nhạc có chút hương vị hí khúc"
"Hơn nữa, tài nghệ cậu ấy điền bản đăng kí là xướng tuồng" Tề Tình Xán híp híp mắt "Tớ cảm giác được là luyện tập đã nhiều năm."
"Cậu đến xem cậu ấy ca hát, không chừng có thể tìm thấy linh cảm" Tề Tình Xán vừa nói vừa đứng lên, cười cười với Sở Hoài Cẩn "Cậu cảm thấy sao?"
Sở Hoài Cẩn rũ rũ mắt không nói
Không biết qua bao lâu, Sở Hoài Cẩn rốt cuộc lên tiếng
"Cậu nói tuyển thủ kia tên gì?"
"Phương Tầm Du" Tề Tình Xán cười đến xán lạn, ngữ khí thoải mái nói "Khoảng cách đến lần công diễn tiếp theo còn một ít thời gian, thật sự không được, cậu có thể qua đây rồi quyết định lại cũng không muộn"
Tiễn Tề Tình Xán đi, Sở Hoài Cẩn nhấp môi, trầm tư một lúc, ở trên máy tính gõ ba chữ 'Phương Tầm Du'
Ngưu đạo cùng Tề Tình Xán thay phiên oanh tạc, khiến lòng hắn hiếu kì chút.
Hắn muốn nhìn xem, cái người 'Phương Tầm Du' trong miệng Tề Tình Xán đẹp hơn hắn rốt cuộc là như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hoài Cẩn: Phương Tầm Du, thật sự so với tôi còn đẹp hơn?
Ngưu đạo: Đương nhiên, lão bà của cậu đẹp hơn!
Tề Tinh Xán: Quả nhiên vẫn là tớ phải thuyết phục, huynh đệ cậu không cần cảm tạ tớ! Đến lúc đó không quên phát thiệp cưới đến lầ được!
————
Phương Tầm Du biết chân tướng: Ta không có hết.
Phương Tầm Du biết mình bị chèn ép: Thật tốt quá, cảm ơn nhà đầu tư! Ta muốn nỗ lực làm bình hoa, tranh thủ vị trí đào thải, sớm ngày kiếm được mười lăm vạn!!
Lâm Tinh Vũ: Xong rồi xong rồi, hài tử điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro