Tadaima
8:29 PM
Lúc đó là buổi tối và mọi người đang chui rút vào sự thoải mái của ngôi nhà riêng, tìm thấy sự cô đơn trong cái ấm áp của chiếc giường sau những cánh cửa đóng kín đảm bảo cho họ sự an toàn. Đối với Oikawa, sự an toàn có nghĩa là được quấn vào vòng tay của Ushijima. Sự ấm áp của em nó đến từ sự vuốt ve của Ushijima và nơi trú ẩn sung sướng của em không gì khác ngoài việc ở bên cạnh Ushijima.
Một tiếng ngân nga nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi em khi hướng mắt về phía ánh sáng vĩnh cửu của những vì sao phía trên ,ngắm nhìn chúng lấp lánh trên tán cây đen mà em biết đó là bầu trời. Thật đẹp - một cảnh tượng mà em thích ngắm nhìn và một cảnh tượng mà em không bao giờ chán.
Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng sau lưng Oikawa và em ngáp dài khi đặt chìa khóa nhà lên quầy. Chàng trai tóc nâu mệt mỏi vuốt tóc và nới lỏng cà vạt bằng một tay. Em cởi giày và dụi đôi mắt sắp nhắm lại. Hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi và em đã sẵn sàng gục ngã. Ngôi nhà trông trống rỗng và vô hồn; Ushijima vẫn chưa về nhà sau buổi tập bóng chuyền.
Có lẽ tối nay ảnh sẽ về nhà muộn, Oikawa nghĩ khi mắt em hướng về chiếc đồng hồ kỹ thuật số hiển thị thời gian bằng các ký hiệu màu đỏ đậm. Đây không phải là một sự việc hiếm gặp nhưng Oikawa rất mong Ushijima về nhà trước em nhiều hơn thường lệ.
Oikawa thả đồ đạc xuống sàn, lui về một chiếc ghế dài. Với một tiếng rên rỉ, em ngồi xuống chiếc đệm da nặng nề, lớp bọt lún xuống dưới sức nặng của em. Một cái bĩu môi hình thành trên môi em; em nhớ Ushijima.
Oikawa lấy một chiếc gối ném và nằm xuống ghế dài, vẫn mặc y bộ quần áo và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
9:20 PM
Chắc em ấy về rồi,Ushijima nghĩ vậy khi hắn nhanh chóng tiến về nơi ở quen thuộc của họ. Chắc là ngủ rồi.
Ushijima định tra chìa khóa vào nhà và cau mày khi thấy cửa mở. Hắn từ từ mở cửa, thò đầu vào trong. Bên trong ngôi nhà không có đèn và trong giây lát, hắn nghĩ đến điều tồi tệ nhất nhưng rồi hắn chỉ có thể nhìn thấy hình bóng đang ngủ của Oikawa trên ghế dài, tiếng ngáy nhẹ của em lấp đầy sự im lặng của phòng khách.
Ushijima lắc đầu, một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi khi cởi giày và tất, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu bé tóc nâu đang ngủ. Hắn rất cẩn thận không làm phiền cậu bé - Oikawa trông thực sự mệt mỏi. Ushijima có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên trán em mỗi khi cau mày khi ngủ và Ushijima tự hỏi điều gì đã khiến em khó chịu đến vậy.
Có lẽ em đang mơ thấy điều gì đó buồn chăng? Ushijima đưa tay về phía Oikawa, nhẹ nhàng ôm lấy má em trong lòng bàn tay - như thể điều đó sẽ khiến những cơn ác mộng biến mất. Bất kể điều gì đang giày vò em trong giấc ngủ, Ushijima đều muốn nắm lấy nó và xua đuổi đi, để em được yên và nghỉ ngơi. Có vẻ như Oikawa cần ngủ hơn bao giờ hết, ca làm việc muộn vào ban đêm đang đốt cháy sức lực của em.
"Oikawa?" Ushijima thì thầm, nhìn xuống Oikawa vẫn đang ngủ say. Không có phản ứng gì. Ushijima đi gạt lọn tóc xoăn cứng đầu che đi đôi mắt của em. Tóc em dài thêm rồi,có lẽ Ushijima nên bảo em cắt tỉa một chút.Nhưng rồi, hắn nghĩ Oikawa trông dễ thương bất kể tóc em ngắn hay dài.
Em ấy ăn gì chưa nhỉ? Ushijima tự hỏi, nhìn vào bếp và thấy không có cái đĩa nào trên bàn ăn. Sự lo lắng làm nhăn trán Ushijima trước khi hắn từ từ đứng dậy. Tuy nhiên, trước khi đi chuẩn bị thứ gì đó cho tình yêu của hắn, hắn đi tìm chăn và đắp lên người Oikawa đang ngủ, đảm bảo em không bị lạnh. Sẽ không dễ chịu gì nếu em bị cảm.
Sau đó, Ushijima đi về phía bếp và lục tung tủ lạnh, tìm thứ gì đó cho em; hắn quyết định sẽ làm một chiếc bánh sandwich . Ushijima lấy những thứ cần thiết ra và ngồi lên bàn, nhẹ nhàng chuẩn bị đồ ăn .Thỉnh thoảng, hắn nhìn sang Oikawa để xem em đã thức dậy chưa nhưng trông em kìa vẫn bất tỉnh, không hề hay biết gì về xung quanh. Bây giờ Ushijima thực sự lo lắng. Cánh cửa đã được mở khóa trước đó và sẽ không tốt nếu một vị khách không mời mà đến phát hiện ra sự thật đó...
Ushijima lắc đầu, tập trung vào việc chuẩn bị đồ ăn. Hắn đã ở đây và Oikawa vẫn ổn, đó là tất cả những gì quan trọng. Hắn không thể mắng em vì một việc đã lỡ nhưng hắn chắc chắn nên nhắc nhở em một hoặc hai điều.
Một tiếng rên rỉ phá vỡ sự im lặng khi Oikawa cựa mình trong giấc ngủ trước khi từ từ ngồi dậy. Ushijima thấy em nhìn xung quanh từ từ, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Ushi...?" Hắn nghe thấy Oikawa gọi.
Ushijima dừng lại những gì mình đang làm và đi về phía Oikawa - giọng nói em thu hút cậu như một tia sáng lóe lên với một con thiêu thân. Oikawa ngay lập tức vòng tay ôm lấy Ushijima, vùi đầu vào vai hắn và Ushijima cảm thấy hơi ấm của ngọn lửa liếm lên da mình, đốt cháy hắn một cách ngọt ngào. Oikawa thở ra khi dụi mũi vào cổ Ushijima, nói "Anh đây rồi, em nhớ anh."
Ushijima tựa cằm lên vai Oikawa, vòng tay ôm lấy chàng trai tóc nâu, chia sẻ hơi ấm mà hắn cảm thấy. Hắn không nói nhiều, chỉ ôm chặt cậu bé đang ôm chặt Ushijima, như thể em sợ Ushijima có thể biến mất. Ushijima không bao giờ hiểu tại sao Oikawa lại chọn hắn; hắn luôn sợ rằng đó là một trong những giấc mơ mà hắn sẽ thức dậy trong nước mắt.
"Em có đói không?" Ushijima hỏi Oikawa sau một lúc và em gật đầu. Ushijima từ từ gỡ rối, vỗ đầu Oikawa khi hắn đi lấy chiếc bánh sandwich đã làm.
"Ăn đi, anh sẽ quay lại." Ushijima nói trước khi vào phòng ngủ. Ushijima đi lấy bộ đồ ngủ và một chiếc lược của Oikawa. Sau đó, hắn quay lại chỗ Oikawa, người đã ăn hết chiếc bánh sandwich mà hắn làm.
"Để anh thay đồ nhé." Ushijima nói và Oikawa đối mặt với hắn, vui vẻ để Ushijima cởi quần áo.
Ushijima đi tháo cà vạt của Oikawa trước khi bắt đầu cởi cúc tay áo dài. Oikawa ngồi im, quan sát mọi chuyển động của Ushijima. Ushijima làm việc lặng lẽ nhưng nhanh chóng và sớm giúp Oikawa mặc áo sơ mi. Em trông gầy quá và điều đó khiến Ushijima lo lắng. Trán hắn nhăn lại và hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Oikawa, cảm thấy một cú giật trên trán.
"Em không có bỏ bữa đâu." Oikawa nói như thể em đã đọc được suy nghĩ của Ushijima. Ushijima nhìn em và Oikawa mỉm cười"Mặt anh viết hết mấy thứ mà trong đầu anh nghĩ rồi đó."
Ushijima phồng má một chút trước khi chỉ vào quần của Oikawa.
"Em cũng nên cởi quần ra đi."
"Ồ? Anh muốn em cởi đồ cho anh không~?" Oikawa trêu chọc khi em nghiêng người gần khuôn mặt Ushijima.
Ushijima cảm thấy má mình nóng lên khi hắn nhìn đi chỗ khác và Oikawa cười khúc khích, giữ má hắn và bắt hắn nhìn em "Em chỉ trêu anh thôi." Oikawa nhẹ nhàng nói và Ushijima chu môi một chút trước khi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Oikawa. Oikawa nhắm mắt lại và hôn lại Ushijima, cảm nhận đôi bàn tay mạnh mẽ của Ushijima khiến Oikawa ngồi lên đùi hắn.
Đó là nụ hôn nhẹ nhàng nhất. Oikawa thở dài hạnh phúc vào môi Ushijima khi em nghiêng đầu, những ngón tay lướt qua mái tóc ô liu của hắn. Ushijima không bao giờ hung hăng và đó là một trong những điều Oikawa yêu thích ở hắn. Mặc dù có vẻ ngoài đáng sợ, Ushijima thực sự là một người rất mềm mại và ngọt ngào, người thực sự chỉ nghĩ đến lợi ích tốt nhất của nửa kia trong tâm trí.
"Em yêu anh." Oikawa thì thầm vào môi Ushijima .
"Anh cũng yêu em." Ushijima đáp lại, đặt một nụ hôn lên trán Oikawa.
Oikawa cười khúc khích trước khi đứng dậy và mặc quần ngủ mà Ushijima đã tặng. Oikawa trèo trở lại giữa hai chân Ushijima nhưng quay lưng về phía hắn. Ushijima đi lấy lược và bắt đầu chải tóc cho Oikawa. Cậu chàng tóc nâu ngân nga vui vẻ, thích thú khi Ushijima chải tóc cho . Đó là một hành động an ủi và Oikawa luôn để Ushijima làm điều này với em mỗi khi em về nhà.
"Ushi?"
"Hử?"
"Em về rồi."
Oikawa đối mặt với Ushijima, nụ cười rạng rỡ nhất trên môi.
Đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng dế thỉnh thoảng kêu, ẩn mình trong một luống cỏ bên ngoài. Trăng chiếu sáng từ cửa sổ, chiếu sáng Oikawa và Ushijima nghĩ rằng cậu chàng tóc nâu trông thậm chí còn xinh đẹp hơn. Ánh mắt của Oikawa chứa đựng quá nhiều tình yêu thương và sự quan tâm dành cho Ushijima đến nỗi hắn không thể tin được mình may mắn đến thế nào khi Oikawa ở bên mình.
Hắn không bao giờ nhận ra Oikawa yêu hắn nhiều đến thế nào nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nai ấm áp đang nhìn mình chăm chú, Ushijima cảm thấy mình mỉm cười. Hắn tựa trán mình vào trán Oikawa, tay vuốt ve má em và nhắm mắt lại. Hắn rất vui khi được ở đây.
"Mừng em về nhà, Oikawa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro