☆
"Edinburgh vào một chiều thứ bảy cuối thu,
- Cậu có biết cách nào để vượt qua nổi đau không?
- Tôi chưa và tôi cũng đang tìm kiếm câu trả lời đây.
...
Đôi khi, sự tồn tại của một ai đó là niềm an ủi dịu dàng nhất đối với một người. Như vì sao tỏa sáng lung linh giữa trời đêm, như ánh ban mai xuyên qua từng kẽ lá, " một ai đó" vẫn sẽ mãi là ánh sáng dịu êm khi bóng tối chiếm trọn tâm hồn."
.
.
.
☆ About this fic:
Tớ đã đọc được một câu chuyện giữa Moa và Beom như thế này:
Bạn Moa hỏi Beom rằng cậu ấy có biết cách nào để vượt qua khó khăn và trở nên mạnh mẽ hơn không và Beom đã trả lời rằng anh chưa và cũng đang đi tìm câu trả lời.*
(*) câu chuyện được chia sẻ trên post ngày 28/03/2025 của page "Nơi để mình nói nhớ Beomgyu".
Câu chuyện đáng yêu nhỉ. Và có lẽ "panic" chính là câu trả lời của Beomgyu.
Tớ tin mỗi người đều sẽ có suy nghĩ, cảm nhận khác nhau về "panic" và tớ rất muốn chia sẻ góc nhìn của bản thân thông qua chiếc fic này.
Vậy nên để có được "my answer" tớ xin gửi lời cảm ơn siêu đặc biệt đến Beomgyu, page Nơi để mình nói nhớ Beomgyu, cảm ơn luôn cô T vì đã cho e điểm văn cao nhất lớp để có động lực viết.
Hơn hết là cảm ơn mọi người vì đã luôn đồng hành cùng tớ nhé.
Nếu được, tớ thực sự muốn được nghe góc nhìn của bồ về "panic" và mong là bồ sẽ thích chiếc fic này ha.
Hihi, khuya òi, để tạm ở đây rồi mai tính, tớ mới viết được phần đầu thôi, nhưng mọi người yên tâm vì đây là short fic mà.
Yêu nhiều! 🌷💖
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro