Bản Tình Ca Của Chúng Ta //Duongkieu//

Bản Tình Ca Của Chúng Ta //Duongkieu//

122 16 13

Một ngày mưa tầm tã, Kiều phải ở lại trường để gặp thầy giáo. Cậu không thích phải chờ lâu, nhưng cậu vẫn phải kiên nhẫn. Trong lúc vô thức đi lang thang quanh trường, Kiều tình cờ đi qua câu lạc bộ âm nhạc. Một giai điệu nhẹ nhàng, đầy lôi cuốn, vang lên từ phía trong, khiến Kiều không thể không dừng lại.Khi ngó đầu vào, Kiều nhận ra người đang chơi đàn là Dương, đàn anh khối trên. Dương, với vẻ ngoài điển trai và tài năng, luôn đứng đầu khối và được xem là một trong những "tứ đại hot boy" của trường. Nhưng điều khiến Kiều ngạc nhiên là sự tĩnh lặng, vẻ lạnh lùng mà Dương luôn mang theo, một người ít khi mở lòng và dễ dàng giữ khoảng cách với mọi người. Tiếng đàn của Dương không giống như bất kỳ thứ âm thanh nào mà Kiều từng nghe. Đó không chỉ là tiếng đàn, mà là những giai điệu mượt mà, như thể được vẽ ra từ cảm xúc, gợi lên một câu chuyện chưa kể. Giai điệu ấy lướt qua trong không khí, như những làn sóng nhẹ nhàng vỗ về, lúc thì dịu dàng, lúc thì có chút day dứt, nhưng tất cả đều có một vẻ gì đó rất sâu lắng và chân thật.Kiều lặng lẽ đứng đó, chìm đắm trong từng nốt nhạc, như thể âm nhạc của Dương đang nói thay những điều mà chính cậu chưa thể diễn tả bằng lời. Có lúc, giai điệu dồn dập như thổn thức, có lúc lại nhẹ nhàng như hơi thở, như một lời thì thầm của lòng người. Kiều có cảm giác rằng những giai điệu ấy không chỉ do đôi tay của Dương tạo ra mà còn mang trong đó một phần tâm hồn, một phần cảm xúc không thể gọi thành tên.Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy…