Nguyệt Dạ Khai Hoa

Nguyệt Dạ Khai Hoa

4 0 3

Tôi bước vào lễ cưới của chính mình, mang theo một con dao găm giấu trong lớp váy trắng tinh khôi.Dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh, mọi người đều đang mỉm cười. Còn tôi - từng bước khiêu vũ trên nền nhạc du dương, từng nhịp chân như dẫm lên hàng ngàn mảnh vỡ, đau đớn đến tê dại.Có lẽ đây là điệu valse cuối cùng của tôi. Cái kết được định sẵn cho một vai diễn kéo dài quá lâu.Người đàn ông đang nhìn thẳng vào tôi lúc này, khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười lạnh lẽo - hắn là kẻ bắt đầu bi kịch của tôi, cũng là kết thúc của tôi.Tất nhiên, đây sẽ là một cái chết đẹp. Một sự hy sinh chính đáng. Hẳn là vậy rồi.Có lẽ, nếu chưa từng gặp hắn, tôi đã không cần đối mặt với cái chết một cách bình thản như thế này. Nhưng mà, ngay cả vào giữa lúc đang khϊếp sợ như thế này đây, tôi cũng không hối hận với quyết định ấy.Bởi nếu cuộc đời đã cho ta một giấc mơ, thì dẫu giấc mơ ấy dẫn đến cái chết, ta vẫn nguyện bước vào.Kẻ đó vẫn mỉm cười, từng bước một tiến đến gần. Và tôi - trong chiếc váy cưới trắng muốt, tay nắm chuôi dao lạnh - cũng mỉm cười đáp lại...…