4.

Kang Taehyun đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng khách vừa hé mở. Cả không gian chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như nhắc hắn rằng thời gian vẫn không ngừng trôi.

Hắn không nhớ rõ họ hàng đã rời đi lúc nào. Họ đi rất lặng lẽ, không để lại một lời hỏi han nào dành cho bà nội, cũng chẳng buồn chào hắn một câu. Nhưng cũng chẳng sao cả. Hắn chưa từng mong chờ gì từ họ. Nhất là những kẻ một góc cũng chẳng bằng bố mẹ hắn những người còn tàn nhẫn hơn cả họ. 

Thoáng chốc vu vơ, Kang Taehyun bỗng hồi tưởng nguyên nhân dẫn tới cuộc hôn nhân sắp đặt này. Hắn không phải người có hứng thú với hôn nhân, lại còn là hôn nhân sắp đặt như này. Niềm tin từ cuộc hôn nhân trói buộc, đầy toàn tính và đem đến toàn bất hạnh của bố mẹ khiến hắn rất khinh miệt sâu sắc chỉ với một tờ giấy được xem là ràng buộc trọn đời.

Dù vậy Kang Taehyun lại không phải một người vô cảm, hắn yêu trẻ con. Chỉ cần tưởng tượng đến đứa nhỏ xinh xắn non nớt đầy ngây ngô, ngước lên nhìn hắn gọi tiếng 'ba ơi', trái tim lạnh giá này lại rung lên đầy xúc. 

Trớ trêu thay, giữa chốn thương trường đầy rẫy toan tính và lọc lừa, việc tìm được một người thật lòng yêu thương mình chẳng khác nào giấc mơ viển vông giữa hiện thực phũ phàng. Vì lẽ đó, hắn chọn cách im lặng gật đầu trước sự sắp đặt này. 

Khi bóng dáng mảnh mai ấy xuất hiện nơi khung cửa, ánh mắt hắn ngước lên. Choi Beomgyu bước ra một mình, em ngước đôi mắt ngây thơ nhìn hắn rồi từ tốn đứng trước mặt hắn. Người này, vợ hắn người hắn mong muốn có thể cùng bước đi trong cuộc hôn nhân này chính hắn đã quyết định như vậy. 

Bàn tay đang khoanh trước ngực của Taehyun vô thức buông lỏng. Không suy nghĩ nhiều, hắn tiến lên, nắm lấy cổ tay em.

Cảm giác lạnh buốt tỏa ra từ lòng bàn tay em khiến hắn hơi nhíu mày nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm khác. 

" em có lạnh không." 

Beomgyu hơi thoáng nhìn rồi lắc đầu. 

" Không ạ." 

Hắn mấp máy môi tính nói gì nhưng lại chỉ thốt ra tiếng "Ừ" khe khẽ rồi không nói nhiều cởi áo khoác lên vai em khiến Beomgyu ah lên một tiếng rồi lí nhí cảm ơn. 

" Nói chuyện với bà có ổn chứ." 

Taehyun hơi quay sang hỏi. Beomgyu cũng lắc đầu. " bà chủ yếu hỏi em vài câu thôi." 

Cái lạnh khe khẽ khiến Beomgyu hơi rùng mình rúc sâu vào áo vest vừa được nhận lấy cứ vậy theo bước chân của Taehyun mà rời khỏi biệt thự. 

Hắn mấy máy môi muốn hỏi han thêm về bà  nội nhưng không hiểu sao lời nói vừa thốt ra lại nuốt ngược lại. Hắn không phải kiểu người thích gặng hỏi lại không muốn khiến em bối rối. Mà Beomgyu cũng chỉ cúi đầu, không để ý cũng không quan tâm. Có lẽ không muốn nói gì thêm.

Cứ vậy Taehyun không hỏi gì Beomgyu cũng không muốn lên tiếng. Cả hai cứ thế bước đi ra xe trong sự im lặng

Trên xe, suốt quãng đường dài, sự im lặng vẫn tiếp tục bao trùm.

Beomgyu ngồi ở ghế phụ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt trống rỗng đến mức chẳng buồn chớp. Những ngón tay đan vào đặt hờ trên đùi, buông lỏng đến mức trông như chẳng còn chút sức lực nào.

Nhưng dù vậy, em không run rẩy, cũng không gồng mình chống đỡ.

Chỉ đơn giản là muốn yên tĩnh. 

Taehyun liếc nhìn em qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy suy tư.

Hắn không thích sự im lặng kéo dài quá lâu, nhưng cũng không phải kiểu người thích lấp đầy khoảng trống bằng những câu hỏi dư thừa.

Thế nên, hắn chỉ lái xe.

Lặng lẽ mà lái xe, để mặc không gian vẫn chìm trong sự im lặng đặc quánh.

Hắn không biết bà nội đã nói gì với em sau cánh cửa phòng khép lại. Cũng không muốn bận tâm đến điều đó.

Nhưng bây giờ, tình thế này đang ép hắn phải suy nghĩ.

----

Beomgyu ngước nhìn hàng cây xanh lướt qua khung cửa, chậm rãi mà mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với bà nội. 

Gương mặt bà cứ như thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí em, điều đó khiến Beomgyu càng siết chặt lòng bàn tay hơn. 

Chỉ mới vừa rồi thôi khi Kang Taehyun vừa bước ra khỏi căn phòng nhỏ để lại Beomgyu và bà có không gian riêng. Beomgyu không ngờ vốn chỉ là một cuộc ra mắt bình thường, những lời nói tiếp theo vừa rồi của bà khiến em hơi sững sốt. 

Bà nội Kang dù đã già nhưng vẫn bình thản, giọng bà trong trẻo đầy từ tốn nói: 

" Mặc dù nói ra có chút xẩu hổ. Nhưng Beomgyu à, cảm ơn cháu đã đồng ý cười Taehyun." Bà cười xoa đầu em. Beomgyu hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn để bà xoa nhẹ, gương mặt thoáng ngượng ngùng nhưng cũng không né tránh. 

" Ta biết tuổi cháu còn nhỏ, lại phải kết hôn như này hẳn không chấp nhận được ngay." 

Beomgyu mím môi muốn nói gì đó rồi lại thôi. Em biết cuộc hôn nhân này sớm hay muộn rồi sẽ có. 

Bà ấy nhìn cậu rất lâu rồi mới khẽ gượng cười: 

" vốn dĩ ta không định sẽ đề nghị cuộc hôn nhân này đợi cháu đã trưởng thành có sự nghiệp mới tiến hành nhưng mà..." Bà cười đầy chua chát. 

" thời gian không cho phép ta làm vậy." 

Beomgyu hơi kinh ngạc một chút, đôi tay cậu khẽ siết lại đầy do dự, vẻ mặt rõ ràng đã gần hiểu tất cả nhưng vẫn chưa thể tin....

Bà nội Kang không còn sống được bao lâu nữa, bà chỉ còn lại thời gian ít ỏi là một năm. Bác sĩ đã thở dài lắc đầu đầy đau lòng trước căn bệnh tuổi già này đã cướp đi sinh mệnh vốn đã ít ỏi nay càng thắt lại. Bà nội Kang cũng thẳng thắn mong ước cả đời này của bà là được thấy cháu mình lớn lên, có sự nghiệp, lập gia đình rồi sinh con đẻ cái. Bà không mong cầu gì hơn ngoài nhìn thấy cháu mình hạnh phúc. Beomgyu khẽ sững sờ rồi hơi cúi đầu, bà không thế nói gì hơn ngoài mỉm cười: 

" Cảm ơn cháu, Beomgyu" 

Beomgyu giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy lúc đó hơi lạ,  gương mặt bà khiến cậu chợt mềm lòng, cảm giác đầy gần gũi khiến Beomgyu không thể thốt được lời nào ngoài nhìn bà rồi lại mấm máy môi chẳng thốt nên lời. 

Beomgyu lúc này quay sang nhìn Taehyun, em  hỏi: 

" Vì bà sao." 

Taehyun hơi khựng lại, bàn tay nắm trên vô lăng vô thức siết lại nhưng vẫn chậm rãi đáp lại: 

" Bà nói rồi nhỉ. Phải, Tôi muốn hoàn thành di nguyện của bà." 

" Cả đời này bà là người thương tôi nhất cũng là người cho tôi lý do để sống tới bây giờ." Rồi hắn quay sang nhìn em. " Em hiểu lý do rồi chứ." 

Beomgyu gật đầu. Em hiểu, hiểu hết nhưng em lại hơi cúi đầu đầy suy tư....trong lòng đấu tranh rất nhiều nửa muốn giúp hắn hoàn thành di nguyện cho bà nội Kang người mà Kang Taehyun người chồng mới cưới yêu thương nhất nhưng nửa còn lại cũng đầy do dự, bản thân chỉ là đứa nhóc vừa tròn mười tám còn chưa có gì trong tay. Con sinh ra sẽ ra sao, có được lớn lên trong môi trường tốt đẹp có đủ cả tình yêu thương của bố mẹ hay không? em rất sợ...sợ rằng hôn nhân này sẽ lại lặp lại cuộc đời của gia đình em. Beomgyu rất sợ. 

" Chuyện đó..." 

Kang Taehyun có vẻ nhận ra nét do dự bên trong em, hắn im lặng  nhìn Beomgyu lúng túng đang muốn nói mà không biết nói gì tiếp theo.

Hắn cười chua chát cảm giác bốc đồng khi đề nghị với Beomgyu chuyện này...

" Được rồi." 

Beomgyu hơi ngơ ngác thoáng bất ngờ. 

" Chuyện đó để sau, hiện tại về nhà nghỉ ngơi tối chúng ta sẽ bàn luận tiếp. Trưa em có muốn ăn gì không." 

" Vâng. Ăn gì cũng được ạ." 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro