Trâm Cài
Một vũ điệu thắp sáng cả sân khấu.Một ánh nhìn xuyên qua đám đông.Một người là bác sĩ cấp cứu, lý trí sắc bén, tâm trí vững vàng.Một người là nghệ sĩ múa đương đại, kiêu hãnh như ánh sáng, mong manh như gió thoảng.Hai con người tưởng chừng như xa lạ, vô tình giao nhau giữa nhịp sống hối hả, tưởng chỉ là thoáng qua, nhưng lại từng thuộc về một đoạn ký ức đã phủ bụi thời gian.Có những lời hứa từng bị lãng quên hay những kỷ niệm tưởng rằng đã ngủ yên, nhưng một cái chạm mắt cũng đủ để đánh thức ký ức đã ngủ quên của một thời tuổi trẻ rực rỡ, một lời hứa dang dở, một cuộc chia ly không lý do.Và rồi, giữa những hiểu lầm không tên, có người chợt nói:"Nước này ... con đi sai rồi."…