🎋
Phiên chợ huyện tổ chức lớn hơn mọi khi, rộn ràng trống chiêng và vải màu treo khắp lối. Cạnh đình làng là sân khấu dựng bằng tre, nơi cô Tấm — con gái ông bá hộ — cất giọng ngọt như mía lùi, đang hát điệu lý con sáo khiến cả xóm đứng ngẩn.
Khuê đứng sau sạp hàng, tay gói trà mà lòng thì bứt rứt. Gì chứ… ánh mắt của Hiện đứng trong đám đông, cứ nhìn về phía cô Tấm hoài là sao?
— “Anh ta không thích người sắc sảo như mình… thích mấy người giọng ngọt như kẹo kéo, dịu như nước vo gạo ấy à…” – Khuê lẩm bẩm, tay gói mạnh đến mức làm bung cả nơ lụa.
Hiện vừa quay lại, tay cầm một xiên bánh, miệng vẫn tươi rói:
— “Chủ hàng ơi, hôm nay bán thêm vị gì mới chưa?”
— “Có. Vị đắng.”
— “Vị gì mà nghe giống tâm trạng người ta vậy?” – Hiện nheo mắt, đưa xiên bánh ra mời – “Cô Tấm cho nè. Cô bảo cảm ơn tôi hôm bữa giúp nhặt lúa lúc gió quật.”
— “Vậy đem về ăn chung với Tấm đi.” – Khuê đáp cụt ngủn, rồi quay phắt đi.
Hiện ngớ người. Nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, thì Khuê đã đi thẳng, bỏ cả sạp cho thằng em trông.
Tối hôm đó, Hiện lội ruộng qua nhà hàng xén.
Cửa khép hờ, bên trong có ánh đèn leo lét. Cậu đứng ngoài nghe tiếng chổi quét mạnh, rồi tiếng ấm trà đặt cạch xuống bàn.
— “Tôi làm gì sai vậy, Khuê?”
— “Anh không sai. Là tôi ngu, nên mới tưởng ai đó… sẽ để mắt mãi về phía mình.”
— “Em đang nói chuyện gì vậy?”
— “Anh thích ai thì nói rõ. Đừng vừa thả câu với tôi, vừa nhìn người khác như thế.”
Im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng Hiện trầm xuống, không còn cái vẻ chọc ghẹo thường ngày nữa:
— “Em nghĩ tôi dễ thay lòng vậy sao?”
Khuê cắn môi. Không dám nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro