CHƯƠNG 4: KHI TRÁI TIM KHÔNG CÒN NGỦ QUÊN

“Cảm xúc giữa họ trở nên rõ nét, nhưng cũng mong manh. Khi con tim khẽ nghiêng, lòng người bắt đầu sợ.”

Seoul dần chuyển sang thu. Cái nóng oi ả của mùa hè lùi lại, nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ mang theo mùi gỗ mục và lá khô rơi lả tả bên thềm. Những ngày mưa rả rích cũng thưa hơn, bầu trời sáng sủa, dễ chịu giống như lòng người đang dần được hong khô sau những ngày úng nước.

Café nơi góc phố – nơi hai con người sống cùng nhau nhưng luôn cố giữ một khoảng cách – bắt đầu có nhiều khách quen hơn. Có lẽ do tiết trời dễ chịu, hoặc cũng có thể… do nụ cười của chàng chủ tiệm dạo này ấm hơn một chút. Cô gái ngồi gấp hạc giấy ở chiếc bàn sát cửa sổ cũng không còn quá lặng lẽ. Đôi lúc, người ta thấy cô mỉm cười vu vơ khi nhìn ra khung cửa mờ hơi nước.

Rồi những câu hỏi bắt đầu vang lên từ phía khách quen vô tư, hồn nhiên, nhưng khiến cả hai người trong cuộc khựng lại:

“Cô gái hay ngồi gấp giấy hạc kia là bạn gái của cậu à?”

“Cô ấy hay nhìn em khi pha cà phê đó, em biết không?”

“Hai người có giống nhau không? Tụi em cá là cặp này sớm muộn gì cũng yêu nhau!”

Taehyung lúc đó đang lau ly sau quầy, chỉ khẽ cười, không đáp. Nụ cười ấy không né tránh, cũng không xác nhận, như thể… anh đang giấu một bí mật mềm mại giữa lòng bàn tay.

Còn Y/N thì chỉ biết cười gượng. Một nụ cười nhỏ, nhưng mắt không giấu nổi sự ngập ngừng. Cô nói, giọng nhẹ bẫng như để phủ nhận cả chính mình:
“Chúng tôi chỉ... sống cùng thôi.”

Thế nhưng, từ hôm đó, không khí giữa họ bắt đầu có những sợi chỉ lạ len vào.

Taehyung – người thường xuyên trầm mặc – đột nhiên tiến đến gần Y/N hơn bình thường một chút. Một lần, khi cô đi qua vườn sau và một mảnh lá nhỏ vướng vào tóc, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay gỡ ra. Ngón tay anh lướt nhẹ qua mái tóc cô, chạm vào da đầu cô – lạnh lạnh nhưng lại khiến tim cô ấm lên khó hiểu.

Khi anh đi làm về muộn – đôi mắt thấm mệt, vẫn thấy cô ngồi trước bàn ăn, cầm điện thoại xem gì đó. Bữa tối đã được hâm nóng lại. Cô nói:
“Tôi không đói…”

Nhưng lại múc cơm cho anh, gắp thức ăn vào bát anh, rồi ngồi đó, nhìn anh ăn. Cô không ăn miếng nào nhưng ở lại đến khi anh buông đũa. Những hành động nhỏ nhưng không vô tình chút nào.

Một lần khác, bản nhạc cũ vang lên trong quán – bản jazz nhẹ nhàng. Y/N ngồi ở quầy, còn Taehyung đang lau ly. Cả hai đều bất động. Không ai nói gì, cũng không nhìn nhau. Nhưng có một điều gì đó đang nhoi nhói ở đáy tim như thể chỉ cần chạm mắt thôi, tất cả sẽ vỡ òa.

Một buổi tối đầu thu, khi trời mưa nhẹ, Y/N đi siêu thị một mình. Điện thoại cô hết pin giữa chừng. Cô loay hoay giữa hàng tá gian hàng, tiếng thông báo phát ra từ loa làm lòng cô càng thêm bất an. Người người lướt qua, vội vã, như thể chẳng có ai nhận ra cô đang hoang mang đứng đó.

Khi cuối cùng cô rời siêu thị và chạy ra ngoài trong cơn mưa lất phất, mắt cô bất chợt dừng lại ở dáng người quen thuộc đang đứng dưới mái che phía cổng.

Taehyung.

Áo anh hơi ướt. Mái tóc dính nước, rối nhẹ. Đôi mắt anh nhìn xung quanh đầy lo lắng như đang tìm một vật gì đó quan trọng vừa bị đánh mất.

Cô bước nhanh lại phía anh, định mở miệng gọi, nhưng anh đã nhìn thấy cô trước. Và nói:
“Đừng lạc nữa, Y/N. Tôi không quen cái cảm giác mất dấu cô đâu.”

Giọng anh khàn khàn, không to, không hối hả nhưng khiến toàn thân cô như đông cứng lại.

Một câu nói ngắn. Không có từ yêu thương nào. Nhưng tim cô như bị ai bóp nhẹ.

Tối hôm đó, cô nằm trong phòng mình, nhìn trần nhà tối om. Tai cô vẫn nghe văng vẳng câu nói đó. Và rồi, những câu hỏi bắt đầu dồn dập trong lòng:

“Nếu mình thích anh ấy thật…
Mọi thứ có thay đổi không?
Hay đây chỉ là cảm giác của riêng mình?”

Một buổi chiều cuối thu, trời dịu và hanh hao như lòng người. Quán bắt đầu vãn khách, chỉ còn vài vị khách ngồi rải rác ở các bàn gần cửa sổ. Ánh nắng đổ xuống mặt gỗ quầy pha chế, loang ra như một vệt mơ hồ.

Tiếng chuông cửa reo nhẹ.

Một người con gái bước vào, dáng cao thanh mảnh, mái tóc dài buộc lệch sang một bên, đôi mắt sâu và sắc, toát ra khí chất dịu dàng nhưng không dễ tiếp cận. Cô ấy mặc một chiếc áo len mỏng, tay cầm túi xách nhỏ màu be. Không cần ai giới thiệu, không cần nhìn xung quanh để hỏi, cô bước thẳng đến chiếc bàn gần quầy pha chế như thể… đã quen thuộc với nơi này từ lâu.

Y/N, đang lau bàn phía sau, bất giác dừng tay. Ánh mắt cô lướt qua hình dáng người con gái ấy rồi dừng lại ở nụ cười của Taehyung khi anh bước ra từ sau quầy. Đó không phải nụ cười vui vẻ thường thấy, mà là một nụ cười thoáng gượng, rất nhẹ, rất mỏng, như sợ chạm vào điều gì đó đang chênh vênh.

Cô gái kia là bạn gái cũ của Taehyung.

Y/N đứng đó, tay vẫn cầm khăn lau, nhưng bỗng cảm thấy lạnh nơi ngực. Cô quay lưng lại, làm bộ như đang sắp xếp lọ đường, lọ muối. Không cố nghe, nhưng từng câu, từng chữ giữa họ cứ len vào tai như những mũi kim nhỏ.

“Anh vẫn làm cà phê như xưa nhỉ.”

“Ừ. Còn em, vẫn hay chọn người dễ buông tay?”

Một câu hỏi nhẹ tênh. Một câu trả lời không sắc lạnh, cũng chẳng dịu dàng. Không cần cao trào. Không cần nước mắt hay tiếng trách móc, cứ như một bản nhạc cũ bị bật lại, không còn gì để ngân, nhưng vẫn đủ để nhói lên.

Họ không nói yêu lại. Cũng không hỏi “dạo này sống sao”. Nhưng giữa họ tồn tại một khoảng lặng khiến người ngoài… thấy mình như người thừa.

Và rồi, Jiwoo quay đầu, ánh mắt chạm phải Y/N – cô gái đang đứng lặng thinh sau quầy.

Giọng cô ấy vang lên, nửa như hỏi thật, nửa như thăm dò:

“Dạo này anh tuyển nhân viên sao? Cô gái đó là nhân viên mới hả?"

Một câu hỏi rất bình thường, không đùa cợt, không hằn học, cũng chẳng mặn mà. Nhưng khiến nhịp tim Y/N đập lệch một nhịp.

Y/N – vẫn cố giữ mình bận rộn nhưng từng tế bào trong cô đang căng ra, lặng thinh chờ đợi. Cô không biết mình mong gì. Chỉ biết rằng… cô đang chờ một câu phủ định.

Chờ một lời giới thiệu. Một sự khẳng định nào đó – dù là mơ hồ – rằng cô không phải “nhân viên”.

Nhưng tất cả những gì cô nhận lại… là sự im lặng. Taehyung không trả lời ngay. Anh chỉ quay sang nhìn Y/N, một cái nhìn dài hơn bình thường, yên lặng.

Rồi anh cúi xuống, dùng khăn lau đi vết nước còn đọng trên mặt quầy.

Và sau cùng, anh chỉ nghiêng người nói nhỏ điều gì đó với Jiwoo – quá nhỏ để Y/N nghe được.

Y/N siết nhẹ khăn trong tay.

Cô không biết mình mong đợi điều gì – nhưng rõ ràng, thứ cô vừa nhận… không phải điều đó.

Cô quay vào phòng, bước thật chậm. ngồi xuống bàn làm việc. Lấy một tờ giấy gấp hạc.

Tay cô hơi run. Đường gấp lệch. Và cô nhìn vào chỗ lệch đó thật lâu. Như thể đang nhìn vào một khoảng trống trong tim mình – nơi mà cô từng dặn lòng không được bước vào.

Tối đó, trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng dịu phủ lên cả hai. Y/N đang rửa chén thì một chiếc ly trơn tuột khỏi tay cô và rơi xuống sàn. Vỡ vụn.

Tiếng va chạm khiến Taehyung chạy vào. Anh không nói gì, chỉ kéo tay cô lại, cẩn thận kiểm tra xem có bị đứt tay không. Khi thấy một vết xước nhỏ, anh nhíu mày, tìm miếng gạc dán lại. Động tác quen thuộc như thể anh đã từng làm điều đó nhiều lần… nhưng chưa bao giờ thân mật đến vậy.

Cô nhìn anh. Rồi bất chợt buột miệng, giọng nhỏ như gió:
“Anh đối xử tốt với mọi người như vậy sao?”

Anh khựng lại. Mắt anh tìm đến mắt cô. Im lặng kéo dài gần như một nhịp thở dài, rồi anh đáp chậm rãi, chắc chắn:
“Không. Tôi chỉ dịu dàng với người mà tôi sợ làm tổn thương.”

Tim cô nảy lên một nhịp. Không rõ vì câu trả lời hay vì ánh mắt anh khi nói ra điều đó.

Cô quay đi. Cố giấu một điều gì đang dâng đầy.

Và anh cũng không nói gì thêm.

Cả hai đều lặng im, như thể lời vừa thốt ra đã phá vỡ một bức tường nhưng phía sau lại là một vực sâu chưa ai dám bước tới.

Sáng hôm sau, quán mở cửa sớm hơn thường lệ. Không ai bảo ai, nhưng cả hai đều thức dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ như thường. Chỉ khác là... họ không còn hỏi nhau những câu vụn vặt.

Những câu như “Ngủ ngon chứ?”, “Muốn ăn gì sáng nay?” – đều biến mất.

Mọi cử chỉ đều cẩn trọng. Như thể chỉ cần một từ lỡ miệng, tất cả sẽ rơi vỡ.

Khi Taehyung ra sau kiểm kê kho, Y/N để lại trên bàn làm việc của anh một tờ giấy gấp đôi. Là kiểu gấp đơn giản mà cô thường làm với những con hạc nhưng lần này không phải là hạc.

Bên ngoài, ở góc phải, có vẽ một hình trái tim nhỏ bằng bút đỏ. Không có tên. Không có địa chỉ gửi.

Chỉ một dòng duy nhất bên trong:

“Đôi khi, em ước gì trái tim có thể gửi đi như thư tay.
Để nếu người nhận không đọc, mình sẽ không biết.
Và nếu người ấy lỡ tay làm mất, ít ra cũng không đau như khi thấy họ…
giữ nó, nhưng không bao giờ mở ra.”

Taehyung trở ra, thấy tờ giấy, mở ra đọc.

Anh không nói gì. Không cười. Nhưng tay anh run nhẹ.

Vì lần đầu tiên, anh biết mình không còn vô can trước nỗi buồn của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro