Tháng Năm Trôi Dưới Tán Phượng
Thanh xuân mùa hạ năm ấy, có một cô gái ngồi bàn đầu luôn ghi chép cẩn thận từng dòng phấn trắng, và một chàng trai lặng lẽ ở cuối lớp nhìn ra khung cửa sổ phủ đầy nắng.Họ chẳng mấy khi nói chuyện, đôi khi chỉ là cái gật đầu hờ hững giữa tiết học hay ánh nhìn thoáng qua trong những buổi chiều muộn.Thời gian trôi, giữa những bài kiểm tra, những trận cãi vã vô cớ và những cơn mưa bất chợt, họ dần nhận ra bản thân không còn như trước. Có lẽ, thanh xuân không ồn ào như người ta tưởng - chỉ là một ánh mắt lạc trong đám đông, một nụ cười khiến tim lỡ nhịp, một lời hứa nhỏ vụn giữa sân trường.Rồi ai cũng sẽ lớn lên, sẽ phải rời xa nơi từng chứa cả bầu trời kỷ niệm ấy.Nhưng có lẽ, sẽ chẳng ai quên được cảm giác của những ngày đầu tiên - nơi mà một cái nhìn cũng đủ khiến tim người ta chao nghiêng mãi không thôi...…
