CHƯƠNG 1: GẶP GỠ TRONG MỘT NGÀY KHÔNG BÌNH THƯỜNG
"Bắt đầu là một ngày tưởng như vô nghĩa, nhưng ẩn sau sự mệt mỏi ấy... là một khoảnh khắc giao nhau lặng lẽ, một cánh cửa bất ngờ hé mở, và một cuộc gặp gỡ mà sau này, người ta gọi là định mệnh."
Thành phố về chiều trùm lên bầu không khí một lớp sương mỏng như mạng nhện giăng. Mọi thứ xám xịt, ẩm ướt và lặng lẽ đến lạ kỳ. Những cơn gió lang thang kéo theo bụi đường, lùa vào cổ áo những người vội vã đi qua. Trên vỉa hè dọc trạm xe buýt cũ kỹ, một cô gái trẻ đứng lặng.
Tên cô là Y/N.
Gương mặt cô không có biểu cảm gì rõ ràng, chỉ là nét đờ đẫn của một người đã quá mỏi mệt với cuộc đời. Mái tóc dài rối tung vì gió, đôi giày trắng nay đã nhuốm bùn và thấm nước, còn chiếc va li nhỏ bên cạnh thì nghiêng ngả như chính tâm trạng cô hiện tại, chẳng còn phương hướng.
Mọi thứ xảy đến trong ngày hôm nay giống như một chuỗi tai họa được sắp đặt sẵn bởi một vũ trụ đang... đùa ác. Cô bị đuổi việc, không phải vì làm sai, mà chỉ vì "thiếu tương tác với đồng nghiệp". Một tội danh mơ hồ dành cho những kẻ không biết nịnh nọt. Rồi đến chiều, bạn trai – người yêu ba năm gửi một đoạn voice dài 15 giây:
“Anh nghĩ... chúng ta không nên tiếp tục nữa. Em hiểu mà, đúng không?”
Và rồi... kết thúc. Không một lời xin lỗi, không một dấu chấm câu. Chỉ còn lại sự lặng im trống rỗng giữa hàng trăm tin nhắn chưa hồi đáp.
Cô rời khỏi văn phòng, rời khỏi ký ức ba năm, lao ra đường với va li kéo vội, định về quê để lánh đi vài hôm. Nhưng chuyến xe cuối cùng cũng vừa rời bến... ba phút trước khi cô kịp tới.
Ba phút.
Cô đã đứng đó, lặng im, không biết mình nên tức giận, khóc hay hét lên. Nhưng không. Cô không khóc. Không phải vì mạnh mẽ, mà là vì chẳng còn sức để khóc nữa.
"Tìm một chỗ nào đó trú qua đêm. Rồi mai tính."
Đó là dòng suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô lúc này.
Hẻm số 19 – Con đường không nằm trong bản đồ
Trời bắt đầu mưa. Không phải cơn mưa lớn như thác đổ, mà là mưa phùn, dai dẳng, lạnh lẽo. Loại mưa khiến người ta buốt tới tận xương, buốt tới tận những ký ức từng cố chôn vùi.
Y/N kéo va li men theo con hẻm nhỏ ven phố cổ. Cô không biết vì sao lại rẽ vào đây có thể là trực giác hoặc chỉ đơn giản là chân bước đi mà đầu óc không suy nghĩ.
Những bức tường bong tróc rêu xanh. Những cửa sổ gỗ khép hờ với ánh đèn vàng ấm hắt ra. Hẻm sâu và yên tĩnh đến mức kỳ lạ như thể tách biệt hẳn với phần còn lại của thành phố ồn ào ngoài kia.
Cuối hẻm, một cánh cửa hiện ra dưới ánh sáng le lói từ ngọn đèn đường phía sau lưng cô. Cửa màu xanh ngọc đã phai màu, khung gỗ sờn cạnh nhưng lại toát ra một vẻ cổ kính cuốn hút lạ kỳ. Không có bảng hiệu, không có chuông cửa, chỉ có một tấm biển gỗ nhỏ được khắc tay treo nghiêng:
"Ai lạc đến đây trong một đêm mưa… có lẽ cần điều gì đó hơn là cà phê."
Y/N khẽ cau mày.
Cô không chắc mình có đang ảo giác hay không, nhưng bàn tay lại tự động vươn lên... và gõ cửa ba nhịp.
Cánh cửa bật mở với âm thanh kẽo kẹt rất nhẹ.
Một người đàn ông đứng trước mặt cô. Mái tóc xù tơi tả như thể vừa bị giông bão quật qua. Anh mặc một bộ áo ngủ in hình... con vịt vàng và ôm trên tay một con mèo trắng mập ú, lông xù, mắt hờ hững như bà cụ non.
Ánh mắt anh nheo lại, đầy cảnh giác và có phần... ngái ngủ:
“Cô là khách đặt trà sữa... hay đến đòi nợ?”
Câu hỏi khiến Y/N thoáng sững người:
“Ơ… tôi… chỉ tìm chỗ trú mưa.”
Cô thành thật đáp, giọng hơi run.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô từ đầu đến chân – chiếc áo khoác mỏng đã ướt sũng, khuôn mặt nhợt nhạt, hành lý chỉ có một va li nhỏ.
“Trú mưa à… Vậy cô có phải là kiểu người nói ‘trú một lúc’ rồi ở luôn không?”
Cô tròn mắt nhìn anh. Có phải cô vừa gặp một kẻ lập dị?
“Ơ... anh có vấn đề gì không vậy?”
“Có. Tôi bị dị ứng với người lạ và… mưa. Nhưng mà, may là hôm nay tôi có hứng. Vào đi.”
Không đợi cô phản ứng, anh xoay người đi vào trong, để cửa hé mở. Con mèo vẫn nằm ngoan trên tay anh, mắt liếc cô qua khe hẹp như một bà hoàng đang cân nhắc xem có nên cho phép kẻ phàm trần bước vào lãnh địa của mình hay không.
Y/N do dự vài giây.
Nhưng... ngoài trời mưa vẫn rơi và lòng cô thì lạnh. Thế là cô bước vào.
Không gian bên trong khiến Y/N thoáng quên mất lý do mình đến đây.
Đây không giống một ngôi nhà, cũng chẳng giống quán cà phê như lời tấm biển khắc. Nó giống như một căn gác mái cũ kỹ – nơi thời gian chảy chậm lại. Sàn gỗ cọt kẹt dưới bước chân, những bức tranh treo lệch trên tường, một chiếc đồng hồ quả lắc đã đứng im từ lâu, ukulele treo bên bệ cửa sổ.
Mùi bạc hà, mùi sách cũ, thoảng trong không khí là mùi bánh quy nướng dở dang… Tất cả hòa quyện lại thành một thứ hương thơm mơ hồ, dễ chịu và ấm áp đến không ngờ.
Người đàn ông quay lại, tay không còn ôm mèo nữa. Anh rót cho cô một ly trà gừng, động tác thành thạo như thể đây là nghi lễ hàng ngày.
“Ngồi đi. Tên tôi là Kim Taehyung. Gọi là chủ quán cũng được, kẻ kỳ quặc cũng được.”
Cô ngồi xuống một chiếc ghế bành cũ, lớp đệm lún sâu. Cảm giác như đang được bao bọc trong một đám mây mềm.
“Cô tên gì?”
“…Y/N.”
Anh gật gù, đưa ly trà về phía cô. Hơi nóng bốc lên, mang theo mùi gừng nồng nhẹ.
“Ừm. Y/N. Cái tên nghe có vẻ đang muốn biến mất khỏi thế giới.”
Y/N nhìn anh, định phản ứng, nhưng rồi... lại thôi. Vì lời anh nói không sai.
Trời vẫn mưa. Mưa dai như thể đêm nay sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Taehyung đưa cô lên tầng gác – nơi chỉ vừa đủ cho một chiếc giường đơn, một tủ sách thấp và một cửa sổ có rèm trắng. Mùi oải hương từ gối lan tỏa khắp phòng. Không gian yên tĩnh, gần như tách biệt hoàn toàn khỏi thành phố.
“Cô có thể ngủ tạm đây. Nhưng sáng mai… nếu cô muốn ở lại, sẽ có vài điều kiện.”
Y/N đặt va li cạnh giường, quay lại nhìn anh:
“Điều kiện gì?”
Taehyung mỉm cười, đôi mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ:
“Thứ nhất: không làm phiền ‘Quận Chúa’.”
Ánh mắt anh liếc về phía chiếc gối, nơi con mèo trắng đang uể oải duỗi chân, liếm lông như thể đã chuẩn bị sẵn để có người ngủ cùng.
“Thứ hai: không mang năng lượng tiêu cực vào bếp.”
Y/N nhíu mày. Đúng là kỳ quặc thật.
“Thứ ba: nếu cô tình cờ chữa lành được chính mình... nhớ nói tôi nghe trước.”
Cô không biết phải đáp gì. Chỉ im lặng. Nhưng lòng ngực bỗng dội lên một nhịp đập... khác thường.
Y/N – cô gái vừa mất tất cả – trú tạm trong căn gác mái của một người đàn ông lập dị, một con mèo kêu ít hơn nói và một không gian... không giống với thế giới mà cô từng biết.
Cô không biết rằng, chính nơi đây – không lý do, không kế hoạch – lại là nơi cuộc đời cô bắt đầu... lành lại, từ một vết nứt nhỏ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro