Nước đổ khó hốt
Thôi Phạm Khuê cười nhu hòa: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không để cậu gặp rắc rối. Cậu chỉ cần nói cho tớ biết, chủ tịch Thôi liên lạc, chuyển tiền với cậu như thế nào."
Vẻ mặt An Vũ Sinh buồn rầu: "Chủ tịch Thôi làm việc rất cẩn thận, mặc dù gọi điện cho tớ, nhưng trong điện thoại cũng không nói chuyện gì quan trọng. Mỗi lần đều gặp mặt trong club tư nhân, là nơi rất riêng tư. Hơn nữa, ông ta cũng không đưa tiền trực tiếp cho tớ, mà cho tớ những chỗ tốt khác, ví như một vài đơn hàng, hoặc là giới thiệu khách hàng. Ông ta làm việc cẩn thận cứ như bán mai thúy."
Thôi Phạm Khuê gật đầu, nhìn Khương Thái Hiền, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên": Xem ra ông cụ thực sự giấu đuôi rất kín, thảo nào làm bao nhiêu chuyện nham hiểm như vậy mà chưa bị bắt.
Ngày hôm sau, ông cụ vừa thức dậy ở nhà, bỗng nhận được cuộc gọi của An Vũ Sinh, trực giác cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng ông vẫn nghe máy.
"Chủ tịch Thôi , tôi đã chụp ảnh rồi." An Vũ Sinh nói, "Ông kiểm tra rồi nhận đi."
Đương nhiên ông cụ sẽ không gửi địa chỉ email của mình cho hắn, An Vũ Sinh gửi thẳng ảnh vào số điện thoại của ông. Ông cụ mở di động lên xem, phát hiện trong ảnh Thôi Phạm Khuê quả nhiên hôn mê, nhưng ảnh chụp bị làm mờ, hơn nữa còn làm mờ hết cả phần mông.
Trên thực tế, bức ảnh này là Thôi Phạm Khuê vừa chụp, đương nhiên không có bất kỳ nội dung bất lương nào. Bởi vì làm mờ có thể che vị trí mấu chốt, nói cách khác, Thôi Phạm Khuê không cần lộ hàng.
Ông cụ thấy hình ảnh bị làm mờ thì rất bực bội, nhưng, làm người cẩn thận, ông sẽ không nói thật trong điện thoại. Vì vậy, ông ra vẻ hàm hồ nói: "Cậu gửi cái này cho tôi làm gì? Cậu có ý gì?"
"Chủ tịch Thôi , đừng có giả bộ." An Vũ Sinh nói, "Ảnh tôi đã chụp rồi, nhưng để tránh mấy người cầm lấy rồi mất hút, tôi đã làm mờ hình ảnh. Nếu như ông muốn ảnh thật, vậy đưa tiền cho tôi!"
"An Vũ Sinh!" Ông cụ không ngờ hắn lại giở trò.
"Hiện tại ông đưa tiền ngay cho tôi, hoặc là tôi sẽ tống tiền Thôi Phạm Khuê. Tôi tin là, trong hai người chắc chắn sẽ có một người sẵn lòng mua đống ảnh này."
Trong lòng ông cụ căng thẳng: "Cậu đừng có làm chuyện hồ đồ! Cậu đang tống tiền!"
"Bỏ thuốc tôi cũng làm rồi, còn sợ tống tiền sao?" An Vũ Sinh lạnh nhạt nói, "Tôi nghĩ kỹ rồi, ông có thể làm hỏng công việc và thanh danh của tôi một lần, thì cũng có thể làm hỏng lần thứ hai. Cho dù ông giới thiệu công việc cho tôi thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tiền dễ dùng nhất. Ông đưa tiền trực tiếp cho tôi, tôi nhận được tiền thì ra nước ngoài, sẽ không dính dáng gì tới mấy người nữa."
Ông cụ lại nói: "Như thế là phạm pháp!"
"Tôi mà phạm pháp thì cũng do ông xui khiến!" An Vũ Sinh tức giận nói.
Ông cụ không thể thừa nhận bất cứ chuyện gì, chỉ nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"
"Tự ông giải quyết đi! Trong vòng 12 tiếng, nếu như ông không chuyển tiền, tôi sẽ giao dịch với Thôi Phạm Khuê." Nói xong, An Vũ Sinh bèn cúp máy.
Ông cụ bị cúp máy, ngây người, thấy An Vũ Sinh lại gửi tới một tin nhắn, kèm theo số tài khoản nhận tiền.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Cái thá gì? Thằng khỉ gió này còn định 'đen ăn đen (*)' với ta?"
(*) Trong hoạt động phi pháp, một phía dùng thủ đoạn uy hiếp, vũ lực để cưỡng ép phía còn lại.
Nói xong, ông cụ lập tức cho người thăm dò xem hiện tại An Vũ Sinh đang ở đâu, phân phó nhất định phải bắt hắn trở về.
Ai ngờ, người đi điều tra quay về nói: "Chúng tôi tra được sáng sớm hôm nay An Vũ Sinh mua vé máy bay, e rằng giờ này đã rời khỏi châu Á."
Ông cụ ngẩn ra, không ngờ An Vũ Sinh ra đi nhanh nhẹn như vậy, bắt người ở trong cùng thành phố thì dễ, ở trong nước đã khó rồi chứ đừng nói là ra nước ngoài.
Chuyện này đúng là vượt ngoài dự tính của ông cụ.
Ông cho rằng đã bắt bí được An Vũ Sinh, không ngờ hắn còn có thể chiếu tướng một quân, xoay đầu đòi tiền mình?
Ông cụ hết sức tức giận, nhưng lại hết cách.
Thư ký thầm nghĩ: Còn không phải do ngài thiếu đạo đức, phá hỏng công việc, thanh danh của người ta, hắn nóng nảy cũng là bình thường...
Nhưng, thư ký cũng không thể nói thật lòng, đành nói: "Có lẽ hắn bị thủ đoạn khắc nghiệt của ngài hù dọa, sợ quá chạy mất rồi. Nhưng tôi nghĩ, hắn đã có thứ ngài muốn..."
Ông cụ có gì không hiểu, nhưng trong chốc lát không nuốt trôi cục tức này, nói: "Để ta ngẫm xem!"
Thôi Phạm Khuê cũng biết, ông cụ sẽ không ưng thuận ngay, dẫu sao, như vậy thì quá mất mặt.
Nhưng cậu tin chỉ cần thêm thời gian, ông cụ sẽ nhận lời.
Quả nhiên, An Vũ Sinh cho ông cụ thời hạn 12 tiếng, ông cụ thỏa hiệp khi đã hết 11 tiếng, thì chuyển tiền.
Ông cụ gửi tin nhắn cho An Vũ Sinh: "Thứ tôi muốn đâu?"
Phía An Vũ Sinh trả lời: Đối phương đã bật chế độ xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương xác minh thì mới có thể trò chuyện. [Gửi lời mời kết bạn]
Ông cụ ngẩn người nửa giây, hỏi thư ký: "Nghĩa là sao?"
Thư ký cũng ngẩn tò te: "Đây là... lừa đảo người già bảy mươi?"
"..." Ông cụ tức giận tới mức bệnh cao huyết áp suýt phát tác.
Tuy là vậy, ông cụ cũng không nghi ngờ chuyện này do Thôi Phạm Khuê gài bẫy.
Bởi ông cụ chỉ bị lừa một khoản tiền, chuyện này đối với ông thì cũng chẳng hề gì, nhưng lòng tự trọng lại bị tổn thương sâu sắc.
Ông cụ cũng không nói hay nhắn tin điều gì bất lợi cho Thôi Phạm Khuê. Ông đều nói "Thứ tôi muốn đâu" "Cậu tới XXX, chúng ta tâm sự", từ đầu tới cuối, ngay cả ba từ "Thôi Phạm Khuê" ông cũng chưa từng đề cập. Mà tài khoản chuyển tiền cho An Vũ Sinh cũng không phải của ông, nên, cho dù An Vũ Sinh thực sự bị bắt, cũng không liên lụy tới ông.
Ông cụ cảm thấy mình vẫn ổn.
An Vũ Sinh gửi số tài khoản chuyển tiền cho Thôi Phạm Khuê, cậu lập tức bảo Khương Thái Hiền đi tra tài khoản này.
Khương Thái Hiền nhìn thông tin tài khoản, nói: "Tài khoản này không phải của chủ tịch Thôi ."
"Đương nhiên." Thôi Phạm Khuê nói, "Ông ấy cũng không ngốc, không thể dùng tên thật làm chuyện xấu."
Khương Thái Hiền nói: "Vậy em hi vọng anh tra được cái gì?"
"Tra xem tài khoản này mở khi nào, tài chính vãng lai ra sao." Thôi Phạm Khuê nói, "Nói không chừng tài khoản này là 'tài khoản bí mật' mà ông cụ dùng để làm chuyện hiểm ác."
Thì ra Thôi Phạm Khuê chưa bao giờ cho rằng ông cụ sẽ có liên quan tới An Vũ Sinh - những thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Cậu thấy mầm biết cây, biết mấy năm nay ông cụ làm không ít chuyện xấu, muốn làm chuyện xấu, nhất định phải móc nối với tiền.
Cậu muốn tìm hiểu ngọn nguồn tài khoản này, tìm được vũ khí sắc bén có thể thực sự đập chết ông cụ.
Khương Thái Hiền hiểu được, lập tức nhờ nhân sĩ chuyên nghiệp trong phương diện này làm việc.
Sau khi nhờ cậy đối phương, Khương Thái Hiền lại quay đầu hỏi Thôi Phạm Khuê: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Thôi Phạm Khuê sờ mặt anh, cười nói: "Đi hẹn hò."
Khương Thái Hiền ngẩn ra, lập tức uể oải nói: "Anh còn chưa lên kế hoạch."
Dựa vào hai lần hẹn hò trước, mỗi lần Khương Thái Hiền đều phải lên kế hoạch trước, ví như đi xem phim thì phải bao cả rạp, chuẩn bị sắp xếp, công viên phải bao hết từ trước...
Thôi Phạm Khuê cười nói: "Không cần hao tâm tốn sức như thế, chúng ta đi xem triển lãm thư pháp đi."
Nói xong, Thôi Phạm Khuê lấy một tờ quảng cáo từ trong ngăn kéo: "Đúng lúc em muốn đi xem cái này."
Mặc dù Khương Thái Hiền không có nghiên cứu gì đối với thư pháp, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.
Hai người cùng nhau tới phòng triển lãm, gặp được Mễ Tuyết Nhi và Thôi Nhiên Thuân.
Bốn người gặp mặt, bèn chào hỏi.
Thôi Phạm Khuê nói: "Đúng lúc, chúng ta double date."
Khương Thái Hiền hỏi: "Double date là gì?"
"Anh không biết sao?" Mễ Tuyết Nhi tròn mắt, "Là hai đôi tình nhân cùng hẹn hò! Không phải anh trở về từ Mỹ sao? Bên Mỹ rất phổ biến mà."
Khương Thái Hiền nói: "Vậy sao? Tôi không biết, tôi chỉ date với Thôi Phạm Khuê."
Mễ Tuyết Nhi lại cười nói: "So sweet."
Thôi Nhiên Thuân nói: "Nếu chưa thử, vậy giờ thử?"
"Tại sao?" Khương Thái Hiền nghi hoặc, "Tôi không có hứng thú. Tôi chỉ muốn ở bên Tiểu Khuê, có thêm mấy người, chẳng phải rất dư thừa sao?"
"..." Trong chốc lát, Thôi Nhiên Thuân và Mễ Tuyết Nhi đều nghẹn lời.
Thôi Phạm Khuê lúng túng nói: "Không sao đâu, anh ấy đùa thôi."
"Anh không nói đùa." Khương Thái Hiền nghiêm túc nhìn cậu, "Anh chỉ muốn date với em. Không cần những người khác."
Thôi Phạm Khuê sờ mũi một cái, nói khẽ với anh: "Đừng nói nữa, cùng đi thôi."
Mặc dù Khương Thái Hiền không bằng lòng, nhưng vẫn oan ức đồng ý, được Thôi Phạm Khuê dẫn vào hội trường, vẻ mặt như cún lớn ủ rũ.
Bốn người cùng vào phòng triển lãm.
Vì hóa giải xấu hổ, Mễ Tuyết Nhi bắt đầu lên tiếng: "Các anh cũng thích xem tác phẩm của nhà thư pháp này sao?"
"Nhà thư pháp nào?" Thôi Nhiên Thuân nhún vai, "Anh đi cùng em thôi. Không phải chỉ là viết chữ sao? Có gì mà đẹp!"
Mễ Tuyết Nhi lườm y một cái: "Phạm tiên sinh là một nhà thư pháp đương đại rất giỏi."
"Nhà thư pháp đương đại?" Thôi Nhiên Thuân chớp mắt mấy cái, "Nghĩa là chưa chết? Tác phẩm của người chưa chết đâu đáng tiền?"
Mễ Tuyết Nhi thật sự cạn lời với y, trợn mắt nói: "Sao không đáng tiền? Tác phẩm của ông ấy rất đắt!"
Thôi Nhiên Thuân như trọc phú hỏi: "Bao tiền một bức?"
"Nghe là biết anh không hiểu việc, tác phẩm tranh chữ không tính theo bức, đều tính theo bình phương thước." Mễ Tuyết Nhi rất cạn lời với người bạn trai không hiểu nghệ thuật này, "Tác phẩm thư pháp của Phạm tiên sinh, dựa theo giá thị trường, mỗi bình phương thước phải hơn mười ngàn." (~ 35 triệu VND)
"Sao đắt thế!" Thôi Nhiên Thuân tròn mắt, nhìn bức tường treo đầy chữ.
Mễ Tuyết Nhi lại nói: "Vậy là rẻ rồi đó. Có một số tác phẩm nổi tiếng mỗi bình phương thước hơn 100 ngàn 200 ngàn cũng có – hơn nữa, đều là của các nhà thư pháp còn sống, không phải đã chết." Giọng Mễ Tuyết Nhi mang theo sự giễu cợt.
Thôi Nhiên Thuân gật đầu: "Thảo nào mấy bức kia nhiều khoảng trắng thế! Đều là tiền cả!"
Mễ Tuyết Nhi thực sự tức chết.
Ánh mắt Thôi Phạm Khuê lại nhìn về phía một bức treo trong góc, ánh mắt như dính chặt vào đó.
Mễ Tuyết Nhi cũng nhìn theo ánh mắt cậu: "Đây là thơ sao?"
"Phải, xuất phát từ bài thơ < Bạch đầu ngâm > thời Đường." Thôi Phạm Khuê đáp.
"Đời Đường?" Mễ Tuyết Nhi nghi hoặc, "< Bạch đầu ngâm > không phải do Trác Văn Quân viết sao?"
Thôi Phạm Khuê chỉ vào một bức, nói: "Em xem cái này, không phải là < Bạch đầu ngâm > do Trác Văn Quân viết, mà là < Bạch đầu ngâm > do Lý Bạch viết."
"Lý Bạch?" Mễ Tuyết Nhi nhìn kỹ bức tranh chữ.
Mễ Tuyết Nhi bèn than thở: "Câu 'Hai loài cỏ, chung một tấm lòng / Lòng người sao chẳng như cỏ ấy', nói đúng là hay."
Thôi Nhiên Thuân xem cũng không hiểu lắm, bèn thuận miệng đọc lên một câu: "Anh cảm thấy câu này không tệ, 'Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao'? Là nước đổ đi rồi, sao có thể hốt lại đầy ly?"
Mễ Tuyết Nhi giải thích: "Câu này là 'Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây / Hoa lìa cành thẹn với rừng cũ' – nước chảy về hướng đông thì không thể quay lại hướng tây, hoa cỏ khô héo thì cũng không thể quay về rừng cũ, tình cảm giống như nước đổ đi, cho dù hốt lại cũng không thể đầy ly."
Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao...
Thôi Phạm Khuê có chút bùi ngùi: "Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây / Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao?"
Khương Thái Hiền hỏi: "Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây / Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao, là nói về tình cảm sao?"
"Đương nhiên." Thôi Nhiên Thuân nói, "Đơn giản mà nói, chính là chia tay rồi cho dù có quay lại, tình cảm cũng không toàn vẹn..." Nói tới đây, Thôi Nhiên Thuân nhìn Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền, đột nhiên phát hiện hình như mình nói sai.
Khương Thái Hiền không mấy cao hứng: "Đây là đạo lý gì vậy?"
"Cái này không có đạo lý!" Thôi Nhiên Thuân vội đổi giọng, "Hơn nữa cũng không phải là tôi nói, là Lý Bạch nói."
Mễ Tuyết Nhi cũng vội gật đầu: "Đúng vậy, Lý Bạch sao có thể như thế? Lại nói như thế!"
"Đúng vậy." Thôi Nhiên Thuân phụ họa, "Thật không ngờ Lý Bạch là người như vậy."
Khương Thái Hiền cũng không quan tâm suy nghĩ của Lý Bạch, anh xoay mặt nhìn về phía Thôi Phạm Khuê, hỏi: "Tiểu Khuê cảm thấy thế nào?"
Thôi Phạm Khuê cũng không muốn thảo luận đề tài nước đổ hốt lại với Khương Thái Hiền trước mặt mọi người, bèn chuyển hướng: "Đầu tiên, 'Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây' thể hiện hình dạng địa hình của quốc gia ta đặc thù là tây cao đông thấp. Tục ngữ nói 'Người thường đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ thấp': Địa hình Trung Quốc từ ĐSng tây, cho nên nước chảy từ hướng đông mà không chảy về hướng tây. Còn 'Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao', cũng là một khái niệm vô cùng khoa học, phù hợp với Định luật 2 nhiệt động lực học (*)... Trọng điểm là, em cảm thấy Phạm tiên sinh viết chữ rất đẹp."
(*) Định luật 2, hay nguyên lý thứ hai, còn gọi là nguyên lý về entropy, liên quan đến tính không thể đảo ngược của một quá trình nhiệt động lực học và đề ra khái niệm entropy. Nguyên lý này phát biểu rằng entropy của một hệ kín chỉ có hai khả năng, hoặc là tăng lên, hoặc giữ nguyên.
Thôi Nhiên Thuân và Mễ Tuyết Nhi đều lộ vẻ hoang mang: "Ngài nói gì vậy?"
Khương Thái Hiền trầm ngâm một lát, vẻ mặt hiểu ra: "Anh hiểu rồi."
Ngược lại Thôi Phạm Khuê cảm thấy hoảng sợ: Anh hiểu cái gì???!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro