Giới thiệu:Ta không dám nhìn thẳng, nơi những linh hồn không bao giờ siêu thoát, nhưng cũng có những kẻ… đã bước qua ranh giới và không bao giờ quay lại.Khi Đại Môn Âm Giới mở ra, thế giới này không còn là thế giới nữa. Trời lệch về Tây, đất nứt ở Đông, những oan hồn vô danh tràn ra như sóng vỡ, cuốn phăng tất cả những gì còn lại của sự sống. Máu đỏ nhuộm trời, gió đen rít gọi, Chuông nào đánh nhịp tiễn hồn đi? Có kẻ trở lại để làm phong ấn, Có kẻ nguyện hóa thành sinh ly...Khi Đại Môn Khai Huyết, liệu nhân gian còn con đường trở lại?…
Lời mở đầu:Trên Thần Chức Đài, bóng dáng nàng hiện lên mờ ảo, từng bước chân nhẹ nhàng đi về phía Đá Hỗn Mang. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào tảng đá, cảm nhận sự thân thuộc. Nó vốn là thần thạch sinh ra từ hỗn độn, lặng lẽ ghi lại lịch sử của thế gian. Thế nhưng giờ đây, dường như lại mang một nỗi hiu quạnh khó giấu.Nụ cười khẽ nở trên môi nàng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi buồn không lời. Có lẽ, bởi đây chính là nơi nàng và hắn được sinh ra, mang trong mình trách nhiệm cai quản số phận trời đất. Thế nhưng, trớ trêu thay, nàng lại chẳng thể nắm giữ được số phận của chính mình.Nàng đứng lặng người, đôi mắt như chứa đựng nỗi sầu thiên cổ. Trên cao, những vì sao rơi xuống từng đợt, tựa như giọt lệ u buồn của trời đất. Người ta vẫn nói, mỗi chòm sao trên trời gắn liền với vận mệnh của một vị thần. Khi sao rơi, liệu có phải một vị thần đã lặng lẽ biến mất?Đời người ngắn ngủi, nhưng kiếp thần lại dài đến đằng đẵng. Họ hy sinh thân mình vì chúng sinh, chẳng hề oán trách hay hối hận. Họ cai quản đất trời, để rồi cuối cùng vẫn tan biến vào cát bụi, chẳng hề nuối tiếc. Nhưng còn nàng thì sao? Điều khiến nàng hối tiếc nhất là gì?Là ánh mắt van xin của hắn khi quỳ trước nàng, hay khoảnh khắc hắn đau đớn nhìn nàng tan biến khỏi thế gian?Nàng lựa chọn trách nhiệm, bỏ đi tình yêu mà nàng trân quý nhất. Nhưng liệu nàng có thể ích kỷ mà quay đầu một lần?Hình bóng nàng biến mất khỏi Thần Chức Đài, ký ức hóa thành những mảnh tán loạn giữa đất trời. Dường như còn ch…