CHƯƠNG 5: HỒI KẾT CỦA MỘT NỖI BUỒN - KHỞI ĐẦU CỦA YÊU THƯƠNG (END)

"Có những nỗi buồn không ồn ào, không đòi hỏi phải giải thích chỉ âm ỉ như một làn khói, len lỏi trong lòng người, khiến họ tự xa nhau.
Và cũng có những yêu thương không cần ràng buộc, chỉ cần đúng lúc khi cả hai đủ can đảm để không quay lưng."

Sau buổi chiều hôm ấy – cái buổi chiều mà họ đã ngồi bên nhau, im lặng như hai kẻ từng thân quen nhưng lỡ tay đánh rơi mọi thứ quý giá, Y/N dần khép mình trở lại.

Cô trở về với dáng vẻ trầm mặc thuở đầu: điềm đạm, lặng lẽ, không còn ánh mắt lấp lánh mỗi khi nhìn về phía Taehyung nữa. Những cử chỉ vẫn vẹn nguyên, cô vẫn pha trà cho anh vào mỗi chiều, vẫn lau sạch bàn ghế gỗ mỗi khi anh đến, vẫn để một chiếc ghế trống phía đối diện chờ ai đó ngồi xuống. Nhưng ánh mắt thì không còn chạm nhau như trước. Không còn ánh nhìn dài lâu, không còn những cái nhìn trộm lén lút rồi vội quay đi.

Taehyung cảm nhận được điều đó. Nhưng anh không làm gì cả.

Và điều đó khiến lòng cô đau nhiều hơn.

Anh vẫn đến vào giờ cũ, vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc, nhưng không hỏi nhiều. Không chen vào khoảng lặng giữa họ. Anh chọn cách im lặng, sợ rằng nếu nói một lời nào đó không đúng, cô sẽ biến mất mãi mãi.

Nhưng chính sự im lặng ấy, lại khiến Y/N nghĩ rằng:

"Có lẽ mình không đủ quan trọng để được giữ lại."

Một ngày chạng vạng, khi quán vắng khách, cô ngồi bên bàn thu ngân, nhìn chiếc vali nhỏ màu tro xếp gọn trong góc. Đôi mắt cô dừng lại rất lâu nơi một tờ giấy gấp đôi – tờ giấy từng ở trong tay anh.

Ngón tay cô run nhẹ khi mở điện thoại.

Và rồi, cô gửi đi một dòng tin nhắn.

“Em sắp chuyển đi. Có lẽ đủ lâu rồi cho một cuộc dừng chân.”

“Cảm ơn anh, vì khoảng thời gian này. Nếu một ngày nào đó em mở được lòng mình, em sẽ kể với ai đó… rằng từng có một người khiến em nghĩ lại về thứ gọi là ‘an toàn’.”

Chấm xanh báo "đã nhận" hiện lên. Cô không mong hồi âm.

Ở phía bên kia thành phố, Taehyung vừa rời khỏi phòng tối rửa ảnh. Tay anh vẫn còn ướt. Khi điện thoại rung lên, anh lau vội lên áo, mở tin nhắn.

Dòng chữ ngắn ngủi ấy khiến tim anh như thắt lại từng nhịp.

Anh ngồi phịch xuống ghế, ngón tay lặng yên trên màn hình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy sợ. Một nỗi sợ mơ hồ nhưng thật hơn mọi cảm xúc từng có: sợ mất một người chưa kịp gọi là "gì đó", nhưng đã khiến thế giới của anh dịu lại mỗi ngày.

Chiều hôm sau. Trời nhiều mây.

Y/N xếp đồ xong từ sáng. Vali nhỏ, vài bộ quần áo, một ít sách và một chiếc hộp đựng những tấm ảnh chụp lén mà cô từng cười trộm vì nét ngốc nghếch của Taehyung.

Cô ngồi trên bậc thềm gác mái, nơi nhìn thấy con phố bé dẫn ra ga xe buýt. Quán cà phê vẫn đóng cửa. Tấm bảng “Close” vẫn đung đưa trong gió nhẹ.

Bên cạnh cô là tờ giấy gấp đôi – thứ duy nhất cô giữ lại, không cho vào vali. Cô chưa từng đọc nó, nhưng biết rõ từng nếp gấp.

Tiếng chân chậm rãi vang lên trên cầu thang gỗ cũ kỹ.

Cô không quay đầu lại.

Taehyung xuất hiện, trễ hơn thường lệ, tay không nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Anh ngồi xuống cạnh cô, một khoảng cách vừa đủ để không dọa cô chạy trốn, nhưng cũng đủ gần để nghe được hơi thở đang nén lại trong lồng ngực cô.

Một lúc lâu, anh cất lời.

Lần này không phải giọng nhẹ tênh như mọi khi, mà là một giọng thật – giọng của người đã kìm nén quá lâu:
“Anh giữ nó lâu như vậy…
Vì anh muốn đọc khi chắc rằng, nếu em bước đi, ít nhất anh không để lỡ điều gì.”

Y/N khẽ quay sang, ánh mắt hoài nghi, nhưng cũng chứa chút gì đó mong đợi.

Không nói thêm gì, Taehyung mở ba lô, lấy ra một vật.

Là chiếc máy ảnh phim cũ – thân máy xước xát, nhưng vẫn sạch sẽ.

Anh đưa nó cho cô:
“Anh đã chụp hàng chục tấm, nhưng chỉ rửa duy nhất một tấm đầu tiên.
Vì… khi em ngủ, em không phòng bị. Và khi em không phòng bị, anh mới thấy rõ nhất em đáng được yêu thế nào.”

Cô sững người.

Không phải vì lời nói ấy quá hoa mỹ. Mà vì, nó… thật.

Lần đầu tiên, cô không bị yêu vì cái vỏ bọc mạnh mẽ, vì cái vẻ ngoài bình tĩnh mà vì chính những phần yếu đuối cô luôn cố giấu.

Cô cảm thấy… được nhìn thấy.

Không phải như một người nên được thương hại mà là một người nên được yêu thương.

Taehyung quay sang, ánh mắt kiên định:
“Anh không giữ em lại. Nhưng nếu em đi, anh sẽ đi cùng.”

Y/N thoáng khựng lại, rồi… bật cười.

Một tiếng cười nhỏ, trong veo và chân thật – lần đầu tiên không mang theo giễu cợt, không cay đắng, không sợ hãi.

“Em không đi đâu cả. Em chỉ muốn biết... anh có ở đó không, nếu em buồn.”

Cô ngả đầu vào vai anh một động tác nhẹ nhưng khiến tim cả hai thắt lại trong thứ dịu dàng chưa từng đặt tên.

Chiếc vali trống rỗng nằm yên bên cạnh.

Chiều hôm ấy, lần đầu tiên họ ôm nhau.

Không phải vì an ủi, cũng không phải vì yếu lòng, mà vì cuối cùng… họ đã chọn dừng lại bên nhau.

Gió thổi nhẹ qua vai, mang theo mùi trà còn sót lại từ buổi sáng. Trong vòng tay Taehyung, Y/N khẽ cựa mình rồi thì thầm:
“Taehyung... hôm đó, khi anh gặp lại người cũ... rốt cuộc anh đã nói gì với chị ấy vậy?”

Anh thoáng bất ngờ, nhưng không né tránh. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, không phải nụ cười mơ hồ thường thấy, mà là một kiểu cười rõ ràng, bình yên.

“Anh nói với cô ấy rằng… Em ấy là Y/N. Là người con gái mà anh muốn ở bên đến cuối đời.”

Y/N khựng lại.

Cô không ngước nhìn anh ngay. Chỉ có đôi vai khẽ run lên và trong một khoảnh khắc không thể ngăn được nước mắt cô trào ra, không vì đau đớn, mà vì hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc đến bất ngờ, vượt xa những gì cô từng dám mong đợi.

Cô chưa từng nghĩ… mình lại có thể quan trọng đến vậy trong lòng ai đó.

Taehyung đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô. Không vội vã, không lời lẽ an ủi chỉ là một hành động lặng lẽ nhưng đầy chở che.

“Em không cần phải mạnh mẽ nữa, Y/N. Chỉ cần là em – thế là đủ.”

Tối hôm đó, đèn quán bật sáng trở lại.

Hai người cùng nhau thay lại bảng hiệu gỗ treo trước cửa. Chiếc đinh cũ gỉ sét được thay mới. Tấm bảng gỗ được lau sạch.

Taehyung đứng giữ, còn Y/N viết tay lên mặt bảng.

Nét chữ nhỏ, mềm mại như chính con người cô:
“Tạm mở – cho những người đang tập yêu lại từ đầu.”

Cả hai cùng nhìn dòng chữ đó rất lâu.

Bên trong quán, Taehyung lặng lẽ dán lên bức tường phía sau quầy hai tấm ảnh.

Một tấm cũ – Y/N đang ngủ gục, má đỏ ửng, tóc rối nhẹ. Một bức ảnh chân thật, mộc mạc – chính là tấm đầu tiên anh rửa ra.

Và một tấm mới – Y/N đang cười, không để ý có người chụp. Không chỉnh góc, không ánh sáng, không hoàn hảo.

Chỉ cần… là thật.

Khi trời về khuya, trước khi tắt đèn quán, Taehyung đưa cô một cuốn sổ bọc vải linen nhạt màu.

Cô mở ra.

Không phải nhật ký. Không phải sổ ảnh. Mà là những điều anh chưa dám nói.

Cô giở trang đầu tiên. Tay khẽ run.

“Anh không biết tình yêu có hình thù thế nào. Nhưng nếu được chọn lại một lần nữa giữa bình yên và em, Anh vẫn sẽ chọn em – Vì em chính là cách mà bình yên đến với anh.”

Y/N không khóc.

Cô chỉ lặng im, gật đầu, như thể… cuối cùng mình cũng hiểu rõ: yêu không phải là một điều gì lớn lao phải hét lên.

Mà là một điều thật nhỏ… chỉ cần đủ bình yên để nói ra.

Và rồi, lần đầu tiên, họ hôn nhau.

Không cần hoa, không cần thời điểm lý tưởng chỉ cần một khoảnh khắc đủ nhẹ để tim chạm tim, người chạm người.

Họ không hứa mãi mãi.

Không hứa rằng sẽ không bao giờ làm nhau buồn.

Nhưng họ chọn ở lại cùng nhau và vì nhau. Đó là điều mà trước đây, chẳng ai trong hai người dám nghĩ đến.

Giữa thành phố lắm người cô đơn, có một quán nhỏ, tường màu gỗ cũ, cửa kính mờ và vài chậu hoa giấy treo trước mái hiên.

Trên cửa treo một tấm bảng nhỏ, viết tay:

“Mở – khi lòng em đủ dịu dàng để đón một người.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro