Chương 5
Chương 5: Cơn Thịnh Nộ Của Trời Cao
Thiên đình hôm nay không còn vẻ an nhiên thường thấy. Mây trời xám xịt, tiếng sấm rền vang từ xa như báo hiệu cơn thịnh nộ của bậc chí tôn. Trên đại điện Linh Tiêu, không khí căng thẳng bao trùm, không ai dám thở mạnh. Các tiên nhân, thần tướng đều quỳ rạp dưới điện, không dám ngẩng đầu.
Ngọc Hoàng ngự trên long ỷ, ánh mắt lạnh như băng quét qua chư thần. Giọng nói của Người vang vọng khắp thiên cung, mang theo sự giận dữ không thể che giấu:
"Beomgyu đã xuống hạ giới?"
Không ai dám đáp. Một lúc sau, một vị tiên lão run rẩy đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
"Bẩm bệ hạ... đúng vậy. Beomgyu điện hạ đã tự ý hạ phàm vào đêm qua."
Không khí trong đại điện như đông cứng lại.
"Ngông cuồng!"
Ngọc Hoàng vung tay áo, tạo ra một luồng lực khủng khiếp. Mây trên trời cuộn xoáy, sấm chớp đùng đùng, cả thiên cung rung chuyển. Một vài vị tiên yếu hơn lập tức lùi lại, không dám thở mạnh.
"Thiên đình có luật trời, tiên nhân không được phép tự ý can thiệp vào nhân gian! Nó nghĩ đây là trò đùa sao? Một kẻ chưa được sắc phong, chưa có đủ pháp lực, lại dám ngang nhiên phá bỏ quy tắc thiên giới?!"
Lão tiên nhân vội quỳ rạp xuống, giọng run rẩy: "Bệ hạ bớt giận... xin bệ hạ suy xét..."
Bên dưới, Hằng Nga đứng lặng. Bàn tay nàng siết chặt tà áo, lòng đầy lo lắng. Nàng biết rằng việc này sớm muộn cũng bị phát hiện, nhưng nàng không ngờ cơn thịnh nộ của Ngọc Hoàng lại lớn đến vậy.
Một vị tiên khác dè dặt lên tiếng: "Bệ hạ, Beomgyu điện hạ từ nhỏ đã luôn tò mò về nhân gian, chỉ là lần này… ngài ấy đã quá liều lĩnh."
Ngọc Hoàng nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Ý ngươi là nó đã có ý định này từ trước?"
Hằng Nga cắn môi, biết không thể giấu giếm nữa, bèn tiến lên một bước, quỳ xuống trước long ỷ.
"Bệ hạ, là lỗi của thần thiếp. Beomgyu từ nhỏ đã luôn hỏi về trần gian, mong muốn được đặt chân xuống đó một lần. Nhưng thần thiếp không ngờ rằng em ấy lại thực sự làm ra chuyện này."
Ngọc Hoàng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can.
"Ngươi là tỷ tỷ của nó, ngươi lẽ ra phải dạy bảo nó, không để nó hành động hồ đồ như vậy!"
Hằng Nga cúi đầu: "Thần thiếp biết tội."
Một vị tiên khác e dè nói: "Bệ hạ, có lẽ Beomgyu điện hạ chỉ xuống hạ giới trong chốc lát, nếu chúng ta đưa ngài ấy trở về ngay lập tức thì mọi chuyện vẫn có thể kiểm soát được."
Ngọc Hoàng hừ lạnh, ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng.
"Người đâu! Lập tức phái thiên binh thiên tướng xuống trần, bắt Beomgyu về thiên đình ngay lập tức!"
Bên ngoài đại điện, một toán thiên binh lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh. "Tuân lệnh!"
Hằng Nga giật mình, vội vàng nói lớn: "Bệ hạ! Xin hãy khoan đã!"
Ngọc Hoàng nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh.
"Ngươi muốn xin tha cho nó?"
Hằng Nga hít sâu một hơi, kiên định nói: "Xin bệ hạ suy xét! Beomgyu từ nhỏ đã sống trên cung trăng, chưa từng tiếp xúc với thế gian. Nếu giờ bắt em ấy trở về ngay, e rằng em ấy sẽ không phục, càng nuôi trong lòng sự bất mãn. Xin hãy cho em ấy một cơ hội."
Các tiên nhân xôn xao, có người gật gù đồng tình, có người lại lo lắng.
Ngọc Hoàng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó giọng Người vang lên, dứt khoát: "Được, ta cho nó một tháng. Nếu sau một tháng, nó không tự giác quay về, ta sẽ đích thân xử lý."
Hằng Nga thở phào, nhưng lòng vẫn trĩu nặng. Một tháng… chỉ có một tháng thôi.
Một vị thần canh giữ sổ sinh tử e ngại nói: "Bệ hạ, nếu Beomgyu điện hạ ở lâu dưới nhân gian, sẽ rất dễ vướng vào nhân duyên với người phàm. Đến lúc đó, muốn quay về e là…"
Ngọc Hoàng lạnh lùng cắt ngang: "Nếu nó dám phạm thêm sai lầm, đừng trách ta vô tình!"
Giọng nói của Người vang vọng khắp thiên cung, như một lời cảnh báo nghiêm khắc.
Hằng Nga lặng người, trái tim quặn thắt.
"Beomgyu, em có thực sự sẽ quay về không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro