Trùng Phùng Như Mộng
Gần 2 năm yêu nhau, anh luôn nghĩ mình là người nắm chắc trái tim cô. Cho đến một ngày, anh vô tình nghe thấy cô nói với người cũ :"Tình yêu có đáng giá bao nhiêu đâu?"Không một lời chất vấn.Không một cơ hội giải thích.Anh chọn buông tay, lạnh lùng rời đi, xem đó như sự tỉnh ngộ muộn màng.Ba tháng sau.Cô đứng trước anh, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn kiên định.Lần này, anh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ ấy, còn cô cứ như một cái đuôi nhỏ bám theo.Anh không từ chối, cũng không đồng ý. Chỉ để cô ở gần bên cạnh, dùng khoảng cách và sự im lặng làm hình phạt.Yêu thì vẫn yêu,nhưng niềm tin một khi đã vỡ, không dễ nhặt lại.Từ hiểu lầm đến tổn thương,từ xa cách đến kề vai,hai con người từng rời xa nhau bây giờ trở về, phải học lại cách yêu.Chậm rãi, dè dặt, và đầy day dứt.Bởi có những câu nói chỉ nghe thấy một nửa,có những chia ly đến từ tình yêu quá sâu đậm,và có những người dù lòng đã có vết xước, nhưng vẫn không nỡ buông tay.…


