Chương 5: Quay Lại và "Bình Thường Mới" Đầy Căng Thẳng
Ánh nắng ban mai của một ngày đầu tuần chiếu rọi xuống sân trường Sekang, báo hiệu sự trở lại với nhịp sống quen thuộc sau chuyến dã ngoại. Đối với hầu hết học sinh, đó là sự trở lại với những bài giảng, bài tập và không khí cạnh tranh quen thuộc. Nhưng đối với Oh Hanbin và Kim Taerae, đó là sự trở lại với một thực tại hoàn toàn khác, đè nặng lên vai họ như một tảng đá vô hình.
Bước chân vào cổng trường, Hanbin cố gắng duy trì nụ cười rạng rỡ thường ngày. Cậu chào hỏi bạn bè, đáp lại những câu hỏi thăm về chuyến đi một cách tự nhiên nhất có thể.
- "Bị lạc chút thôi, may mà tìm được chỗ trú mưa. Cũng ổn cả rồi." Cậu lặp đi lặp lại lời giải thích đơn giản mà họ đã thống nhất. Vỏ bọc Ánh Dương vẫn được giữ vững, nhưng bên trong, cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, không chỉ vì cơn đau âm ỉ trên cơ thể, mà còn vì gánh nặng của bí mật.
Mùi Vanilla của cậu vẫn tỏa ra ngọt ngào, nhưng Hanbin tự hỏi liệu có ai đủ nhạy bén để nhận ra sự khác biệt nhỏ nào đó không. Cậu vẫn cảm nhận được sự nhạy cảm kỳ lạ ở cổ, nơi có dấu đánh dấu tạm thời của Taerae. Mỗi lần chiếc cổ áo chạm vào vùng da đó, cậu lại rùng mình nhẹ và ký ức về đêm trong hang lại ùa về, sống động một cách đáng sợ: bóng tối, cơn đau, sự mất kiểm soát, mùi Gỗ Tuyết Tùng... và cả cái cảm giác bản năng kỳ lạ khi được một Alpha "xoa dịu" trong kỳ phát tình.
Ở phía bên kia sân trường, Taerae cũng đang bước đi với vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng quen thuộc. Anh trả lời những câu hỏi thăm một cách ngắn gọn, đôi khi chỉ bằng cái gật đầu. Mùi Gỗ Tuyết Tùng của anh vẫn trầm ổn, kiên cố như một bức tường thành. Nhưng Hyeong-Soep, người bạn thân nhất của anh, đi cạnh anh và đủ tinh ý để nhận ra sự khác biệt nhỏ. Taerae có vẻ im lặng hơn bình thường, ánh mắt sắc bén hơi lơ đãng, và cái cách anh giữ thẳng vai có chút gượng gạo.
- "Cậu ổn chứ?" Hyeong-Soep hỏi khẽ khi họ đi về phía tủ đồ.
Taerae chỉ khẽ gật đầu, không nhìn Hyeong-Soep. - "Ổn."
- "Đêm qua ở trong hang chắc lạnh lắm nhỉ," Hyeong-Soep tiếp tục, giọng bâng quơ nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phản ứng của Taerae.
Taerae dừng lại, hơi thở khẽ chững lại.
- "Ừm." Đó là tất cả những gì anh nói. Anh không muốn nói thêm một lời nào về đêm đó.
Anh vẫn cảm thấy dư âm của cơn rut trong cơ thể, một sự mệt mỏi âm ỉ và một sự nhạy bén gia tăng đối với mùi hương. Anh nhận ra mùi Vanilla của Hanbin ngay khi bước vào cổng trường. Nó khác với mùi Vanilla ngọt ngào, dễ chịu trước đây. Bây giờ, trong khứu giác của anh, nó mang theo một tầng hương phức tạp hơn, gợi nhớ đến sự yếu đuối, sự phục tùng bản năng của đêm hôm đó. Và cả mùi của chính anh, hòa quyện với mùi của Hanbin.
Mỗi lần nhìn thấy Hanbin, Taerae lại cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Không còn là sự nhận thức về đối thủ học thuật, mà là sự nhận thức về một Omega đã cùng anh trải qua sự kiện bản năng nhất. Anh nhìn thấy Hanbin cười nói với bạn bè, vẻ ngoài rạng rỡ như thường lệ, và tự hỏi làm thế nào cậu ấy có thể giả vờ tốt đến vậy. Hoặc có lẽ, Hanbin thực sự vẫn giữ được sự mạnh mẽ đó, dù trong hoàn cảnh nào.
Tiếng chuông báo giờ học vang lên, kéo cả hai trở lại với thực tại của trường học. Lớp 12A, lớp của Hanbin và Taerae, là nơi sự cạnh tranh diễn ra trực tiếp nhất. Khi Hanbin bước vào lớp, cậu thấy Taerae đã ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp, ánh mắt anh lướt qua cậu trong một khoảnh khắc cực ngắn, đủ để Hanbin cảm nhận được.
Buổi học diễn ra như bình thường, nhưng đối với Hanbin, mọi thứ đều khác lạ. Mỗi lần vô tình liếc nhìn về phía Taerae, cậu lại thấy ánh mắt anh đang nhìn mình. Không phải là ánh nhìn đối đầu hay lạnh lùng như trước, mà là một ánh nhìn phức tạp, khó đoán, chứa đựng sự quan sát, sự bối rối, và cả... một điều gì đó khác mà Hanbin không dám gọi tên. Mỗi lần như vậy, Hanbin lại vội vàng quay đi, mặt nóng bừng.
Mùi Gỗ Tuyết Tùng của Taerae, dù không bùng phát mạnh mẽ, nhưng trong không gian lớp học, nó đủ gần để Hanbin liên tục cảm nhận được. Nó gợi lại quá nhiều ký ức, quá nhiều cảm giác khiến cậu mất tập trung. Cậu phải cắn môi, nắm chặt bút để giữ mình không phản ứng một cách bất thường.
Và rồi, như một lẽ tự nhiên, những lời bàn tán và "đẩy thuyền" lại xuất hiện.
- "Hai cậu ấy về an toàn rồi, mừng quá đi mất!" Lew, một trong những "fan" cuồng nhiệt, thì thầm với bạn.
- "Bị lạc cùng nhau cả đêm trong rừng nữa chứ... Nghe lãng mạn quá đi!"
- "Đúng rồi, tớ đã nghĩ đến cảnh Taerae 'anh hùng cứu mỹ nhân' giữa rừng đấy!" Một bạn khác thêm vào. - "Học bá và Nam thần, còn gì hoàn hảo hơn?"
Hanbin nghe thấy tất cả. Những lời nói vô tư của bạn bè giờ đây như kim châm vào tai cậu. Lãng mạn? Anh hùng cứu mỹ nhân? Họ đâu biết sự thật kinh hoàng và hỗn loạn đến mức nào. Cậu chỉ muốn hét lên, muốn chạy trốn khỏi những lời bàn tán đó. Nhưng cậu không thể. Cậu phải giữ vững vỏ bọc. Cậu chỉ khẽ cười gượng gạo, cố gắng không để lộ bất cứ điều gì.
Taerae ở cuối lớp cũng nghe thấy những lời đó. Anh siết chặt tay dưới gầm bàn, đốt ngón tay trắng bệch. Lãng mạn? Hoàn hảo? Anh cảm thấy như đang bị chế giễu. Bị lạc cùng nhau cả đêm. Cái đêm mà anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đã để bản năng đè bẹp lý trí, đã... đánh dấu đối thủ của mình. Mỗi lời "đẩy thuyền" giờ đây giống như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về bí mật kinh khủng đó. Anh chỉ muốn những người này im đi, muốn họ ngừng nhìn họ bằng ánh mắt suy diễn đó.
Eunchan, lớp trưởng, nhận thấy sự căng thẳng kỳ lạ trong không khí lớp học, đặc biệt là giữa Hanbin và Taerae. Họ vẫn ngồi ở hai đầu lớp, vẫn là hai cực hút mọi sự chú ý. Nhưng tương tác giữa họ... dường như có gì đó khác. Ánh mắt họ né tránh nhau nhiều hơn, nhưng khi vô tình chạm phải, lại mang theo một luồng điện kỳ lạ.
- "Được rồi mọi người, tập trung vào bài học nào!" Eunchan lên tiếng, cố gắng kéo sự chú ý của lớp trở lại. Anh nhìn lướt qua Hanbin và Taerae, cảm thấy hơi bối rối trước sự thay đổi không rõ nguyên nhân ở hai người bạn cùng lớp xuất sắc nhất của mình.
Những ngày tiếp theo trôi đi trong sự căng thẳng âm ỉ. Hanbin và Taerae vẫn là hai cái tên đứng đầu mọi bảng xếp hạng, vẫn cạnh tranh nhau từng điểm số trong các bài kiểm tra. Họ vẫn tham gia các buổi ôn tập chung cho đội tuyển Quốc gia, nơi sự đối đầu giữa họ là rõ ràng nhất.
Nhưng sự đối đầu đó giờ đây đã khác. Nó mang theo một sự giằng xé nội tâm. Mỗi lần Taerae vượt qua Hanbin trong một môn nào đó, Hanbin cảm thấy không chỉ là sự thất vọng vì thua kém, mà còn là một cảm giác yếu đuối, như thể sự kiện đêm đó đã làm giảm đi sự tự tin vốn có của cậu khi đối diện với Alpha này. Còn Taerae, mỗi lần nhìn thấy Hanbin cau mày vì một bài toán khó hay thở dài vì một lỗi sai, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn giúp đỡ, muốn xoa dịu, điều mà trước đây anh chưa từng có với đối thủ của mình.
Có những khoảnh khắc nhỏ, chỉ hai người họ biết. Khi vô tình đi ngang qua nhau ở hành lang, vai khẽ chạm vào nhau, cả hai đều giật mình và khẽ lùi lại, mùi pheromone của họ phản ứng nhẹ nhàng như một lời nhắc nhở về sự kết nối tạm thời. Hoặc khi cùng ngồi ôn tập trong thư viện, sự im lặng giữa họ không còn chỉ là sự tập trung, mà còn là sự im lặng của một bí mật chung, của những điều không thể nói. Ánh mắt họ đôi khi vô thức tìm kiếm nhau, rồi lại vội vàng lảng đi khi bị bắt gặp.
Lee Ziiny và Hyuk nhận thấy Hanbin có vẻ ít vui vẻ hơn, dễ suy tư hơn. Ziiny lo lắng hỏi han, nhưng Hanbin chỉ nói rằng cậu hơi mệt vì chuẩn bị thi. Hyuk thì vẫn vô tư trêu chọc về Taerae và việc "đẩy thuyền", khiến Hanbin chỉ biết cười gượng và cố gắng chuyển chủ đề.
Trong khi đó, Hyeong-Soep cũng nhận thấy Taerae có những biểu hiện bất thường. Anh ấy trầm tư hơn, đôi khi mất tập trung, và dường như có thứ gì đó đang đè nặng trong lòng. Hyeong-Soep thử hỏi han vài lần, nhưng Taerae luôn né tránh, chỉ nói là áp lực thi cử. Hwarang thì vẫn tiếp tục khiêu khích Taerae về điểm số, nhưng Taerae dường như không còn phản ứng mạnh mẽ như trước nữa.
Việc "đẩy thuyền" từ phía Lew và những người khác trở thành một thử thách hàng ngày đối với Hanbin và Taerae. Họ phải giả vờ như không bận tâm, giả vờ như vẫn là hai đối thủ "ghét" nhau, trong khi bên trong, cảm xúc và nhận thức về đối phương đã thay đổi hoàn toàn. Sự ngượng ngùng, sự sợ hãi bị phát hiện, và cả một chút... tò mò về cảm xúc thật của đối phương sau đêm đó, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một "bình thường mới" đầy căng thẳng và phức tạp.
Dấu đánh dấu tạm thời trên cổ Hanbin dần mờ đi theo thời gian, nhưng ảnh hưởng của nó thì không hề giảm bớt. Nó là một sợi dây liên kết vô hình, một lời nhắc nhở về sự kiện bản năng, và là nguồn gốc của sự thay đổi trong mối quan hệ giữa họ.
Họ vẫn là Oh Hanbin và Kim Taerae, hai học bá, hai nam thần, hai con nhà giàu, hai đối thủ trên con đường chinh phục giải thưởng Quốc gia. Nhưng chỉ hai người họ biết rằng, một đêm trong hang động đã vĩnh viễn thay đổi họ, buộc họ phải nhìn nhận lại bản thân, nhìn nhận lại đối phương, và đối diện với một sợi dây liên kết mạnh mẽ hơn bất kỳ cuộc cạnh tranh nào mà họ từng biết. Cuộc hành trình từ Bản năng đến Tình yêu, bắt đầu từ một bí mật khủng khiếp, chính thức bước vào giai đoạn đầy giằng xé và phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro