Trapboy cũng phải đổ gục trước mỹ nhân kế

Trapboy cũng phải đổ gục trước mỹ nhân kế

11 0 10

Tình yêu bước đến bằng tất cả sự chân thành,kiên nhẫn cùng nhau trải qua khó khăn...Nhưng tại sao vẫn có những con người thờ ơ,vô cảm và ích kỷ chỉ biết xem ngkh ra làm trò cười rồi để trêu đùa tình cảm?Tại sao lại làm như vậy?Họ cũng biết tổn thương mà...Lục Minh vốn là con nhà đại gia nên rất ham chơi...Tính tình kiêu ngạo,làm biết bao cô gái là nạn nhân của việc bị trêu đùa...Và Phạm Nghi là người đã làm anh ta phải đổ gục...vì cô là Badgirl nhưng phần cũng là Goodgirl.…

Nếu thời gian được quay trở về,xin em tha thứ cho anh

Nếu thời gian được quay trở về,xin em tha thứ cho anh

51 0 24

Nhà thơ Xuân Diệu đã từng nói:"Làm sao sống được mà không yêu,Không nhớ, không thương một kẻ nào?"Thật vậy, tình yêu chưa bao giờ là điều dễ dàng để có được. Cuộc sống vốn dĩ không phải lúc nào cũng nhiệm màu; có hạnh phúc thì cũng có tổn thương, có may mắn thì cũng không thiếu những lần thất bại. Vậy mà, chỉ vừa chớm qua vài khó khăn, người ta đã chọn cách buông tay nhau, như thể tình yêu ấy chưa từng tồn tại.Lâm Thiên Anh - một cô gái sống nội tâm, ít nói, hiền lành nhưng đầy ấm áp. Cô luôn quan tâm người khác, lặng lẽ như ngọn gió mùa thu. Nhưng ngọn gió ấy cũng có thể lạnh, khi trái tim bị bào mòn bởi những lời hứa không thành.Cô từng yêu Trần Hàn Thần - yêu như thể đặt cược cả tuổi thanh xuân vào một người duy nhất. Thế nhưng, giữa đất khách quê người, nơi xứ Mỹ xa xôi, anh đã lựa chọn quay lưng. Không một lời từ biệt rõ ràng, không một lý do đủ đầy. Cô ở lại, một mình với nỗi đau như xé nát từng tế bào."Yêu mà không hứa, hứa mà không làm.Đến cuối cùng người hứa lại quên, nhưng người nghe nhớ mãi."Thiên Anh từng nghĩ, chỉ cần yêu là đủ. Cô hạ thấp cái tôi, không kiêu hãnh, không làm giá - chỉ mong một lần được giữ người mình thương. Nhưng đổi lại, thứ cô nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, thờ ơ, và vô cảm.Phải đến khi mất cô thật rồi, Hàn Thần mới bắt đầu hiểu được giá trị của một người từng yêu mình bằng cả trái tim. Hối hận - nhưng liệu có kịp? Những tổn thương ấy, liệu có xóa nhòa chỉ bằng hai chữ "xin lỗi"?…