Dưới bầu trời chẳng gọi tên anh

Dưới bầu trời chẳng gọi tên anh

5 0 5

Tô Nhược Dao luôn nghĩ mình là kiểu người bước đến đâu cũng rực rỡ đến đấy - trái tim chưa từng lỡ nhịp vì bất kỳ ai, càng không tin có ngày mình lại dừng mắt vì một người đàn ông chẳng thèm nhìn mình lấy một lần.Cho đến buổi chiều gió thổi ngang sân bóng, giữa tiếng hò reo hỗn tạp, ánh mắt cô vô thức dừng lại ở bóng lưng lạnh nhạt nơi rìa nắng. Tần Kha - người đàn ông trầm tĩnh lạnh nhạt, chẳng để ai tới gần, chẳng nhìn ai lâu hơn một nhịp mi mắt.Một câu giới thiệu bâng quơ của Mạn Mạn lại khiến lòng hiếu thắng trong cô bùng lên:Đàn ông như vậy... thật sự không ai chạm được ư?Cô chỉ khẽ cong môi, nụ cười ngạo nghễ đầy tự tin.Tô Nhược Dao đã quyết định - người đàn ông đứng giữa tĩnh lặng kia, sớm muộn cũng sẽ tự mình bước đến trước mặt cô: từ lạnh nhạt thành dao động, từ vô tâm thành không thể rời mắt.Còn cô? Cô chỉ chờ ngày Tần Kha tự nguyện chìm vào ánh sáng của mình.Mọi thứ dường như đi đúng theo quỹ đạo mà cô từng mong muốn: có tình cảm chân thành của Tần Kha, có những tháng ngày ngọt ngào như mật, có cả những ánh mắt hâm mộ lướt theo mỗi lần họ đứng cạnh nhau. Nhưng lòng người vốn chẳng đứng yên - Tô Nhược Dao cũng vậy. Và rồi một ngày, cô rời đi. Đột ngột. Không từ biệt, không một lời giải thích, để lại phía sau một khoảng lặng không ai chạm tới được.Năm năm im lặng.Năm năm để lại một khoảng trống khiến người đàn ông kiêu ngạo như Tần Kha lần đầu biết thế nào là "không nắm được".Ai cũng tưởng anh đã quên.Chỉ có anh biết: một khi đã để vào mắ…