Chương 11 - 15

Chương 11

“Đông người như thế, mà ngay cả một đứa nhỏ cũng tìm không thấy, một đám phế vật!” Long nhan rất hiếm khi giận dữ, Nhiễm Mục Kì ở trong tẩm cung đối với thống lĩnh thị vệ rít gào. Nhiễm Mục Kì mặc một chiếc áo đơn, bên ngoài khoát một ngoại bào màu đen, sắc mặt thật không tốt.

“Xin bệ hạ bớt giận, chỉ cần thế tử điện hạ ở trong cung, thì nhất định sẽ tìm được thế tử.” Ngũ Vũ Khôn nghe được tin tức, liền tới cung, cất tiếng nói.

Cùng gã tiến cung còn có Trương Chiêu Xương, hắn lại nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là thế tử điện hạ vẫn còn ở trong cung. Hiện tại không ai biết điện hạ rời đi như thế nào, thị vệ ngoài điện cả đêm đều ở tuần tra qua lại, căn bản không có khả năng để cho điện hạ theo cửa rời đi. Thần nghĩ rằng thế tử điện hạ có thể đã trộm đi khỏi cung.”

“Tuy nói Vô Tam điện có thị vệ gác, nhưng điện hạ chỉ mới năm tuổi, nếu muốn né tránh thị vệ, vẫn là rất dễ dàng. Nếu điện hạ không phải theo cổng vòm trốn ra, chẳng lẽ điện hạ là nhảy xuống sao? Thái úy chớ quên, Vô Tam điện cao hơn mười thước. Thần nghĩ rằng điện hạ chính là chuồn ra đi chơi, sẽ không rời khỏi hoàng cung.” Cùng Trương Chiêu Xương cho tới bây giờ đều là chống đối – Ngũ Vũ Khôn phản bác nói.

Trương Thái úy cũng không đồng ý, lại nói: “Thế tử điện hạ cùng Vương gia hàng năm ở biên quan, hiện giờ Vương gia một mình quay về biên quan, thế tử điện hạ chắc chắn không thoải mái, cho nên thế tử điện hạ. . . . . .” Hắn còn chưa nói xong, đã bị Nhiễm Mục Kì đánh gảy .

“Trẫm không muốn nghe các ngươi ở trong này hồ đoán, mặc kệ thế tử có còn ở trong cung hay không? Ngay hôm nay trẫm phải có được tin tức của Phong Nhi!”

Nhiễm Mục Kì vội muốn chết, y vừa mới thức dậy, chợt nghe trong phòng Phong Nhi truyền ra tiếng kêu sợ hãi của nô tài bên người nó, nói nó không thấy đâu. Vạn nhất Phong Nhi bị mất tích, y làm sao ăn nói với Mục Lân.

“Đem hoàng cung cùng kinh thành trong vòng ba thước lật hết lên cho trẫm lấy! Đem Phong Nhi tìm về cho trẫm!” Nhiễm Mục Kì đối với mọi người trong phòng hét lớn, sắc mặt y trắng đến dọa người.

“Dạ . . . . . Bệ hạ. . . . . .”

Trương Chiêu Xương, Ngũ Vũ Khôn cùng thống lĩnh thị vệ Trác Chiêu cúi thấp đầu lui đi ra ngoài, ngay cả Hỉ Nhạc cũng bị vẻ giận dử của Hoàng Thượng làm cho sợ tới mức trốn ở ngoài cửa. Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ gối bên ngoài, vì lo lắng cùng sợ hãi mà khóc thút thít.

“Phong Nhi. . . . Con rốt cuộc đi đâu . . . . . .” Nhiễm Mục Kì nhắm mắt, thở dốc.

“Hoàng Thượng. . . . . .” Một người từ phòng trong đi ra, là Khương Vịnh, “Thân mình của ngài không thể quá kích động, thế tử nhất định còn tại trong cung, thế tử cái gì cũng chưa mang theo, thậm chí ngay cả áo khoác cũng chưa mặc.”

Nhiễm Mục Kì chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn gã, trong mắt dâng lên một ít hy vọng: “Ngươi xác định?”

“Thuộc hạ xác định.” Khương Vịnh nhìn thẳng mặt Nhiễm Mục Kì, trầm ổn nói.

Một tay đặt ở trên bàn, Nhiễm Mục Kì chậm rãi ngồi xuống: “Khương Vịnh. . . . . . Ta đã thật lâu chưa từng kích động qua. . . . . .” Lộ ra một nụ cười tự giễu, y ôm ngực nói, “Nơi này còn có thể đập nhanh như thế, chứng tỏ ta còn sống.” Y không hề tự xưng “Trẫm”, đôi môi cũng không có một chút huyết sắc.

“Bệ hạ . . .” Khương Vịnh tiến lên, quỳ gối trước mặt Nhiễm Mục Kì, ngửa đầu nhìn y.

Nhìn chằm chằm dung nhan bị hủy của Khương Vịnh, thanh âm Nhiễm Mục Kì ám ách hỏi: “Phong Nhi thật sự còn tại trong cung?”

“Bệ hạ, ” Khương Vịnh hạ thấp giọng, giọng nói nguyên bản đã khó nghe lại càng thêm không rõ ràng lắm, “Ngài đi ngủ một lát đi, thuộc hạ nhất định tìm thế tử về cho ngài.”

Nhiễm Mục Kì cười cười, con ngươi thanh minh chậm rãi trở nên đen tối không rõ: “Ngươi nói. . . . . . Phong Nhi là như thế nào chạy đi?”

Khương Vịnh do dự lắc đầu, Nhiễm Mục Kì ngồi thẳng dậy, nôn nóng vừa rồi đã không còn, y lại trở về một bộ dáng bất cần đời: “Đợi khi tìm được nó, trẫm nhất định phải hỏi một chút. Khương Vịnh, ngươi không cần đi tìm, nếu Phong Nhi còn tại trong cung, nó nhất định sẽ trở về, ngươi không tiện đi ra ngoài, vẫn là ở bên người trẫm đi.”

“. . . . . . Dạ, bệ hạ.” Khương Vịnh đứng lên, theo trong ngực lấy ra một cái lược, rồi đi đến phía sau Nhiễm Mục Kì giúp y chải đầu, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt, bàn tay đặt ở trên bàn nắm chặt lại.

—-

Ngay tại thời điểm trong cung loạn thành một đoàn do Nhiễm Mặc Phong mất tích, thế nhưng lại có một nơi hết sức im lặng. Trong viện từng mảng lớn diên vĩ (thuộc họ hoa lay ơn) màu lam trông rất đẹp mắt, phía sau còn có vài bụi hoa trà, cùng với hoa sơn trà màu đỏ nở rộ. Tại trong đám diên vĩ, có một đứa nhỏ ngồi ở dưới ánh mặt trời, nhắm mắt, giống như đang phơi nắng. Tháng sáu ở Bắc Uyên đã có nắng nóng, thế mà đứa nhỏ này lại đấp một cái chăn dày, trên mặt một giọt mồ hôi đều không có.

“Nhủ mẫu, bên ngoài có gì mà ồn ào vậy a?”

Đứa nhỏ nằm ở ghế nằm mở to mắt, tò mò mà nhìn về phía cửa, hỏi.

“Để nhủ mẫu đi xem thử, điện hạ, ngài nằm đi, đừng đứng lên.” Lí mẫu theo trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ hai tay bùn đất, rồi đi ra ngoài.

Trong viện chỉ có đứa nhỏ cùng nhủ mẫu, nhủ mẫu đi ra ngoài nửa ngày cũng chưa trở về, đứa nhỏ không nhịn được tò mò, xốc thảm lên, trèo xuống ghế nằm cao, mang hài vào, cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động cực nhỏ, người bình thường có thể không nghe thấy, nhưng đứa nhỏ này đã quen với sự yên lặng nên dễ dàng nghe được. Nó quay đầu lại, nhưng phía sau cái gì cũng không có. Đứa nhỏ không tin chính mình nghe lầm, cũng không để ý bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nó cẩn thận hướng đám hoa trà phía sau đi đến. Ngay tại thời điểm nó sắp bước tới đó, thì có một cái gì đó trắng trắng bay nhanh qua, hướng bên phải chạy đi, tuy rằng ‘thứ đó’ chạy rất nhanh, nhưng đứa nhỏ vẫn là thấy được mặt của ‘thứ đó’, rồi mới. . . . . .

“A! !”

Trong viện phát ra một tiếng thét sợ hãi chói tai, tiếp theo, im lặng như tờ.

Nhiễm Mặc Phong vừa mới chạy ra không xa, thì nghe được tiếng thét chói tai, quay đầu nhìn lại, liền thấy người mà nó muốn trốn đã té ngã trên mặt đất, nó do dự một chút, rồi nhanh chóng chạy về lại, thấy sắc mặt người nọ trắng bệch, miệng sùi bọt mép té xỉu trên mặt đất, nó ngây ngẩn cả người.

“Điện hạ! !”

Lí mẫu nãy giờ ra ngoài tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, vừa mới quay về đứng cách nơi Nhiễm Mặc Phong không xa mà la hoảng lên, mà khi nàng hướng tầm mắt đến người vừa ngẩng đầu lên, nàng liền hoảng sợ hét ầm lên: “Quỷ a! ! !” Cũng bất chấp người té xỉu nằm đó, nàng quay đầu bỏ chạy, càng không ngừng hét: “Quỷ! ! Quỷ a! ! !”

Không để ý đến người chạy ra xa, Nhiễm Mặc Phong rất nhanh ngồi xổm xuống, thuần thục mà đem người té xỉu nâng dậy, nhanh chóng điểm lên mấy đại huyệt ở sau lưng người nọ, rồi mới dùng sức xoa ngực cho người nọ, nó biết chính mình đã dọa cho người nọ té xỉu, loại sự tình này nó đã gặp được rất nhiều lần.

Một đám người từ bên ngoài vọt vào, ngay khi bọn thị vệ nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong đang cứu người, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo còn có người hét lên: “Lập tức đi bẩm báo với bệ hạ, thế tử tìm được rồi!”

“Nhân Nhi. . . . . .” Đám người bị đẩy ra, Nghiên phi hoảng hốt mà xuất hiện, ngay khi nàng nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong cùng với đứa con nằm trên mặt đất sinh tử chưa biết, nàng suýt nữa ngất xỉu đi, “Nhân Nhi!”

Nhiễm Mặc Phong buông ra người sắp tỉnh lại, ở trước khi Nghiên phi hướng lại đây, nó đã nhanh chóng thối lui đến một bên, rồi sau đó nó bị đám người vây quanh lại.


Chương 12

“Nhân Nhi. . . . . . Nhân Nhi. . . . . .”

Nghiên phi ngồi ở bên giường khóc gọi đứa con đang hôn mê, Nhiễm Mục Kì nghe được tin chạy tới ngồi ở trên ghế nằm cách đó không xa, còn người “gặp rắc rối” đứng ở phía sau y cúi thấp đầu.

Người hôn mê nằm ở trên giường – trên ngực châm đầy ngân châm, tất cả thái y trong thái y viện đều chạy tới đây.

Nhiễm Lạc Nhân là tam hoàng tử của Kì đế, từ nhỏ đã mắc phải bệnh tim rất nặng. Nhất định sống không thọ, khi nó vừa sinh ra liền ở tại Diên Viên nơi thanh tịnh nhất trong hoàng cung. Bởi vì cơ thể của nó rất yếu, cho nên Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ gặp qua nó.

Lại nói tiếp cũng là trùng hợp – Nhiễm Mặc Phong sau khi nhảy xuống Vô Tam điện liền cẩn thận dạo quanh trong cung, nó muốn thử xem chính mình có thể tránh thoát thị vệ trong cung hay không, vì thế nó cứ chạy cứ chạy, đến khi dừng chân lại thì nó đã ỡ trong Diên Viên. Ở biên quan, trong viện của Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong trụ cũng trồng đầy những đám diên vĩ, Nhiễm Mặc Phong vừa đến nơi này, liền nhớ tới biên quan, nhớ tới những ngày nó cùng phụ vương ở chung, nhất thời liền yêu thích nơi này. Nó nằm ở trong đám diên vĩ, bất tri bất giác ngủ quên. Đến khi Nhiễm Lạc Nhân đi ra sân mới làm nó choàng tỉnh, nó liền nép người núp xuống.

Thật ra nó cũng không muốn rời đi, nên nó núp ở sau đám hoa sơn trà, đến khi nó nghe được Nhiễm Lạc Nhân hỏi ‘bên ngoài làm gì mà ồn như vậy’, nó mới nhớ tới chính mình là trộm đi ra ngoài, vội vội vàng vàng muốn quay trở về, lại bị đối phương phát hiện. Thế nhưng nó cũng không ngờ, người bị nó dọa xỉu lại bị bệnh tim bẩm sinh, bị nó dọa như thế, thực có thể chết. Nghĩ đến đối phương là bị chính mình hù chết, Nhiễm Mặc Phong cắn chặt răng, đỏ ửng trong mắt phải dần dần tăng lên.

“Ngô. . . . . .”

Qua thật lâu, trên giường cuối cùng truyền đến tiếng động. Nghiên phi bổ nhào vào bên người đứa con, hô to: “Nhân Nhi! Nhân Nhi! Mau tỉnh lại! Nhân Nhi! Là mẫu phi, là mẫu phi. . . . . .”

Nhiễm Mặc Phong cũng vội vàng nhìn qua, bất quá khi đôi mắt của đối phương khẽ nhúc nhích muốn mở ra, nó lại lập tức cúi đầu.

“Ân ngô. . . . . .”

Thở gấp gáp mấy hơi thở, Nhiễm Lạc Nhân cuối cùng mở mắt, một mệnh theo từ quỷ môn quan được kéo về lại.

“Nhân Nhi. . . . . .” Thấy con cuối cùng cũng tỉnh, Nghiên phi nhịn không được mà khóc rống lên. Nhiễm Mục Kì đứng dậy, thong thả bước qua, ngồi vào bên giường, Nghiên phi nhìn y, trong mắt mang đầy u oán.

“Nhân Nhi, cảm thấy thế nào?” Nhiễm Mục Kì không nhìn Nghiên phi, mà là nhẹ cười nhìn đứa con thứ ba.

Nhìn thấy người rất ít xuất hiện, Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ vui vẻ: “Phụ hoàng. . . .”

“Cảm thấy thế nào?” Nhiễm Mục Kì lại hỏi.

Nhiễm Lạc Nhân vội vàng gật gật đầu, tiếp theo, nó nhớ tới cái gì đó, sợ hãi mà run run một chút, trên mặt lộ ra hoảng hốt.

Nhiễm Mục Kì vẫn như trước cười cười, quay đầu nhìn về phía người cúi thấp đầu: “Phong Nhi, lại đây.”

“Bệ hạ!” Nghiên phi sợ hãi kêu lên, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn hù chết đứa con ruột của mình sao? !

Nhiễm Mặc Phong không đi qua, vẫn cúi thấp đầu. Ngược lại Nhiễm Lạc Nhân nghe được phụ hoàng nói như thế, lại nhịn không được tò mò mà nhìn qua, vừa nhìn một cái nó sợ tới mức kinh hô một tiếng. Nghiên phi đưa tay phủ lên ánh mắt của nó, cùng lúc đó, vang lên tiếng nói trở nên thấp trầm của Nhiễm Mục Kì.

“Nghiên phi. . . . . . Nàng cũng cho rằng Phong Nhi là quỷ. . . . . . ?”

Nghiên phi lúc này sợ tới mức buông tay xuống, lệ trong mắt chực trào ra.

“Mẫu phi. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân túm túm mẫu phi, lại nhìn nhìn phụ hoàng, “Phụ hoàng, nó là Mặc Phong?”

Nhiễm Mục Kì lại treo lên nụ cười: “Lạc Nhân, con chưa từng gặp qua Mặc Phong, đúng không? Vậy cùng đường đệ làm quen đi.” Tiếp theo, y hướng người không muốn đi tới – vươn tay, “Phong Nhi, đến bên người hoàng bá nào.”

Nhiễm Mặc Phong cúi thấp đầu, không đi qua. Chợt nó nghe Nhiễm Mục Kì khẽ thở dài, đứng lên đi đến trước mặt nó, cầm chặt tay nó, muốn dắt nó đi qua đó, nhưng Nhiễm Mặc Phong thật không muốn đi, khổ nỗi khí lực lại không qua được hoàng bá, bị cường nghạnh kéo tới bên giường. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong bị kéo lại đó, Nghiên phi liền nắm chặt tay con, vô cùng khẩn trương mà nhình chằm chằm đứa con.

Nhiễm Lạc Nhân cố áp chế kinh hoảng mà dò sét người đang đứng ở bên giường, nó vẫn nhớ rõ cặp mắt dị sắc đáng sợ kia. Mà Nhiễm Mục Kì lúc này lại có vẻ cực kỳ nhẫn tâm, y kéo Nhiễm Mặc Phong đến gần giường hơn, nói: “Phong Nhi, đây là Tam ca của con. Thân mình huynh ấy không tốt, cho nên ngày con vừa tới đây mới không gặp được huynh ấy, huynh ấy gọi Lạc Nhân.”

Nhiễm Mặc Phong như trước cúi đầu không nói, nó vẫn không thể hiểu được hoàng bá, nó suýt nữa hù chết người này, vì sao hoàng bá còn muốn ép nó lại đây.

Nhiễm Mục Kì cũng không bỏ qua, y đứng lên, trực tiếp đối với Nghiên phi nói: “Ái phi, nàng cùng trẫm đi ra ngoài trước, để nơi này lại cho bọn họ. Phong Nhi không phải cố ý dọa Lạc Nhân, nàng không cần khẩn trương như thế.”

Nghiên phi ngửa đầu nhìn y, trong mắt doanh đầy nước mắt, nhưng Nhiễm Mục Kì đã vươn tay ra, nàng không thể không nắm lấy, bị đối phương kéo đứng lên.

“Nhân Nhi. . . . . . Mẫu phi. . . . . . ở bên ngoài, nếu không thoải má, con liền gọi mẫu phi.” Luyến tiếc mà buông tay đứa con ra, Nghiên phi rơi lệ mà dặn dò con, vì sao nam nhân này lại vô tình như vậy?

Nhiễm Lạc Nhân bối rối mà nhìn mẫu phi cùng phụ hoàng, không hiểu vì sao phụ hoàng lại muốn một mình nó ở riêng với người này. Thế nhưng nó không muốn nhìn mẫu phi khóc, gật gật đầu nói: “Mẫu phi, con hiện tại rất khỏe.”

“Lạc Nhân, Phong Nhi vô ý dọa con sợ, nên đệ ấy rất áy náy, con thay phụ hoàng khuyên nhủ đệ ấy.” Không để ý tới Nghiên phi, Nhiễm Mục Kì cười cười đối với đứa con nói, rồi kéo theo Nghiên phi đi ra ngoài, cũng cho lui tất cả thái giám cùng nô tài.

Trong phòng chỉ còn Nhiễm Mặc Phong cúi thấp đầu cùng với Nhiễm Lạc Nhân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường. Qua hơn nữa ngày, trong phòng đều rất im ắng. Chỉ có Nhiễm Lạc Nhân thường thường trộm ngắm vị đường đệ mới gặp này, vì nó đã từng nghe mẫu phi nhắc đến, nên cũng rất tò mò.

Nó còn nhớ rõ ngày đó, mẫu phi tới đây rất sớm, nguyên bản mẫu phi nói phải trễ một chút mới có thể đến thăm nó, bởi vì đường đệ đến đây, phụ hoàng mở tiệc nghênh đón, nàng phải tham dự. Thế nhưng khi mẫu phi đến đây, trông nàng rất buồn, bởi vì hoàng tỷ làm cho phụ hoàng mất hứng, nên phụ hoàng làm cho mẫu phi rời tiệc trước tiên.

Chuyện trong cung, mẫu phi rất ít nói với nó, bởi vì khi nó vừa sinh ra, thái y đã nói nó sống không qua mười sáu tuổi. Mỗi khi ở cùng nó, mẫu phi chỉ có khóc, mà ngày đó, mẫu phi cũng như những lần trước, ôm lấy nó rồi khóc, và ở khi nó sắp đi vào giấc ngủ, nó nghe được mẫu phi nói: “Nếu yêu ta nhất, thì tại sao không cho ta một đứa con?”

Nhiễm Lạc Nhân gượng người ngồi dậy, lại phát hiện người đứng bên giường giật giật, nghĩ muốn ngẩng đầu, rồi lại lập tức cúi xuống. Không biết vì sao, Nhiễm Lạc Nhân có chút muốn cười, và rồi nó cũng cười rộ lên, vị đường đệ này rất thú vị a.

“Huynh nghe nhủ mẫu nói . . . . Hoàng thúc nhặt được một người…. Có đôi mắt khác màu nhau, không nghĩ tới . . . . Là thật.” Nhiễm Lạc Nhân thở hổn hển nói, nó từ nhỏ lớn lên ở “thâm cung”, nói chuyện rất thẳng thừng.

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, không hé răng.

“Đệ không . . . . . . nói chuyện được sao? Điều này … nhủ mẫu không có kể a.” Nhiễm Lạc Nhân có chút khó hiểu, lại có chút thất vọng.

Đợi nửa ngày, đối phương vẫn bảo trì im lặng, Nhiễm Lạc Nhân ho khan vài tiếng, cảm thấy có chút khát nước, thế nhưng trong phòng trừ bỏ ‘pho tượng’ đứng ở bên giường ra, không ai có thể giúp nó rót nước.

“Uy, huynh . . . . khát .” Nhiễm Lạc Nhân lên tiếng.

Nhiễm Mặc Phong giật giật đầu, rồi mới xoay người, đưa lưng về phía Nhiễm Lạc Nhân, ngẩng đầu. Tìm được ấm nước, nó đi đến trước bàn, rót một chum nước, rồi cúi đầu đi đến bên giường, mãi luôn không cho đối phương nhìn thấy mặt nó.

Theo trên tay Nhiễm Mặc Phong cầm lấy chum nước, Nhiễm Lạc Nhân vô cùng khát nước mà há to miệng uống vào, giương mắt lên thì thấy Nhiễm Mặc Phong vẫn cúi thấp đầu đứng ở bên giường, nó nhịn không được cười rộ lên: “Đệ thật thú vị . . . . chẳng có chút nào đáng sợ như nhủ mẫu. . . . Cùng hoàng tỷ kể lại cả.” Đối phương đương nhiên vẫn là không lên tiếng.

Nhiễm Lạc Nhân không sợ , vươn tay: “Thêm chum nữa.” Uống nước xong, đau đớn ở ngực cũng giảm đi rất nhiều, làm cho Nhiễm Lạc Nhân cũng bớt ho đi.

Tiếp nhận chum nước, Nhiễm Mặc Phong tiếp tục rót thêm một chum nữa, rồi đưa đến bên giường. Sau khi Nhiễm Lạc Nhân uống hết chum thứ hai, cũng không đòi uống nữa, chỉ đem cái chum rỗng đưa ra ngoài: “Không uống nữa.”

Cầm lấy cái chum rỗng, Nhiễm Mặc Phong đặt lại trên bàn, bất quá cũng không quay về bên giường, mà là đứng im ở bên cạnh bàn. Thật ra nó muốn rời đi, nhưng không biết khi nào thì hoàng bá mới cho nó rời đi. Ngay lúc này đây, nó cực kỳ nhớ phụ vương.

“Uy,” Thấy đối phương chậm chạp không chịu lại đây, Nhiễm Lạc Nhân hai tay chống đỡ ở bên giường, vươn nữa người ra ngoài giường, “Đệ cách xa huynh . . . . như vậy làm gì?”

Nhiễm Mặc Phong không phản ứng.

Thở hổn hển mấy hơi, xoa xoa ngực luôn đau nhứt, Nhiễm Lạc Nhân lại nói: “Lại đây a. . . . .đệ . . . . . ‘phù phù’. . . . . . xa như vậy, huynh nói chuyện . . . . . mệt mỏi quá.”

Chống đỡ hết nổi mà nằm úp sấp xuống, Nhiễm Lạc Nhân vừa ho vừa thở, cứ như vậy lớn tiếng nói nói mấy câu, ngực nó lại bắt đầu đau . Có người đem nó đỡ dậy, Nhiễm Lạc Nhân chấn kinh, vừa muốn ngẩng đầu lên, đã bị người che lại ánh mắt. Trong tích tắt, nó liền biết là ai nâng nó dậy, cái tay đặt trên mắt nó kia vô cùng ấm áp, làm cho nó liên tưởng tới ánh mặt ở bên ngoài. Chính là . . . .khi nãy nó chẳng nghe được tiếng bước chân đi tới của người này.

Nhiễm Mặc Phong một tay che mắt Nhiễm Lạc Nhân, một tay đem nó đặt nằm lại trên giường, lại lấy chăn đấp lên cho nó, rồi mới lấy tay ra, cúi thấp đầu đứng ở một bên.

Nhiễm Lạc Nhân lại cười, tuy mẫu phi vẫn luôn dặn dò nó phải ít cười ít giận ít kích động, thế nhưng nó thật sự nhịn không được .

“Mẫu phi nói, đệ gọi là Mặc Phong.” Nhiễm Lạc Nhân vừa nói vừa nằm úp sấp xuống, rồi ló đầu ra đến bên giường, muốn nhìn rõ người đang cúi thấp đầu kia, “Huynh gọi là Lạc Nhân. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Đột nhiên, nó ho lên, mặt trướng đến đỏ bừng, tiếp theo có người lướt lại gần bên người nó, vươn tay vỗ vỗ lưng cho nó.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Ho không ngừng làm cho Nhiễm Lạc Nhân khó chịu đến mức trào ra nước mắt, đột nhiên sau lưng bị người hung hăng vỗ một chưởng, nó “Phốc” ói ra một ngụm máu, lúc này nó sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, cùng lúc đó mắt nó lại bị người che kín. Kỳ quái chính là … nó không còn ho nữa.

“Không được nói.”

Người vẫn không hé răng cuối cùng mở miệng, Nhiễm Lạc Nhân bị bịt mắt ngạc nhiên đến không ngừng nháy mắt, thanh âm của người này rất êm tai a, vậy sao nãy giờ người này không chịu nói?

Nhìn nhìn máu ở bên giường trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong không đi ra ngoài gọi thái y, đó là máu đen nghẹn ở ngực Nhiễm Lạc Nhân, nhổ ra sẽ không sao. Hỗn loạn vừa rồi cho nó biết người này bị bệnh tim, cùng phụ vương ở biên quan nhiều năm, loại sự tình này không phải chưa từng thấy qua, huống chi nó vừa sinh ra đã có trí nhớ. Bất quá, Nhiễm Mặc Phong nhếch miệng, ánh mắt dưới lòng bàn tay càng không nhấp nháy, lông mi làm cho nó cảm thấy có chút nhột, mà nó thì sợ nhất là nhột.

“Mặc Phong, không cần. . . . . . Kêu thái y. . . . . . Bằng không, huynh lại phải. . . . . . Uống dược . . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân suy yếu mở miệng. Bàn tay che trên mắt mình rút đi, thế nhưng người nọ cũng đưa lưng về phía nó, lúc này nó mới phát hiện ra người này nhưng lại chỉ mặc một kiện áo lót trong.

Nhiễm Lạc Nhân giật nhẹ tay áo người nọ: “Đệ quay . . . . . . Lại đây. . . . . . để huynh nhìn. . . . . . xem.” Nhiễm Mặc Phong bất động.

“Uy. . . . . . Mặc Phong. . . . . . đệ. . . . . . quay lại đây.” Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy được ngực lại có chút không thoải mái , nó không để ý tới, trên tay dùng sức, “Vừa rồi, huynh . . . . . . chưa thấy rõ.”

Tay áo bị kéo nửa ngày, Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu lại, nó không muốn dọa đối phương ngất xỉu lần nữa. Sau đó, nó nghe được trong lời nói của Nhiễm Lạc Nhân tràn đầy thất vọng: “Ngay cả đệ cũng . . . . không muốn . . . . chơi cùng huynh sao? Mẫu phi nói huynh. . . . còn có hai vị hoàng . . . huynh cùng một . . . . vị hoàng đệ, thế nhưng bọn họ. . . Cũng không tìm huynh . . . . cùng chơi. . . . Khụ khụ khụ. . . ”

Ngay tại thời điểm Nhiễm Lạc Nhân vô cùng thương tâm, người vẫn đưa lưng về phía nó – xoay người lại, nó nhìn đối phương, nháy mắt mấy cái. . . . . .

“Hi hi. . . . . . Ha hả a” , Nhiễm Lạc Nhân cười rộ lên ── đối phương che mắt phải, độc nhãn mà nhìn nó.

Ngay khi Nhiễm Mặc Phong mặt không chút thay đổi mà nhìn Nhiễm Lạc Nhân cười to, đối phương đột nhiên bổ nhào vào trên người nó, kéo tay phải của nó xuống. Cặp mắt dị sắc kia cứ như vậy mà bại lộ ở trước mặt Nhiễm Lạc Nhân.

Cơ hồ trong nháy mắt tay bị kéo xuống, Nhiễm Mặc Phong liền đem đối phương đặt lại trên giường. Ngay khi nó xoay người đi, Nhiễm Lạc Nhân đã muốn dùng hết toàn lực mà bắt được tay nó, thở gấp gáp: “Đừng . . . . Đừng kêu. . .Thái. . . Thái y. . . .”

Nhiễm Mặc Phong ngẩn đầu nhìn cặp mắt không có chút nào sợ hãi mình kia, mà chỉ là lo lắng. Nó mím chặt môi, một tay đem Nhiễm Lạc Nhân đặt lại trên giường, rồi đấp chăn lại cho Nhiễm Lạc Nhân, mà tay trái của nó vẫn bị hai tay Nhiễm Lạc Nhân túm chặt không thả ra.

“Ha hả. . . . . .” Coi như âm mưu thực hiện được, Nhiễm Lạc Nhân vừa ho vừa cười, “Huynh . . . . . nhìn thấy. . . . . . đệ . . . . . . Ha hả a. . . . . .”

Lúc này, miệng của nó cũng bị bịt kín, Nhiễm Mặc Phong không cho nó nói chuyện.

“Ngô ngô ngô. . . . . .” Đáng tiếc người có bệnh trong người lại chẳng có chút tự giác nào, vẫn cứ cười. Nó vừa vui sướng vừa sợ hãi mà nhìn cặp mắt dị sắc kia, tuy thiếu chút nữa bị đôi mắt này hù chết, thế nhưng hiện tại nhìn lại cũng chẳng có gì đáng sợ, bởi vì … Mặc Phong là người đầu tiên nguyện ý cùng chơi với nó

Ngoài cửa, Nhiễm Mục Kì nãy giờ vẫn đang “nhìn lén”, buông Nghiên phi bị y bịt chặt miệng cùng kiềm chế vào trong ngực ra, trên mặt nàng tất cả đều là nước mắt. Vừa rồi khi Nhiễm Lạc Nhân ho khan hộc máu, Nghiên phi đã muốn lao vào phòng, kết quả bị Nhiễm Mục Kì ngăn lại, mặc cho nàng như thế nào giãy dụa, Nhiễm Mục Kì cũng không buông tay, càng không cho nàng phát ra tiếng.

Trong phòng bố trí rất nhiều rèm che, bởi vì Nhiễm Lạc Nhân không thể chịu được gió. Nhiễm Mục Kì cách tầng tầng rèm che này nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ bên trong, không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy bọn họ.

“Ái phi, xem ra Lạc Nhân cùng Phong Nhi ở chung rất tốt, nàng đừng lo.” Nhiễm Mục Kì thản nhiên đối với người đang ngốc lăng nói, rồi nhấc chân đi vào phòng, “Phong Nhi, hồi cung đi, Lạc Nhân nên nghỉ ngơi .”

“Phụ hoàng . . .” Nhiễm Lạc Nhân được thả miệng ra, nhìn về phía phụ hoàng khẩn cầu, nó không muốn Mặc Phong rời đi, thật vất vả mới có người nguyện ý ở cùng nó.

Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường, khom người xuống, từ ái mà sờ sờ đầu Nhiễm Lạc Nhân, nói: “Lạc Nhân, Phong Nhi phải đi học. Hơn nữa hôm nay con cũng đã rất mệt, cố gắng nghỉ ngơi, hôm khác phụ hoàng sẽ lại kêu Phong Nhi đến đây. Đừng lại làm cho phụ hoàng cùng mẫu phi lo lắng.”

Vừa nghe phụ hoàng nói Nhiễm Mặc Phong còn có thể đến đây nữa, Nhiễm Lạc Nhân chờ mong địa nhìn về phía nó, đáng tiếc Nhiễm Mặc Phong cái gì cũng không nói, rút ra bàn tay bị nắm ra, xoay người bước đi.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân vội vàng kêu một tiếng, nhưng đối phương cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi, nó thương tâm mà nằm xuống, thì ra Mặc Phong cũng không nguyện ý chơi cùng với nó.

“Lạc Nhi.” Nhiễm Mục Kì lại cười nói, “Phong Nhi sẽ đến thăm con.”

“Thật sao?” Nhiễm Lạc Nhân không tin, nó có bệnh, không ai nguyện ý chơi với nó.

“Tin tưởng phụ hoàng.” Sửa lại chăn cho con, Nhiễm Mục Kì kề sát vào tai nó nhỏ giọng nói, “Phong Nhi là trộm chạy ra ngoài, vô ý dọa con sợ, nó thực áy náy, nhất định sẽ lại đến thăm con.”

Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ kinh ngạc, Mặc Phong dĩ nhiên là trộm chạy ra ngoài.

“Cố gắng nghĩ ngơi cho tốt, ngày mai phụ hoàng lại đến thăm con.”

Nói một câu làm cho Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ kinh hỉ, Nhiễm Mục Kì đứng dậy nhìn về phía Nghiên phi sắc mặt kinh ngạc, nói: “Ái phi, đêm nay trẫm đến thăm nàng.” Rồi mới ở trong ánh mắt không dám tin của đối phương – quay người rời đi.

“Mẫu phi?” Năm ấy Nhiễm Lạc Nhân sáu tuổi còn không thể hiểu được vì sao mẫu phi đột nhiên khóc lên, chỉ biết lo lắng mà kêu lên.

Nghiên phi chỉ ôm chặt lấy con, mà khóc lớn lên.


Chương 13

Bỏ lại hoàng bá mà chạy đi, Nhiễm Mặc Phong không để ý tới dọc theo đường đi – người nhìn thấy nó – tất cả đều theo bản năng mà tránh qua một bên, cũng không để ý tới thị vệ theo sau nó, cũng không biết khi nó cúi thấp đầu vọt vào Vô Tam điện đã lướt qua ai.

“Điện hạ!”

Chân trước vừa  rảo bước tiến vào trong điện, phía bên phải liền truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi mang đầy giọng mũi. Nhiễm Mặc Phong quay đầu, chỉ thấy Xích Đồng cùng Xích Đan phủ áo lót quỳ trên mặt đất, trên mặt là dấu bàn tay xưng đỏ rõ ràng. Hai người vừa thấy nó trở lại, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lớn lên.

Mặc kệ thị vệ, công công cùng cung nữ trong điện, Nhiễm Mặc Phong bước nhanh tiến tới mỗi tay kéo mỗi người đứng dậy, đợi cho bọn họ đứng ổn, nó xoay người hướng phòng mình đi đến. Xích Đồng cùng Xích Đan chân trần đứng tại chỗ, kinh hoảng mà không biết có nên đi theo nó hay không?

Nhiễm Mặc Phong đi tới cửa, thấy hai người không theo kịp, nên quay đầu lại nhìn xem, Xích Đồng cùng Xích Đan thấy thế lập tức chạy tới, tiếp theo Nhiễm Mặc Phong xốc rèm cửa lên, vào phòng. Hai người cũng nhanh chóng theo nó đi vào.

Trở lại phòng trong, Nhiễm Mặc Phong đi đến bên giường cầm lấy ngoại sam, Xích Đan vội vàng tiến lên giúp nó mặc xiêm y, lại bị nó né tránh. Thấy Nhiễm Mặc Phong tựa hồ đang tức giận, Xích Đan thối lui đến một bên, thật cẩn thận mà nhìn nó.

Mặc xong xiêm y, Nhiễm Mặc Phong đi đến trước bàn trang điểm cầm lấy lược, tùy tiện chải sơ đầu, rồi lấy sợi dây cột tóc lại, sau đó mới xoay người lại, nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan.

Trên mặt hai người vẫn còn dính nước mắt, hai gò má sưng đỏ, hơi run run mà nhìn nó, không phải bởi vì mắt phải của Nhiễm Mặc Phong lúc này đã đỏ ửng như sắp trào máu ra, mà là bởi vì đã bị trách phạt cùng sợ hãi.

Nhìn hai người trong chốc lát, trong mắt phải đỏ ửng của Nhiễm Mặc Phong có một chút hỗn loạn, nó đi đến trước mặt hai người, ngửa đầu nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan so với nó cao hơn nữa cái đầu.

“Điện hạ. . . . Ngài. . . . Ngài đi đâu vậy? Nô tài còn tưởng rằng. . . . Còn tưởng rằng. . . . . .” Xích Đồng vừa khóc vừa hỏi, cũng cẩn thận xem xét xem nó có bị thương không.

Nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi đến ban công, đưa lưng về phía hai người, rồi ngồi xuống. Xích Đồng cùng Xích Đan cũng không dám quấy rầy nó, điện hạ có thể trở về là tốt rồi.

Phụ vương. . . . . . Nhiễm Mặc Phong ở trong lòng kêu lên. Hai người kia là vì nó mà bị phạt, nó biết. Phụ vương, hôm nay nó thiếu chút nữa hù chết người khác . . . . Phụ vương, nó muốn quay về biên quan, nó không muốn ở lại trong cung.

Nhiễm Mặc Phong đang tưởng nhớ phụ vương, thì phía sau truyền đến tiếng nói vô cùng dè dặt của Xích Đồng: “Điện hạ. . . . . . Bệ hạ muốn ngài qua đó. . . . . .”

Nhiễm Mặc Phong vẫn ngồi im, một lúc lâu sau, nó mới đứng lên, lại nhìn mặt Xích Đồng cùng Xích Đan, rồi lặng yên ra khỏi phòng.

Đi vào tẩm cung của hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong nhìn người đang nằm trên giường ở trước mặt mình, rồi đi lên vài bước, khi cách đối phương khoảng hai thước thì dừng lại.

Nhiễm Mục Kì nhìn nó cười, phất tay làm cho mọi người lui ra ngoài, rồi vỗ vỗ bên người mình. Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, không đi qua.

“Phong Nhi. . . . . . con đây là đang giận hoàng bá sao?” Nhiễm Mục Kì thở dài, nhưng không có đứng dậy, mà là xít vào phía trong giường, lại vỗ vỗ bên người, “Phong Nhi, lại đây, hoàng bá có chuyện nói với con.”

Nhiễm Mặc Phong thấy hoàng bá vươn tay ra, nó miễn cưỡng mà đi lên phía trước, sau đó bị đối phương kéo vào trong lòng.

“Phong Nhi . . . . .” Nhiễm Mục Kì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Nhiễm Mặc Phong, rồi mới sờ sờ lên mắt phải màu đỏ của nó, “Sáng nay, con thiếu chút nữa hù chết hoàng bá.”

Tựa hồ có chút mỏi mệt, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, tựa vào gối mềm, một tay ôm lấy Nhiễm Mặc Phong, cũng không lên tiếng .

Nhiễm Mặc Phong thoáng kỳ quái mà giương mắt nhìn hoàng bá sắc mặt có chút tái nhợt, nó ngửi được trên người hoàng bá có vị dược đông y cực nhẹ. Bất mãn trong lòng nó thoáng chốc không còn, nó nhìn nhìn mặt hoàng bá, qua hồi lâu, Nhiễm Mục Kì tựa hồ đã nhận ra, chậm rãi mở to mắt, trong mắt không có mờ mịt, mà là một mảnh trong trẻo.

“Phong Nhi, vừa rồi con giận hoàng bá sao?” Thấy mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành màu đỏ nhạt, Nhiễm Mục Kì hỏi.

Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, mở miệng: “Xích Đồng, Xích Đan.”

Nhiễm Mục Kì nở nụ cười, cười thực vui vẻ: “Con đang trách hoàng bá đánh bọn họ?” Đối phương gật đầu.

Nhiễm Mục Kì thấp trầm hỏi: “Con nói cho hoàng bá biết con đi ra ngoài bằng cách nào, sau này hoàng bá sẽ không phạt bọn họ.”

“Ban công.” Nhiễm Mặc Phong thản nhiên trả lời, mà Nhiễm Mục Kì lại lộ ra thần sắc khiếp sợ.

“Phong Nhi, con là từ ban công. . . . . . nhảy xuống?” Ánh mắt của Nhiễm Mục Kì lóe lóe, đối phương lại là hơi hơi gật đầu.

Nhiễm Mục Kì nhìn chằm chằm Nhiễm Mặc Phong, sờ sờ bắp chân của nó, sau khi khiếp sợ qua đi, y cười rộ lên: “Phong Nhi không sợ sao? Ban công cao hơn mười thước, nhảy xuống sẽ té bị thương.”

“Không sợ.” Nhiễm Mặc Phong trả lời rõ ràng, hắn xoa xoa cằm Mặc Phong, lại hỏi, “Phong Nhi, vì sao muốn nhảy xuống?” Có phải muốn đi tìm phụ vương không? Nhiễm Mục Kì ở trong lòng hỏi.

Nhiễm Mặc Phong hơi hơi mím môi, nó muốn nhảy liền nhảy, không có nguyên nhân. Nhìn ra tâm tư của nó, Nhiễm Mục Kì không hỏi nữa, mà là nói: “Phong Nhi, sau này muốn đi đâu, nhớ rõ phải để thư lại cho hoàng bá, không được giống lần này, chưa nói lời nào đã biến mất không thấy, nếu con xảy ra chuyện gì, hoàng bá làm sao ăn nói với phụ vương con, hơn nữa hoàng bá cũng sẽ lo lắng.”

Màu đỏ trong mắt phải của Nhiễm Mặc Phong đã trở lại bình thường, Nhiễm Mục Kì biết nó nhớ kỹ.

“Phong Nhi, Lạc Nhân từ nhỏ đã mang bệnh, con không cần quá mức tự trách. Hoàng bá đã báo cho Khấu Tuyên, hôm nay con không cần phải đi học, nghỉ một ngày đi.”

Nhớ đến Nhiễm Lạc Nhân, sắc mặt Nhiễm Lạc Phong lại không tốt. Nó cúi đầu “Ân” một tiếng, rồi đứng lên chuẩn bị đi.

Nhiễm Mục Kì buông tay, không có ngăn trở. Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn hoàng bá, xoay người rời đi. Nó vừa đi, tươi cười trên mặt Nhiễm Mục Kì liền biến mất, Khương Vịnh theo chỗ tối đi ra.

“Ngươi nghe không? Phong Nhi là từ trên ban công nhảy xuống . . . . . Ban công cao ước chừng mười bốn thước . . . . .” Thả lỏng than mình mà nằm ở trên giường, Nhiễm Mục Kì nhẹ giọng nói, “Mười bốn thước. . . . . . Khương Vịnh, cho dù là ngươi. . . . . . khi nhảy xuống cũng sẽ do dự đi.” Ánh mắt của đứa nhỏ kia nói cho y biết – nó căn bản chẳng suy nghĩ gì liền nhảy xuống.

“Bệ hạ. . . . . . Ngài mệt mỏi.” Khương Vịnh cước bộ không tiếng động mà đi đến bên giường, lo lắng mà nhìn Nhiễm Mục Kì.

Nhiễm Mục Kì nhìn về phía gã, rồi mới nhắm mắt lại, nâng tay phải lên. Khương Vịnh tiến lên giúp y cởi ngoại sam ra, rồi đấp chăn lên cho y.

“Khương Vịnh. . . . . . ngươi sợ Phong Nhi?” Nhiễm Mục Kì nhắm mắt hỏi, thanh âm sắp đi vào giấc ngủ.

“Bệ hạ, thế tử bất quá chỉ là đứa nhỏ.” Đã là đứa nhỏ, thì có gì để sợ hãi.

Nhiễm Mục Kì chỉ chỉ đầu mình, muốn Khương Vịnh ấn ấn đầu cho y, y thở nhẹ một hơi, nói: “Đáng tiếc a. . . . . .” Nhưng đáng tiếc cái gì, y cũng không nói ra, mà Khương Vịnh cũng không hỏi, chỉ ôn nhu mà xoa ấn lên thái dương của Nhiễm Mục Kì.

——

“Điện hạ. . . . . .” Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ ở bên giường, lệ nóng doanh tròng.

Nhiễm Mặc Phong cầm dược cao trên tay thoa thoa lên trên mặt của hai người, thuốc mở này là phụ vương cho người phối riêng cho nó, hiện giờ một chút cũng không đau lòng mà dùng ở trên người Xích Đồng cùng Xích Đan, bởi vì hai người này bị đánh là do nó.

Thoa dược xong, Nhiễm Mặc Phong đem dược cao đưa cho Xích Đồng, nghẹn nửa ngày, nó phun ra một câu: “Thực xin lỗi.”

“Điện hạ. . . . . .” Lúc này, Xích Đồng cùng Xích Đan liền khóc lớn lên, vừa không ngừng lau đi nước mắt, rồi lại cười không ngừng.

Hôm nay, Nhiễm Mặc Phong chưa từng bước ra khỏi Vô Tam điện một bước, trừ bỏ Nhiễm Mục Kì ra, không ai biết nó đã rời đi Vô Tam điện như thế nào.

Dùng cơm trưa xong, Nhiễm Mặc Phong ngủ trưa một lát, rồi ở trên ban công luyện công. Vui cười ở trên mặt Xích Đồng cùng Xích Đan làm thế nào cũng không dấu được, Nhiễm Mặc Phong cho bọn họ bình dược cao kia, được hai người xem như bảo bối mà dấu đi rồi.

“Chủ tử. . . . . .” Sau một cái canh giờ, Xích Đan chạy đến một bên ban công, có chút cẩn thận nói, “Nhị điện hạ tớ, đang ở bên ngoài, nói là đến rủ chủ tử đi chơi.”

Động tác huy quyền của Nhiễm Mặc Phong dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Xích Đan, nhíu mày. Nhiễm Lạc Tín. . . . . . Nó chỉ gặp mặt người đó hai lần.

“Mặc Phong, huynh vào nhé.” Không đợi Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ kỹ càng, một đạo thanh âm vui vẻ truyền đến, là Nhiễm Lạc Tín đã bước vào phòng, hắn thân mật mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, rồi hâm mộ nói, “Mặc Phong, không ngờ đệ lại biết võ nha.”

Nhiễm Mặc Phong xoay người, mắt lộ ra nghi hoặc, Xích Đồng vội vàng tiến lên giúp Nhiễm Mặc Phong lau mồ hôi trên mặt, Xích Đan thì đi rót trà mời “khách nhân”.

Nhiễm Lạc Tín thấy đối phương vẫn lặng yên liền thoáng có chút xấu hổ, tiếp theo hắn vừa cười vừa nói: “Mặc Phong, huynh nghe phụ hoàng nói hôm nay đệ không có buổi học, phụ hoàng cho phép huynh tới rủ đệ đi chơi. Mặc Phong, huynh mang đệ đi dạo xung quanh cung nhé? Vừa lúc hôm nay huynh cũng không buổi học.” Tiếp theo, Nhiễm Lạc Tín hướng đối phương vươn tay ra.

Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn Nhiễm Lạc Tín, không vươn tay ra, mà là nói: “Ta muốn luyện công.”

Nhiễm Lạc Tín sửng sốt, tươi cười trên mặt vụt tắt, hắn rút tay về, không nghĩ tới đối phương lại cự tuyệt mình trực tiếp như vậy.

“Mặc Phong, đệ ghét huynh sao?” Nhiễm Lạc Tín ủy khuất nói, “Mẫu phi nói đệ một mình ở trong cung sẽ không quen, nên huynh đã nghĩ mang đệ đi dạo xung quanh cung, để đệ sớm quen thuộc nơi này. Mặc Phong, vì sao lại cự tuyệt huynh?”

Nhiễm Mặc Phong vẫn là nói: “Ta muốn luyện công.”

Ngay sau khi Nhiễm Mặc Phong nói xong, Xích Đồng lấy hết can đảm đối với người đang mất hứng, nói: “Nhị điện hạ . . . . ý của chủ tử không phải là không muốn đi dạo với điện hạ, mà là mỗi ngày vào canh giờ này chủ tử đều đang luyện công, chưa từng gián đoạn qua.” Trải qua chuyện hôm nay, Xích Đồng cùng Xích Đan đã xem Nhiễm Mặc Phong là chủ tử chân chính của bọn họ.

Nhiễm Lạc Tín bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu mình một cái: “A, huynh vô ý quá. Thế mà huynh còn tưởng Mặc Phong không muốn chơi cùng huynh chứ. Vậy thì . . . . Mặc Phong, huynh chờ đệ được không? Chờ đệ luyện xong, chúng ta sẽ đi dạo.” Tiếp theo, hắn ngại ngùng mà cười cười, “Kỳ thật. . . . . . huynh không thể tập võ, cho nên huynh rất hâm mộ Mặc Phong có thể tập võ.”

Đối với yêu cầu của Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Mặc Phong không nói gì, nó im lặng quay lại ban công tiếp tục luyện công, rất nhanh liền đem Nhiễm Lạc Tín ném ra khỏi đầu, cả người đắm chìm ở trong quyền pháp.

Qua nửa canh giờ, Nhiễm Mặc Phong mới thu quyền. Khi nó xoay người chuẩn bị tắm rửa, mới phát hiện mình đã quên một người.

Nhiễm Lạc Tín đối nó cười cười, còn vỗ tay tán dương: “Mặc Phong, đệ múa quyền xem thật đẹp mắt.” Lập tức, hắn lộ ra tia cô đơn, “Nếu huynh cũng có thể luyện võ thì tốt rồi.” Một chút khó chịu vì chờ đợi quá lâu cũng không có, tựa hồ còn rất thích.

Nhiễm Mặc Phong tùy tiện lau mặt, mở miệng: “Đi thôi.”

Điều này làm cho Nhiễm Lạc Tín sửng sốt trong chốc lát, lập tức hắn mới nhớ tới mục đích hôm nay hắn đến đây, lập tức đứng lên nói: “Ha hả, huynh quên mất. Đi thôi.” Cao hứng mà nắm chặt lấy tay Nhiễm Mặc Phong, không để ý đến đối phương không muốn, hắn cứ thế kéo Nhiễm Mặc Phong hướng ra phía ngoài đi.

Bị Nhiễm Lạc Tín kéo xuống thang lầu, Nhiễm Mặc Phong rút tay lại, lặng yên theo sát bên người Nhiễm Lạc Tín, nghe hắn nói nói.

Ngay sau khi hai người đi xa, ở phía trên lầu cao của Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì tựa người vào trên lan can, cười cười mà nhìn hai người, trong mắt sâu xa khó hiểu.

—-
Chương 14

“Mặc Phong, đây là đu dây, đệ muốn chơi không? Đệ ngồi lên đi, huynh sẽ đẩy đệ.” \ Nhiễm Lạc Tín nói một tràng, cũng chả quan tâm Nhiễm Mặc Phong nghe hay không nghe, liền đẩy nó ngồi lên đu dây, “Mặc Phong, đệ nắm chặt dây thừng nha, huynh đẩy đây.”

Không cho tôi tớ động tay vào, Nhiễm Lạc Tín nhẹ nhàng đẩy đu dây, người ngồi trên đu dây nắm chặt dây thừng hai bên, nhìn mặt đất dưới chân chớp lên.

“Mặc Phong, huynh dùng sức nga.” Nhiễm Lạc Tín hưng trí cực cao mà đẩy mạnh đu dây, tuy khí lực của hắn không lớn, nhưng đu dây vẫn chưng từng dừng lại. Bất quá hắn cười thực vui vẻ, còn người ngồi trên đu dây lại là ánh mắt xa xăm.

Phong Nhi, phụ vương dùng sức, nắm chặt.

Phong Nhi, cao không, Phong Nhi phải bay lên thật cao a.

Ha ha, xem ra Phong Nhi chẳng chút nào sợ nhỉ? tốt lắm, phụ vương tiếp tục dùng sức.

Phong Nhi, còn muốn cao nữa không? Nắm chặt.

Đu dây cứ lắc lư lên xuống, Nhiễm Mặc Phong không nghe được Nhiễm Lạc Tín ở phía sau nói cái gì, trước mắt nó tất cả đều là hình ảnh phụ vương dẫn nó chơi đu dây. Trong viện, nơi nó ở cùng phụ vương, có một cái đu dây mà phụ vương làm riêng cho nó. Mỗi tháng, phụ vương sẽ đem đu dây sửa lại một lần, sợ nó ngồi bị ngã, và nó cũng chưa từng một lần ngã qua.

“Mặc Phong? Mặc Phong?”

Đu dây ngừng lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt đầy lo lắng, Nhiễm Mặc Phong nhảy xuống khỏi đu dây, nói: “Ta phải đi về .”

“Mặc Phong?” Nhiễm Lạc Tín cũng không cố chấp giữ lại, mà đi theo Nhiễm Mặc Phong trở về, “Đệ đang nhớ hoàng thúc sao?”

Bước chân của Nhiễm Mặc Phong dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, Nhiễm Lạc Tín hiểu rõ.

“Mặc Phong, uy danh của hoàng thúc thiên hạ đều biết, tuy nói Vệ Quốc lần này phái hai mươi vạn đại quân, nhưng huynh biết hoàng thúc nhất định sẽ đánh bại Vệ Quốc, rất nhanh trở về.” Lời nói của Nhiễm Lạc Tín làm cho Nhiễm Mặc Phong dừng lại, Vệ Quốc phái hai mươi vạn? Cộng với hai mươi vạn nguyên bản đóng tại biên quan, là bốn mươi vạn đại quân. Mà Nhân Xương chỉ có mười lăm vạn quân đội, trong đó năm vạn là nhược quân, binh lực thật sự chỉ có hai vạn.

“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu nhân mã?” Nhiễm Mặc Phong khó được mở miệng, nhưng lần mở miệng này lại làm cho Nhiễm Lạc Tín có chút giật mình.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Huynh cũng không biết, chuyện này huynh chỉ ngoại công kể lại. Mẫu phi mỗi ngày ăn chay niệm phật, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ hoàng thúc sớm ngày đánh bại Vệ Quốc.” Tiếp theo, Nhiễm Lạc Tín nói, “Huynh có thể đi hỏi phụ hoàng, nga, thái tử ca ca nhất định cũng biết. Chúng ta còn nhỏ, loại chuyện này phụ hoàng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Sau đó, hắn giữ chặt tay Nhiễm Mặc Phong, “Mặc Phong, đệ đang lo lắng cho hoàng thúc sao? Đệ đừng lo, hoàng thúc lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh bại vệ quân.”

Trên đời này lúc nào cũng có chuyện trùng hợp, Nhiễm Lạc Tín vừa nhắc tới thái tử, thì thái tử Nhiễm Lạc Thành vừa tan học, trên đường trở về cung liền chạm trán hai người bọn họ. Thấy Nhiễm Lạc Tín cùng Nhiễm Mặc Phong tay trong tay, hắn liền lửa giận tận trời mà bước qua.

“Nhị đệ.” Áp chế giọng mà kêu lên, Nhiễm Lạc Thành chán ghét nhìn Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Lạc Tín vừa thấy thái tử, lập tức hành lễ: “Thái tử ca ca, ngài vừa tan học?”

“Ân.” Đáp lời, hắn không vui mà đối với Nhiễm Lạc Tín nói, “Sao đệ lại đi chung với nó?”

Nhiễm Lạc Tín cười nói: “Phụ hoàng nói – khi đệ rảnh rỗi nên quan tâm Mặc Phong nhiều một chút, đúng lúc hôm nay đệ không có buổi học, nên nghĩ mang Mặc Phong đi dạo xung quanh hoàng cung. Mà cũng thực đúng dịp, hôm nay Mặc Phong cũng không đi học.”

“Hừ, nó đương nhiên không đi học.” Nhiễm Lạc Thành đối với người cũng đang giận trừng mắt nhìn mình, nói, “Mới sáng sớm, chẳng biết nó làm cách nào chuồn ra khỏi Vô Tam điện của phụ hoàng, làm hại trong cung gà bay chó sủa, loại người không quy củ thì chỉ biết gây phiền phức cho kẻ khác.”

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, hai đấm tay nắm chặt.

Nhiễm Lạc Tín vẫn là cười nói: “Thái tử ca ca, Mặc Phong vẫn luôn ở biên quan, nên nhất thời chưa quen được cuộc sống trong cung cũng thực bình thường a, ngày đầu tiên đệ đi học cũng muốn bỏ chạy về phòng. Thái tử ca ca, đệ đưa Mặc Phong trở về, huynh có muốn đi cùng không?”

“Nhị đệ, đệ muốn nịnh bợ nó để cho hoàng thúc đối với đệ có thêm hảo cảm thì tùy đệ, nhưng huynh cũng không tin đệ không sợ nó, muốn đi thì đệ đi một người đi, đừng kéo huynh vào, huynh chưa đến nổi giống một kẻ tôi tớ chạy theo sau đít nó.” Kinh thường mà nhìn nhìn Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Lạc Thành va một cái thật mạnh vào bả vai của Nhiễm Mặc Phong, rồi bỏ đi rồi.

Nhiễm Lạc Tín bị đối phương chế giễu mà ủy khuất đến mức sắp khóc ra: “Mặc Phong, huynh không có. . . . . .”

Ấn bả vai bị va chạm đến đau nhức, Nhiễm Mặc Phong xoay người nhìn bóng dáng thái tử rời đi, rồi mới vọt đi lên.

“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Tín kinh sợ kêu lên, chỉ thấy thái tử bị Nhiễm Mặc Phong đẩy ngã, đập mặt xuống trên mặt đất.

“Nhiễm Mặc Phong! Ngươi là con chó dại!” Thái tử nghĩ muốn bật người dậy, lại bị Nhiễm Mặc Phong giữ chặt dưới thân, rồi ấn đầu hắn xuống đất.

“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Túm lấy tóc thái tử, Nhiễm Mặc Phong cưỡi ở trên lưng hắn, hỏi.

Nhiễm Lạc Thành nghĩ đối phương là vì bị mình va chạm mới xông lên, nên mở miệng mắng chửi một hồi, rồi hét lớn: “Nhiễm Mặc Phong, ngươi cút xuống ngay cho bản thái tử! Ngươi cư nhiên dám cưỡi ở trên lưng bản thái tử ta!”

“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Nhiễm Mặc Phong tăng thêm lực trên tay, Nhiễm Lạc Thành căn bản không thể động đậy, cổ bị người giữ chặt, không thở nổi.

“Ngươi điên. . . . . . sao?” Nhiễm Lạc Thành nghiến răng nghiến lợi.

“Bao nhiêu binh mã?” mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành đỏ sẫm như máu.

Nhiễm Lạc Thành gần tắt thở, hắn gian nan nói, “Mười. . . . . . Mười vạn. . . . . .” Nói xong, bàn tay túm chặt cổ được lấy ra, hắn khôi phục hơi thở liền mắng to, “Nhiễm Mặc Phong, ngươi lập tức cút xuống cho bản thái tử! Ngươi là con chó dại!”

Rất nhanh theo trên người Nhiễm Lạc Thành nhảy xuống, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi nhanh. Nhiễm Lạc Thành nằm úp sấp dưới đất, vội vàng bật người dậy, muốn đánh lại, thì thấy đối phương đã đi xa hơn mười thước .

Thái tử mặt mũi bầm dập chạy đuổi theo: “Nhiễm Mặc Phong! Ngươi đứng lại cho bản thái tử!” Mà Nhiễm Mặc Phong làm sao nghe được lời hắn nói, nó cứ cắm đầu chạy, chỉ chớp mắt người đã biến mất. Nhiễm Lạc Thành tức giận đến giơ chân, nhưng cũng không dám thật sự đuổi theo đánh người, nhớ đến phụ hoàng cực kỳ thiên vị con chó dại đó, hắn càng thêm hận Nhiễm Mặc Phong.

“Hồi cung!” Hướng nô tài hầu hạ mình rống giận, Nhiễm Lạc Thành phất tay áo bỏ đi, cũng không để ý đến Nhiễm Lạc Tín đang đứng ở ven đường.

Khi chung quanh không còn ai, Nhiễm Lạc Tín bịt miệng ngồi xổm xuống: “Xém chết . . . . Mẫu phi. . . Con xém chết . . . Thật đáng sợ, thật đáng sợ . . . ” Cặp mắt kia thật đáng sợ.

Một đường chạy thẳng về Vô Tam điện, Nhiễm Mặc Phong hướng phòng mình chạy vào. Xích Đồng cùng Xích Đan nhìn thấy bộ dáng của nó, đầu tiên là run sợ một cái, rồi mới tiến lên can đản hỏi: “Chủ tử?”

“Ta muốn một mình.” Đi đến bên giường, Nhiễm Mặc Phong mở miệng, Xích Đồng cùng Xích Đan không dám chần chờ, lập tức lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.

Nhiễm Mặc Phong từ dười đệm giường rút ra một khối màu xám gì đó. Nó quay đầu lại nhìn nhìn cửa, rồi mới đem khối đồ vật kia mở ra, mặt trên vẽ đầy đường cong cong quẹo quẹo, dĩ nhiên là tấm bản đồ, ngày Nhiễm Mặc Phong tiến cung đó, nó ở trong thư phòng của phụ vương tìm được cái này, không ai biết nó cầm theo bản đồ tiến cung.

Hai mươi hai vạn chống bốn mươi vạn, ngón tay Nhiễm Mặc Phong ở trên tấm bản đồ chậm rãi di chuyển qua phương bắc của Bắc Uyên ── Kim Quốc.

“Bệ hạ. . . . . .”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Xích Đồng, Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng đem bản đồ xếp lại rồi giấu xuống dưới đệm giường, tiếp theo nhanh chóng quay ngược lại ngồi xuống giường, ngay lúc đó cửa bị người đẩy ra.

“Phong Nhi, con nhốt mình trong phòng làm gì vậy? Đi chơi cùng Lạc Tín không vui?” Nhiễm Mục Kì lười nhác mà đi vào, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, không cài phát quan, tóc dài tới chân chỉ dùng một sợi dây buộc lại.

Nhiễm Mặc Phong nhìn hoàng bá đi bước một đến bên giường, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không chút dao động. Nhiễm Mục Kì ngồi xuống, nhìn nhìn nó, cười hỏi: “Cùng Lạc Tín đi ra ngoài chơi cái gì?”

Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Đu dây.” Thuận theo tư thế của hoàng bá, nó hướng ra sau ngồi, vừa lúc ngồi lên trên tấm bản đồ.

“Phong Nhi,” Nhiễm Mục Kì xoa xoa đôi mắt dần dần rút đi màu đỏ kia, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt, “Phong Nhi, phụ vương con cho người mang về cho con thứ gì đó.”

‘Tạch’ Nhiễm Mặc Phong ngồi thẳng người, trong mắt tỏa sáng, mà người vừa nói ra lời này thì chẳng có chút gì để ý, chậm rãi nằm xuống, còn ngáp một cái, không nói tiếp.

“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong gấp gáp mở miệng.

“A, Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Kì không chút hảo ý mà cười rộ lên, “Con hôn hoàng bá một cái, hoàng bá liền đưa cho con thứ đó, bằng không. . . . . .” Y nhắm mắt lại, đúng là muốn ngủ.

“. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong vừa vội vừa giận, nó chỉ quen hôn phụ vương.

Đợi nửa ngày, không chút động tĩnh, Nhiễm Mục Kì trở mình một cái, thực sẽ ngủ. Lại đợi một lát, giường có chút động tĩnh, chóp mũi truyền đến hơi thở đặc biệt có trên người đứa nhỏ, bên tai là tiếng thở dốc thô thô. Tiếp theo, lại là nửa ngày yên tĩnh, ngay tại lúc Nhiễm Mục Kì thật sự sắp ngủ, trên mặt bị gì đó mềm mềm ấm áp chạm nhẹ lướt qua một cái.

“Hoàng bá.” Lập tức thối lui, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng.

Nhiễm Mục Kì “tỉnh”, cười đến cực kỳ vui vẻ, nói: “Ở trên bàn trong phòng hoàng bá, chính con đi lấy đi.”

Y vừa nói xong, người trên giường liền xông ra ngoài. Nhiễm Mục Kì cười nhìn nó chạy đi, rồi mới lập tức ngồi dậy, xốc tấm chăn lên xem xét, tìm nửa ngày, không thu hoạch được gì, y nhíu mày trầm tư.

Nhiễm Mặc Phong chạy vội vào trong phòng hoàng bá, nó liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bao vải đựng gì đó cùng một phong thư đặt ở trên bàn gỗ lớn.

Nó chạy đến trước bàn, khi nhìn thấy chữ viết trên bì thư, đỏ ửng trong mắt phải của nó bắt đầu tăng dần lên. Nhiễm Mặc Phong cầm phong thư lên, lấy lá thư ra, trong mắt nó phát ra ánh sáng chói mắt.

Phong Nhi:

Phụ vương nhớ con, rất nhớ con, nhớ con muốn chết. Ra khỏi cửa thành, phụ vương đã muốn quay trở lại đem con mang đi, thế nhưng phụ vương không thể mạo hiểm, phụ vương sợ con sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên Phong cố gắng nhẫn nại, phụ vương rất nhanh sẽ trở về đón con, nhớ rõ lời phụ vương, chờ phụ vương.

Phụ vương làm cho con cây kiếm gỗ, Phong Nhi, phụ vương không ở bên cạnh con, buổi tối khi con ngủ, hãy ôm cây kiếm gỗ này, coi như đang ôm phụ vương. Phụ vương mang theo gối đầu của Phong Nhi, buổi tối ngủ ôm nó liền như đang ôm Phong Nhi. Phong Nhi, phụ vương rất nhớ con, tựa như ngươi nhớ phụ vương vậy. Phong Nhi, chờ khi phụ vương chiến thắng quay về, con nhất định phải đi đón phụ vương, nếu không phụ vương liền một tháng không cạo mặt, đến lúc đó Phong Nhi cầu xin tha thứ cũng không tha.

Phong Nhi, chờ phụ vương trở về, nhớ phụ vương thì viết thư cho phụ vương, chẳng sợ chỉ vài chữ.

Phụ vương của Phong Nhi.

Đọc lại lần nữa, sau đó Nhiễm Mặc Phong đem thư xếp lại, bỏ vào bì thư, nhét vào trong vạt áo. Tay phải nó sờ nhẹ nhẹ lên thứ gì đó ở trên bàn, rồi mới cầm lấy, mở ra. Một thanh kiếm gỗ không tinh xảo xuất hiện, Nhiễm Mặc Phong cẩn thận sờ sờ, tưởng tượng ra bộ dáng phụ vương ngồi làm kiếm gỗ cho nó, trong mắt lóe sáng, đôi môi khẽ cong lên.

Trong phòng không một bóng người, vì thế chẳng có ai thấy được cảnh đẹp khó gặp này, thẳng đến rất nhiều năm sau, Nhiễm Mục Lân mới may mắn nhìn thấy.

Ôm kiếm gỗ phụ vương làm, Nhiễm Mặc Phong đi khỏi tẩm cung của hoàng bá, đi vào khoảng sân rộng ở phía ngoài cung. Tay cầm kiếm gỗ, nhớ lại một nửa kiếm phổ đã xem qua, rồi nó bắt chước theo hình vẽ trên kiếm phổ, chậm rãi múa kiếm, dần dần, chiêu thức càng lúc càng nhanh, tựa hồ nó đã đem kiếm gỗ biến thành bảo kiếm.

Tựa vào cạnh cửa, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ mà nhìn thân ảnh nho nhỏ ở phía trước kia. Lân đệ, con của đệ. . . . . . Càng ngày càng thú vị.

Ban đêm, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên giường, một người xoa ấn thái dương cho y.

“Phong Nhi hỏi Lạc Thành ta cho Lân bao nhiêu binh mã?”

“Dạ. Còn đánh bị thương thái tử.” Khương Vịnh bình thản nói.

“Ha hả. . . . . .” Nhiễm Mục Kì cười rộ lên, đè lại cái tay trên trán, ý nói cho đối phương đã đủ, rồi mới ngồi dậy nói, “Lại nói tiếp, tính tình của Phong Nhi không tồi. Nếu là ta, Lạc Thành sao có thể bị thương nhẹ như vậy.”

Khương Vịnh không đáp lại, xuống giường đứng ở một bên.

“Aizz, ta còn tưởng Lạc Tín không sợ Phong Nhi chứ.” Giương mắt nhìn dĩa nho ở trên bàn cạnh giường, Nhiễm Mục Kì lại nằm xuống, Khương Vịnh rửa sạch tay, rồi lấy nho giúp y lột vỏ.

“Mắt phải của thế tử điện hạ thay đổi, nhị điện hạ sợ hãi cũng là bình thường.” Khương Vịnh mở miệng, đem nho đã lột sạch vỏ đút vào miệng Kì đế.

Nhiễm Mục Kì ngậm nho trong miệng, cười nói: “Tính tình Lạc Tín giống ta.”

Khương Vịnh nhìn y một cái, con ngươi ám trầm, mà sau đó Nhiễm Mục Kì cũng không nói gì nữa.


Chương 15

Nằm ở trên giường, Nhiễm Lạc Nhân không ngừng ho nhẹ, nhìn căn phòng to lớn quạnh hiu, nó khổ sở mà rũ mắt xuống. Phụ hoàng . . . . . Lừa nó. Không ai thích chơi với nó, đã rất nhiều rất nhiều ngày, Mặc Phong cũng không có lại tới tìm nó, mà ngay cả phụ hoàng, cũng không tới.

Hoàng tỷ muốn học đàn cùng học vẽ, nên rất ít đến thăm nó, trừ bỏ mẫu phi, không ai thích nó, bởi vì nó có bệnh, bởi vì nó sắp chết.

Nước mắt chảy xuống không ngừng, Nhiễm Lạc Nhân trốn ở trong chăn khóc, nó muốn đi ra ngoài chơi, muốn được như bao người khác có thể chạy có thể nhảy, không muốn nằm cả ngày ở trên giường.

—-

Đang ngồi xuống trên giường, đột nhiên mắt phải truyền đến một trận đau đớn. Ôm chặt mắt phải, Nhiễm Mặc Phong đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Xích Đồng cùng Xích Đan ở lúc nó còn thức sẽ tự động lui ra ngoài, trong phòng không người, Nhiễm Mặc Phong một người nằm ở trên giường chờ đợi đau đớn qua đi, đây là lần thứ hai mắt nó đau như thế.

Một lát sau, đau đớn dần biến mất, Nhiễm Mặc Phong thở hổn hển xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng kiểm tra mắt phải của mình. Mắt phải thực đỏ, nhưng không có đỏ ửng, lại xuất hiện đồng tử. Nháy mắt mấy cái, không đau, cũng không có trở ngại gì khác. Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn đến nửa ngày, mắt nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Một lần nữa trở lại trên giường, Nhiễm Mặc Phong ngồi xuống, nhưng làm sao cũng không tĩnh tâm được. Tiến cung đến bây giờ đã hơn một tháng , phụ vương hẳn là đã đến Nhân Xương đi. . . . . . Chiến sự khi nào sẽ bắt đầu. . . . . . Hoàng bá cũng không nói cho nó biết chuyện ở biên quan ….. còn mắt phải của nó nữa.

“Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học.”

Xích Đồng cùng Xích Đan đẩy cửa tiến vào, trên tay hai người các bưng một thau nước bằng gỗ.

Nghe đến đi học, tinh thần của Nhiễm Mặc Phong càng tệ. Phu tử mà hoàng bá tìm cho nó, nó cũng không thích, nó chỉ thích nghe phụ vương giảng binh thư. Lúc nghỉ ngơi, Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương luôn ồn ào, làm cho nó không thể tĩnh tâm đọc sách. Nghĩ đến đây, nó lại nhớ tới bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc.

Nhiễm Mặc Phong vẫn như trước không thể quen được Xích Đan rửa chân cho nó, một là nhột, hai là nó thích tự mình chiếu cố mình. Thế nhưng ở trong cung, nếu nó không cho Xích Đồng cùng Xích Đan chiếu cố nó, bọn họ sẽ bị trách phạt. Vì thế hai người không ít lần quỳ trước mặt nó, và đây cũng là điểm làm cho nó mãi không thích được.

Biết Nhiễm Mặc Phong sợ nhột, Xích Đan dùng khăn chà chân cho nó. Nhiễm Mặc Phong mới năm tuổi, chân rất nhỏ, nhưng Xích Đan vẫn rửa rất cẩn thận, bởi vì mỗi ngày nó đều luyện công, nên trên chân đã có vài cái kén. Đối vị tiểu chủ tử này, Xích Đồng cùng Xích Đan có cảm giác như đang chiếu cố đệ đệ, chiếu cố một đệ đệ ngoan ngoãn lại đối với bọn họ vô cùng tốt.

Ngay khi Xích Đan đang rửa chân cho nó, Nhiễm Mặc Phong lại khát vọng mà nhìn về phía ban công, thật muốn nhảy thêm lần nữa. Và giây tiếp theo, nó sực nhớ tới một việc, liền lập tức đoạt lấy chiếc khăn trên tay Xích Đồng, hai ba cái đem chân mình lau khô.

“Chủ tử?” Hai người buồn bực .

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Nhiễm Mặc Phong rất nhanh mang tất cùng hài vào.

“Đi ra ngoài?” Xích Đồng vội vàng hỏi, “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?”

“. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong dừng lại, nó cũng không biết nơi đó là nơi nào, nói, “Ta đi tìm Nhiễm Lạc Nhân.” Người nọ thiếu chút nữa bị nó hù chết, hiện tại đã khỏe chưa?

“Chủ tử? Ngài muốn đi tìm Tam điện hạ?” Xích Đồng kinh ngạc không thôi, bất quá gã không hỏi nhiều, chỉ nói, “Chủ tử, đã khuya, Tam điện hạ bị bệnh tim, sợ là đã ngủ.”

Nhiễm Mặc Phong cũng không ngừng lại động tác mặc ngoại sam: “Các ngươi ở trong này.” Rồi đi ra ban công.

“Chủ tử? !” Xích Đồng cùng Xích Đan thấy Nhiễm Mặc Phong leo lên lan can, sợ tới mức kêu lên.

“Không cần lộ ra.” Đơn giản dặn dò hai người một tiếng, Nhiễm Mặc Phong ở khi hai người sắp bị dọa chết khiếp mà nhảy xuống ban công.

“Chủ tử!” Xích Đồng cùng Xích Đan không dám lớn tiếng mà gọi lên, rồi chạy đến một bên của lan can, chỉ thấy một thân ảnh màu đen nho nhỏ như con mèo thuận theo gió nhảy xuống, tiếp theo trở mình một cái rồi đáp xuống trên mặt đất, tiếp theo đứng lên chạy vài bước, người liền biến mất tiêu.

Xích Đồng cùng Xích Đan hai tròng mắt mở thật to, ôm ngực, cứng họng mà nhìn phương hướng chủ tử biến mất, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Chủ tử thế nhưng. . . . . . từ nơi cao như thế này mà nhảy xuống.

“Đan, chủ tử ngài ấy. . . . . năm nay thật mới năm tuổi sao?” Xích Đồng ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy tứ chi như nhũn ra, gã so với chủ tử lớn hơn năm tuổi, thế nhưng gã chỉ đứng ở chỗ này nhìn xuống phía dưới đã cảm thấy choáng váng.

Xích Đan lắc đầu, cũng ngồi xổm xuống: “Chủ tử. . . . . . Là người tốt. Là chủ tử tốt.” Xích Đan tương đối nói ít, và gã cũng chỉ quan tâm điều này.

“Nếu có thể tiếp tục theo chủ tử thì tốt rồi.” Xích Đồng hy vọng, lại biết điều đó chỉ có thể là hy vọng, chờ Vương gia quay lại, bọn họ sẽ không thể tiếp tục hầu hạ chủ tử .

—-

Khóc hơn nữa ngày, Nhiễm Lạc Nhân mới từ trong chăn nhô đầu ra. Che miệng lại, không cho chính mình ho ra tiếng, nó chờ sau khi đau nhức trong lồng ngực giảm đi, mới buông tay ra, nó không muốn để nhủ mẫu nghe được, không muốn lại uống dược.

“Khụ khụ. . . . . .” Ngực lại khó chịu, Nhiễm Lạc Nhân cam chịu nghĩ – dù sao cũng không có ai thích nó, không bằng nó chết đi thì tốt hơn.

Có người gõ cửa sổ, Nhiễm Lạc Nhân đầu tiên là hoảng sợ, sau đó miễn cưỡng ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe, quả thật có người gõ cửa sổ, nó thực sợ hãi, trễ thế này thì là ai. Tiếng gõ cửa sổ rất nhỏ, lại liên tục không ngừng, Nhiễm Lạc Nhân dần dần cũng không còn sợ hãi . Đi xuống giường, cẩn thận bước đến phía cửa sổ, nó thấp giọng hỏi: “Là ai?”

“Ta.” Tiếng nói bên ngoài so với nó còn nhỏ hơn. Thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân lại nghe rõ, nó lập tức mở cửa sổ ra, cực kỳ vui vẻ: “Mặc. . . . ” Vừa cất tiếng đã bị người bịt miệng.

Nhiễm Mặc Phong nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, vừa mới xoay người lại thì đã bị người ôm chặt lấy .

“Mặc Phong . . . . .đệ đến tìm huynh. . . . . . để chơi đùa sao?” Nhiễm Lạc Nhân kích động đến khóc lên, “Huynh nghĩ rằng. . . . nghĩ rằng . . . . đệ cũng ghét huynyh a.”

Nhiễm Mặc Phong không quen bị người ngoài ôm, thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy nó khóc lớn, nó cũng không đẩy đối phương ra, mà là nói: “Nằm.”

“Không nằm, huynh không muốn nằm.” Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy Nhiễm Mặc Phong cao hơn mình một chút vừa khóc vừa nói, “Không ai. . . . Thích huynh. . . . . Khụ khụ. . . . . Mặc Phong cũng. . . . . . Không thích huynh. Bởi vì. . . . . . huynh có bệnh, huynh không nằm. . . . . . A!” Nhiễm Lạc Nhân đang khóc thì đột nhiên bị người kéo mạnh về phía giường, lúc này nó cũng quên khóc.

Đem người ấn nằm lại trên giường, Nhiễm Mặc Phong đấp chăn lại cho Nhiễm Lạc Nhân, rồi mới ngồi vào bên giường mà nhìn nhìn nó. Người bị nhìn cảm thấy sợ mà ngoan ngoãn nằm yên. Tuy trong mắt vẫn chứa đầy lệ, nhưng lại cười rộ lên, vì đối phương đã đến.

“Mặc Phong. . . . . . đệ là đến. . . . . . thăm huynh sao?” Nhiễm Lạc Nhân lòng tràn đầy hy vọng đối phương là đến thăm nó. Nhiễm Mặc Phong thành thực gật đầu, nhìn nhìn sắc mặt cực kém của đối phương.

Nhiễm Lạc Nhân vui mừng nở nụ cười, vươn tay, cẩn thận túm lấy tay áo Nhiễm Mặc Phong: “Mặc Phong, huynh không . . . . Sợ. Đệ lấy cái kia. . . . . . ra đi, khụ khụ khụ. . . . . .” Mắt phải của Nhiễm Mặc Phong bị tay áo bịt lại, mà cái áo nó đang mặc cũng thiếu đi một tay áo.

Nhiễm Mặc Phong không gỡ tay áo xuống, mà là đứng dậy đi đến trước bàn rót một chum nước, rồi trở lại bên giường đưa cho người cười đến thoải mái. Nhiễm Lạc Nhân cao hứng tiếp nhận, há miệng uống hết, cũng y như lần trước, đưa chum rỗng lại: “Còn muốn.” Nhiễm Mặc Phong cũng y như lần trước, lại rót cho nó thêm một chum nữa.

“Mặc Phong, ” Nhiễm Lạc Nhân uống đủ nước, ánh mắt đều cười thành lưỡi liềm, “Huynh nghĩ rằng . . . . đệ cũng không muốn. . . . . . chơi cùng huynh.”

“Thực xin lỗi.” Người nào đó vì mỗi ngày chăm chỉ luyện công, chăm chỉ tưởng nhớ phụ vương, nên đã quên đến thăm Nhiễm Lạc Nhân.

“Mặc Phong, đệ lấy xuống đi.” Nhiễm Lạc Nhân lại nói, vừa nói vừa bĩu môi, “Đệ như vậy . . . . Thật khó xem. . . . . . Mặc Phong, huynh không sợ.” Nói xong, ngồi dậy muốn lấy tay áo kia xuống, nhưng bị Nhiễm Mặc Phong né tránh. Nhiễm Lạc Nhân đơn giản dựa vào trên người nó, túm lấy tay áo của nó. Nó không dám đối với Nhiễm Lạc Nhân động võ, né nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Nhiễm Lạc Nhân gỡ xuống tay áo trên mặt.

“Vù vù. . . . . . Hì hì. . . . . .” cầm chặt tay áo, Nhiễm Lạc Nhân hụt hơi mà nằm trở về, “Mặc Phong. . . . . . đệ thật tốt. . . . . .”

Vầng sáng trong mắt Nhiễm Mặc Phong chậm rãi xoay tròn, con ngươi màu đen cùng con ngươi màu đỏ tràn ra ánh sáng bất đồng, ở trong căn phòng có ánh nến lờ mờ càng làm cho người ta cảm thấy kinh sợ. Thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân lại không ngừng cười, còn đem tay áo kia giấu xuống chăn, sợ bị cướp lại.

Tiếp theo, trong phòng trở nên lặng yên. Nhiễm Mặc Phong ít nói, còn Nhiễm Lạc Nhân thì ít cùng người khác tiếp xúc, cho nên hai người cũng không biết nói cái gì. Nhìn nhau một hồi, Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy mệt, thế nhưng nó lại luyến tiếc Nhiễm Mặc Phong rời đi.

“Mặc Phong. . . . . . Đêm nay có thể ở lại. . . . . . cùng huynh nhiều một chút được không?” Trong lời nói của Nhiễm Lạc Nhân có chút cô đơn, “Lần tới. . . . . . sẽ không biết. . . . . . là khi nào.”

Đem chăn kéo đến cổ Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Mặc Phong ngồi xếp bằng ở bên giường, không chớp mắt mà nhìn thẳng vào Nhiễm Lạc Nhân. Thấy nó không đi, Nhiễm Lạc Nhân nở nụ cười, từ từ nhắm mắt lại.

Sau khi Nhiễm Lạc Nhân ngủ say, Nhiễm Mặc Phong mới lặng lẽ buông màn, rời đi.

Xích Đồng cùng Xích Đan dựa vào trên lan can nhìn ngó xung quanh, chủ tử là trộm chạy ra ngoài, vậy thì ngài ấy làm sao trở về? Hai người đều nóng vội không thôi, đồng thời còn có “có tật giật mình” mà khẩn trương vô cùng, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn cửa phòng, sợ có người tiến vào. Xích Đồng cũng sợ thị vệ tuần tra bên dưới phát hiện, nên đã thổi tắt mấy ngọn nến phòng trong, tạo hiện trường giả tựa như chủ tử đang ngủ.

Ngay khi hai người chờ đến càng ngày càng sốt ruột, thì phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của một người: “Ta đã trở về.”

“A!”

Xích Đan cùng Xích Đồng đang căng thẳng dựa trên lan can, bởi vì người đột nhiên xuất hiện mà giật mình thét chói tai,. Tiếp đó, có người gõ cửa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Giây tiếp theo Hỉ Nhạc mang trứ vài tên thị vệ đẩy cửa vào.

Xích Đồng cùng Xích Đan hai chân như nhũn ra mà đi lên phía trước, Hỉ Nhạc nhìn chung quanh phòng một vòng, hỏi: “Thế tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì? Nô tài nghe được có người ở trong phòng ngài hét lớn.”

Xích Đồng cùng Xích Đan không dám nhìn Nhiễm Mặc Phong, Xích Đồng nơm nớp lo sợ quỳ xuống nói: “Là nô tài . . . . Nô tài thấy con sâu, nên . . . . . nên sợ. . . . . .”

Hỉ Nhạc không vui mà nhìn Xích Đồng, rất muốn mắng to đối phương, nhưng ngại Nhiễm Mặc Phong đang ở đây, đành áp chế lửa giận, nói: “Chỉ là con sâu, mà ngươi thét chói tai như vậy, không chỉ dọa đến điện hạ, còn có thể quấy rầy đến bệ hạ.” Tiếp theo, gã đối Nhiễm Mặc Phong nói, “Điện hạ, hai nô tài này không hiểu quy củ, nô tài dẫn bọn họ đi dạy lại quy củ.” Rồi mới đưa tay ra hiệu cho thị vệ phía sau đem người mang đi.

Xích Đồng cùng Xích Đan vừa nghe thế, liền sợ tới mức thất sắc. Mà thị vệ mới vừa tiến lên định bắt Xích Đồng cùng Xích Đan. liền bị Nhiễm Mặc Phong đứng ở trước hai người cản lại. Nó cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn đối phương, mắt phải đỏ bừng.

Hỉ công công thấy thế, thịt trên mặt run run, bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Nô tài lui xuống, điện hạ ngài nên nghỉ ngơi sớm chút.” Ở dưới cái nhìn chăm chú đáng sợ của Nhiễm Mặc Phong, Hỉ Nhạc vội vàng mang thị vệ rời đi, cũng đóng cửa lại. Bọn họ vừa đi, đỏ ửng trong mắt Nhiễm Mặc Phong liền tiêu tán.

“Đứng lên.” Không quay đầu lại mà nói một câu, Nhiễm Mặc Phong đi đến bên cửa, đem cửa khóa lại.

“Chủ tử. . . . . .” Đỡ Xích Đan đứng lên, Xích Đồng vẫn còn đang sợ hãi, nói, “Ngài. . . . . . Ngài làm sao. . . . . . trở về. Nô tài. . . . . . không nhìn thấy.”

Đem bốn then cửa toàn bộ cài lại, Nhiễm Mặc Phong xoay người, chỉ chỉ trần nhà, rồi cỡi quần áo cùng hài chuẩn bị ngủ.

Xích Đồng cùng Xích Đan ngửa đầu, trần nhà lại không có lỗ hỏng, vậy chủ tử làm sao vào được? Hay là, mắt hai người lộ ra kinh ngạc, hay là chủ tử đi đến nóc nhà, rồi xốc mái ngói lên nhảy xuống? Bọn họ thế nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe được, hai người đồng thời nhìn về phía người đã chui vào trong chăn, thần tình sùng bái.

—-

Nghe xong Hỉ Nhạc bẩm báo, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, ở trên tấu chương viết vài chữ, rồi nhẹ giọng nói: “Phong Nhi không thích có người động đến hai nô tài kia của nó, lần trước trẫm đánh bọn chúng, nó cũng tức giận với trẫm. Quy củ trong cung . . . . . . Chỉ cần bọn họ không phạm vào điều trẫm kiêng kị, thì mặc kệ đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Buông quyển tấu chương xuống, lại cầm lên một quyển khác, Nhiễm Mục Kì nói: “Cho người trông chừng hai tên nô tài đó.”

“Dạ, bệ hạ.”

“Ngươi đi xuống đi.”

Sau khi Hỉ Nhạc đi ra ngoài, Khương Vịnh lại từ nơi bí ẩn đi ra.

“Thế tử vừa rồi đi ra ngoài, nó phát hiện ra ta.”

Nhiễm Mục Kì kinh ngạc mà nhìn qua đi: “Ngươi bị nó phát hiện ?”

Trên mặt Khương Vịnh ít có biểu tình, lúc này lại có chút âm trầm.

“Ha hả, Khương Vịnh. . . . . . Ngươi già rồi.” Nhiễm Mục Kì xấu xa mà cười trêu, thấy Khương Vịnh tựa hồ thật sự mất hứng, y ngừng cười, hỏi, “Phong Nhi đi đâu ?”

“Diên viên.”

Nhiễm Mục Kì tựa hồ cũng không kinh ngạc, cười thật sâu, nói: “Phong Nhi cũng phải kiêng kị ngươi a.”

Sắc mặt Khương Vịnh vẫn âm trầm như cũ, Nhiễm Mục Kì cười dài, rồi mới tiếp tục phê duyệt tấu chương.

“Nó làm sao trở về?” Thị vệ không có bẩm báo, tức là bọn họ không phát hiện ra nó. Nghĩ đến đây, trong mắt Nhiễm Mục Kì hiện lên hàn quang, thị vệ này nên thay đổi.

“Nóc nhà.” Khương Vịnh trả lời cụt ngủn.

“Nóc nhà?” Lần này, Nhiễm Mục Kì thật sự kinh ngạc, rồi y cười rộ lên, “Ha ha, Phong Nhi tưởng mình là ăn trộm sao? Đi thăm Lạc Nhân mà cũng cẩn thận như thế.”

Nhìn khuôn mặt y tươi cười, trong mắt Khương Vịnh hiện lên kích động, thậm chí còn có chút chua sót.

—-

Biên quan Nhân Xương

Đứng ở trên tường thành, Nhiễm Mục Lân nghiêm túc nhìn về phía những đốm lửa le lói cách nơi này không xa, đó là nơi Vệ Quốc dựng doanh trại, cách tường thành Nhân Xương khoảng mấy ngàn thước. Vệ Quốc lần này rất khác với dĩ vãng, điều binh khiển tướng đều gióng trống khua chiêng, điều này làm cho các tướng lĩnh đóng ở biên quan cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa từng có, không phải bởi vì bốn mươi vạn đại quân kia, mà là bởi vì tư thái Vệ Quốc đang biểu hiện ra.

“Lập tức phái người đi Quan Sư cùng Mạc Bắc, nói cho Chu Nam Ngạn cùng Đoạn Lương cần phải hết sức cẩn thận, tăng mạnh thế công, cẩn thận Nam Quốc.”

“Dạ, Vương gia.”

Quế Vưu là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Nhiễm Mục Lân, sau khi lĩnh mệnh lập tức chạy xuống tường thành, phái người đi truyền tin. Quân sư của Nhiễm Mục Lân – Vương Phủ Khâu nhíu mày, cũng nhìn về phía lửa trại ở phương xa: “Vương gia, bốn vạn đại quân kia khi nào thì bệ hạ mới có thể phái lại đây? Chiến sự hết sức căng thẳng, theo mật thám báo lại, Sở Quốc cũng bắt đầu có động tĩnh .”

Nhiễm Mục Lân xoay người, không nhìn nữa, đi xuống thành: “Không chỉ có Sở Quốc, mà ngay cả Kim Quốc cùng Nam Quốc cũng đang rục rịch, có lẽ là đã sớm rục rịch. Bốn vạn nhân mã kia cũng bất quá như muối bỏ biển.”

Vương Phủ Khâu gật đầu: “Nam Quốc một chút tiếng gió đều không có, rất tĩnh, tĩnh đến làm cho người ta nghi ngờ, một khi Vệ Quốc chiếm được Nhân Xương, sẽ thẳng bức Nam Quốc, bọn họ chẳng lẽ không sợ?”

“Cho nên nói Nam Quốc đang mưu đồ gì đó.” Nhiễm Mục Lân cười lạnh nói, rồi lại thở dài thật sâu.

Vương Phủ Khâu giương mắt nhìn lại, hiểu rõ mà cười hỏi: “Vương gia nhớ Tiểu Phong ?”

“Phong Nhi mong ta trở về đón nó, nhưng bây giờ là thời loạn chiến, không biết năm nào tháng nào ta mới có thể trở về.” Bước đi thong thả về phía trước, Nhiễm Mục Lân vô cùng lo lắng cho đứa con. Hoàng huynh thỉnh thoảng đem chữ Phong Nhi viết làm thành thư mà phái người đưa đến cho hắn, theo trong chữ đứa con viết, hắn nhìn ra được đứa con đối hắn nhớ mong, cùng với không thoái mái khi ở trong cung.

“Aizzz. . . . . .” Vương Phủ Khâu cũng thở dài, “Tiểu Phong quen ở biên quan, làm sao có thể quen được cuộc sống trong cung?” Có mấy ai không sợ cặp mắt hai màu kia?

Sờ lên trang giấy viết chữ của con trong lòng ngực, tâm tư của Nhiễm Mục Lân bay về kinh thành, bay đến hoàng cung, hắn tựa hồ thấy được con trai đang ngồi ở trên ban công, nhìn về phương xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro