- 5

chiêu bốn: tôi bệnh.

dáng người nhỏ nhắn lui cui trong bếp hồi lâu. doãn kỳ bê từng món ăn đặt lên bàn trước mặt hắn.

- "trứng, thịt, rau, canh... buổi tối của cậu đây." cậu lê thân mệt mỏi từ trong bếp ra phòng ăn.

- "cùng ăn đi kỳ kỳ."

- "không muốn."

- "tại sao ?" thái hanh đưa đôi mắt sáng trưng nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời của doãn kỳ.

muốn tôi nói thật là nhìn mặt cậu liền nuốt không trôi sao ?

- "tôi mệt."

- "mệt sao ? bệnh à ?" thái hanh lo lắng sờ lên trán cậu.

- "..." doãn kỳ né tránh tay hắn, quay đi về phòng mình.

nói là phòng nhưng có khác gì cái nhà kho đâu. nhà hắn thì to như vậy mà tiếc một phòng không cho cậu ở.

thái hanh thực sự lo lắng cho cậu đến nổi nuốt không trôi bàn thức ăn. hắn tự dọn dẹp rồi chạy lên tìm cậu. thấy cậu trai bé nhỏ quấn tấm mền mỏng nằm im thin thít trên nền lạnh, hắn tự trách mình quãng thời gian qua thật quá vô tâm với cậu.

doãn kỳ chợp mắt một lúc lâu, cậu tỉnh dậy trong cơn đau đầu đến choáng.

đúng là cái miệng quạ, nói mệt liền bệnh luôn rồi.

nhắm chặt mắt lần nữa. giờ thì cậu cảm thấy thoải mái một chút. hình như giường cậu có một chút rộng và êm hơn. có lẽ nào...

- "đã thức chưa ?" âm thanh không lớn để đánh thức một người, có lẻ hắn chỉ muốn biết cậu đã tỉnh chưa.

doãn kỳ khó khăn mở mắt, ánh sáng làm cậu khó chịu. thái hanh đưa tay tắt bớt đèn giúp cậu thoải mái hơn.

- "ăn chút cháo đi, tôi bón cho cậu."

- "ngồi không nổi." cậu khó khăn trả lời, quả thực cậu đang rất mệt.

- "tôi giúp cậu dựa vào giường."

từng muỗng cháo ấm nóng được doãn kỳ ăn trọn. cậu đói, rất đói ! nhìn cậu ăn ngon như vậy hắn cũng vui lây. hắn đưa cậu vài viên thuốc, cậu uống rồi nằm xuống nghỉ.

nhìn cậu khi ngủ rất bình yên. hắn sờ nhẹ mũi cậu khiến cậu giật mình mở mắt. thái hanh cười hiền, cúi mặt hôn nhẹ lên mũi cậu.

- "hôn thật rồi đấy. hết giận nhé !" doãn kỳ đỏ mặt xấu hổ chui rúc vào chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro