Vũ Hạ, Nhân Bất Quy

Vũ Hạ, Nhân Bất Quy

15 1 8

Có những cơn mưa không rửa trôi quá khứ,chỉ khiến ký ức nở rộ thêm mùi ẩm của cô đơn.Đêm ấy, thành phố lên đèn. Giữa tầng không, mưa rơi từng hạt mảnh như sợi tơ, khâu lại những mảnh vụn rời rạc của thời gian. Lâm Vũ Đình ngồi dưới mái hiên, ngẩng nhìn bầu trời loang nước, tự hỏi:"Phải chăng ta vẫn đang sống trong một giấc mộng ai đó chưa kịp tỉnh?"Nàng sinh ra trong một ngày mưa tầm tã - người mẹ lặng im, người cha quay lưng. Từ nhỏ, mưa là bạn, là chứng nhân, là tấm gương phản chiếu tuổi thơ không ai dỗ dành. Nàng có giọng hát làm mưa ngừng rơi, có nắm đấm khiến gió phải đổi chiều, nhưng chẳng có ai ở lại để khen rằng nàng giỏi.Rồi một ngày, cơn mưa khác đổ xuống - dữ dội, hoang dại như vận mệnh bị kéo lệch khỏi quỹ đạo. Khi tỉnh dậy, nàng thấy trước mắt mình là trời xanh không vướng khói, đất rộng ngàn dặm, và ánh nhìn của một người đàn ông mang khí chất của cả biên cương.Hắn là Lăng Đông Quân, vị tướng quân sinh ra từ ánh dương, mang trong lòng cả thiên hạ mà vẫn lạc lối giữa nhân tâm. Họ gặp nhau như cơn gió chạm vào mưa, như hai thế giới vô tình giao nhau ở ranh giới của hư và thực.Và từ đó, mưa không còn chỉ là mưa nữa. Nó trở thành tiếng gọi của một nỗi nhớ - và có lẽ, cũng là lời tiễn biệt chưa từng được nói ra."Nếu một ngày mưa ngừng rơi, liệu người còn nhớ giọt nước từng vướng nơi mi ta?"…