16. Sai hẹn - 2 (END)

...

6h chiều,

Biệt thự Lee gia,

TaeYong vui vẻ thanh toán tiền taxi rồi bước vào nhà nhưng anh nhanh chóng nhận ra không khí căng thẳng đang hiện hữu trong phòng khách. Việc đầu tiên chính là phải biết JaeHyunie có làm sao không.

- JaeHyunie đâu rồi? Hôm nay mọi người không làm tiệc sinh nhật cho em ấy hả?

- Ngoài vườn hoa ấy - Yuta lạnh tanh trả lời trong khi đang vỗ về Winwin

- CÁI GÌ? HAI NGƯỜI CÓ BIẾT BÂY GIỜ ĐANG LÀ MÙA ĐÔNG KHÔNG CÒN ĐỂ EM ẤY NGOÀI ĐÓ HẢ? - anh gào lên

Winwin nghe tới đó thì điên tiết đứng lên rống vào mặt thằng em chồng nhà mình, kẻ đầu sỏ gây ra mọi vấn đề trong một ngày đáng lẽ là vui vẻ như hôm nay.

- CẬU CŨNG BIẾT BÂY GIỜ LÀ MÙA ĐÔNG HẢ? VẬY SAO CẬU CÒN BÀY TRÒ HÙ THẰNG BÉ LÀ KHÔNG VỀ DỰ SINH NHẬT HẢ? LEE TAE YONG CẬU CHƠI ĐÙA HƠI QUÁ RỒI ĐÓ. CẢ NGÀY HÔM NAY NÓ CỨ KHÓC SUỐT ĐẾN LÚC THẤY QUÀ BÁNH CỦA CẬU THÌ LẬP TỨC TIN CẬU KHÔNG VỀ THẬT NÊN TỨC GIẬN XÔ ĐỔ HẾT RỒI RA NGOÀI VƯỜN NGỒI CHỊU LẠNH CHỜ CẬU VỀ ĐÓ.. ĐỒ KHỐN..

Cạch

Xoạch..

Túi công văn, túi quần áo và mọi thứ trên tay anh lần lượt rơi trên sàn trong tiếng chân chạy vội vã ra ngoài sân. TaeYong hoàn toàn không thể ngờ được rằng bé cưng lại phản ứng tiêu cực đến mức như vậy.

JaeHyunie của anh,

Tôi tình gì mà em phải làm thế?

...

Mình đã làm gì thế này?

Đó là tất cả những gì TaeYong nghĩ được bây giờ khi nhìn thấy JaeHyun. Cậu bé con ngồi co ro dưới những hạt tuyết khẽ khàng của buổi chiều đông. Dù cho Winwin và Yuta đã cưỡng chế bắt cậu nhóc mặc mấy lớp áo chống rét, đội mũ lông, đeo găng tay thì gương mặt JaeHyun vẫn trắng bệt còn môi thì tái đi vì lạnh, khô khốc. Đôi mắt cậu dường như mất đi tiêu cự, cứ tha thẩn nhìn về xa xăm, nơi ánh dương đã liệm đi từ bao giờ. Giữa những cơn gió lạnh buốt, TaeYong lắng nghe tiếng trái tim mình vỡ vụn.

JaeHyunie của anh

Bảo bối yêu thương của anh

Nay lại vì anh mà hạnh hạ bản thân mình.

Em yêu,

Anh xin lỗi!

TaeYong bước đến bên cạnh JaeHyun nhưng có vẻ cậu chẳng còn phản ứng gì với thế giới xung quanh nữa. Tất cả sự chú ý cứ dồn hết về cái nơi xa xăm nào đó khiến anh càng thêm đau lòng. Taeyong cởi chiếc áo khoát to sụ của mình ra phủ lên người cậu rồi khẩn thiết ôm tất cả vào lòng trong tiếng gọi khẽ:

- JaeHyunie... anh về rồi nè

Không biết là mùi hương bạc hà thanh mát đặc trưng hay câu nói kia có mang theo thần chú mà thành công gọi tỉnh được một JaeHyun đang ngẩn ngơ. Cậu hoảng hốt quay người lại xác nhận mình không mơ

- ANH... LÀ ANH SAO.. ANH VỀ THẬT RỒI ... ANH ƠI.... HUHUHUHU... HÔM NAY LÀ SINH NHẬT CỦA EM MÀ... SAO MÀ ANH LẠI NÓI ANH KHÔNG VỀ CHỨ HUHUHU.. HÔM NAY LÀ LỄ TÌNH NHÂN ĐÓ.. BỘ ANH KHÔNG NHỚ EM SAO ..HUHUHUHUHU HỨC HỨC...

- Anh xin lỗi ... JaeHyunie ngoan.. đừng khóc.. anh chỉ muốn làm em bất ngờ thôi... anh không biết em sẽ giận như vậy.. JaeHyunie xinh đẹp tha lỗi cho anh được không?

- HUHUHU ANH XẤU.. ANH XẤU.. XẤU LẮM... LÀM EM TƯỞNG THẬT... LÀM EM BUỒN CẢ TỪ SÁNG ĐẾN GIỜ. HUHUHU....BẮT ĐỀN ĐI.. ĐỀN ĐI.. HUHUHU SINH NHẬT CỦA NGƯỜI TA ... SINH NHẬT 20 TUỔI CỦA NGƯỜI TA..HUHUHU

- Ngoan.. bây giờ vào nhà rồi giận tiếp có được không? Em sẽ bệnh đó..ngoan nha

- Hứ... Hức hức

TaeYong phì cười cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo đang mang nét dỗi hờn kia thật lâu, mãi đến khi nhóc con kia thở không được muốn dứt ra thì hai cánh anh đào đã hồng hào trở lại. Anh xoay người ngồi xuống:

- Hoàng tử JaeHyunie xinh đẹp hãy cho hạ thần may mắn được cõng người về phòng nhé..

- Thấy ghét .... hức hức..

Miệng thì nói thế thôi chứ cả người đã thuần thục ngã lên lưng anh chờ cõng khiến Yuta và Winwin đứng nhìn từ trong nhà cũng bật cười. Quả nhiên chỉ có Lee TaeYong là dỗ dành được tiểu tổ tông này, từ bé đến lớn luôn là vậy.

- Rồi rồi.. vào nhà rồi ghét tiếp nhé.. lạnh cóng hết cả con moomin của anh rồi nè..

- Tại anh.. tại anh.. tại anh đó - cậu đập bôm bốp trên vai anh

....

Trong phòng,

TaeYong đi đường xa về mệt mỏi là thế nhưng người được chăm nom, tắm rửa thay quần áo, sấy tóc lại là cục cưng JaeHyun đang híp mắt cười cong cong trên giường. Cậu đang mặc chiếc áo sơ mi to đùng của anh phủ lên boxer xinh xinh màu da trời, JaeHyun 20 tuổi trắng hồng thơm tho giữa chăn đệm ấm áp thực sự là một sinh vật dụ hoặc nhất trên đời. Thế mà TaeYong chỉ thản nhiên vuốt tóc mềm của cậu rồi dặn dò

- JaeHyunie chờ anh đi hâm sữa cho em nhé.

- Dạ.. mau mau nha anh ~~

- Yes.. sir

TaeYong qua loa nói với hai tên đang điềm điềm mật mật ở nhà bếp rằng mình và JaeHyun sẽ mừng sinh nhật trong phòng, bảo bọn họ tự lo bữa tối đi rồi bê Moomin bánh kem ú nu có đính thêm nến thơm số 20 lên phòng.

Tạch..

- AAAAAAAAAA ANH ƠI.. CỨU JAE VỚI.. CÚP ĐIỆN RỒI ANH ƠI ...ANH ƠI.. CỨU JAE VỚI HUHUHU - đèn đột ngột tắt khiến nhóc con hét ầm lên

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Taeyong mang bánh kem Moomin đã được thắp nến tiến vào phòng làm tiếng khóc của người yêu bé nhanh chóng nín bặt. Cậu ngơ ngác nhìn về phía anh, về phía ánh sáng xuất hiện giữa những tăm tối sợ hãi của của mình. JaeHyun chăm chú nhìn thật kỹ từng đường nét của anh, người nam nhân duy nhất tồn tại và ăn sâu vào tâm thức của mình. Năm tháng trôi qua chỉ là vẻ đẹp hoàn mỹ của anh ngày một trưởng thành hơn, quyến rũ hơn mà thôi. Ngũ quan phân minh, mắt phượng, mày kiếm, mũi cao cùng đường cằm sắt như dao kia đã điên đảo bao nhiêu người từng gặp gỡ. Thế nhưng thật may mắn, ánh mắt anh vẫn thủy chung dành cho cậu, dành cho Jung JaeHyun thương yêu. Chỉ cần biết ai đó có ý với anh, muốn tiến xa hơn, cậu sẽ khóc nháo, quậy phá tung trời cho đến khi anh cách xa tình địch kia một khoảng an toàn mới thôi. JaeHyun luôn mang trong mình một ý nghĩ, cậu có thể mất hết cả vũ trụ này nhưng tuyệt đối không thể mất Lee TaeYong.

Mười lăm năm qua, ngay từ lần gặp đầu tiên người đàn ông này luôn bước đến bên cạnh khi JaeHyun sợ hãi nhất, chơi vơi nhất và cả lúc đau lòng nhất cũng bất chấp tất cả mà kiên cường ở bên cậu. Anh như là cây thông, cây bách vững chãi kiên cường làm chỗ dựa cho cậu. Anh cũng là sông xanh suối nhỏ đưa những yêu thương mát lành xoa dịu tâm hồn cậu những lúc tổn thương buồn bã. Anh chưa bao giờ than phiền những câu hỏi ngớ ngẫn, những chuyện nhạt nhẽo cậu kể lúc bé. Anh chưa bao giờ nổi giận khi cậu nghịch ngợm hay làm ảnh hưởng đến công việc của anh. JaeHyun tin rằng trên cõi đời này, không một ai khác ngoài anh có thể cho cậu sự dung túng và cưng chiều vô hạn như vậy. Đến cả anh Winwin yêu thương cậu như vậy cũng có lúc tức giận mà mắng cậu đến hít thở không thông cơ mà.

"Sự kiên nhẫn và bao dung của anh trong cả cuộc đời này đều dành cho em, JaeHyunie..

Anh sẽ người cuối cùng trên thế giới này đứng về phía em.."

Những dịu dàng đó đã khảm sâu trong lòng em rồi

Cho nên

Anh phải vĩnh viễn chịu trách nhiệm về em

Cho đến lúc chết.

JaeHyunie.. JaeHyunie.. ngẩn ngơ gì vậy? Mau cầu nguyện và thổi nến đi, sắp cháy tới tai của Moomin rồi kìa

- A..aa em quên... - JaeHyun giật mình trở lại thực tại sau khi nghe anh gọi

Cậu nhanh chóng nhắm mắt nghĩ về những nguyện cầu trong trái tim mình rồi phù một cái thổi tắt cây nến suýt tàn tới đầu bé Moomin trắng nõn yêu thích.

Tạch.. Đèn phòng bật sáng trong ánh mắt cưng chiều hài lòng của TaeYong. Đặt bánh kem lên bàn trà nhỏ trong phòng, anh tiến đến ôm người yêu bé vào lòng bắt đầu cưng nựng. Điểm qua trán, mắt, mũi, hai gò má phúng phính đáng yêu xong anh lập tức chuyên tâm gặm cắn đôi môi anh đào mà mình nhung nhớ. Tại sao nhóc con này càng lớn càng ngọt ngào động lòng người như thế chứ.

- JaeHyunie, sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng em đã bước sang tuổi trưởng thành. Anh yêu em, bảo bối.

- ...

Lẽ ra bé cưng này như bình thường sẽ bắt đầu nhặng xị kể "tội" anh thế này thế nọ rồi bắt bồi thường cơ. Vậy mà hôm nay lại dịu ngoan lạ thường, TaeYong bắt đầu lo lắng vỗ về nhè nhẹ tấm lưng nho nhỏ, lại nhạy cảm nữa rồi. Đến khi cảm nhận ngực áo ướt nước, anh không chờ thêm nữa mà vội gỡ cái con gấu koala ra xem sao thì bị cậu ghì chặt không buông

- JaeHyunie.. JaeHyunie ngoan.. sao vậy? Để anh xem.. em đau ở đâu hả? Không được giấu anh.

- Hức.. anh ơi... hức hức

- Ngoan.. anh đây nè.. Jae ngoan đừng khóc nha...

- Em sợ lắm... hức hức.. Lúc em nghe anh nói không về với em, em sợ lắm. Em sợ mình không còn là ưu tiên số một trong lòng anh nữa. Em sợ rồi sẽ có những thứ khác quan trọng hơn em. Em sợ đến một lúc nào đó, anh sẽ không còn để tâm tới em nữa. Hức hức.. em sợ lắm anh ơi.... Không phải em trẻ con mà muốn làm ầm lên chỉ vì anh không về đúng ngày sinh nhật em. Chỉ là em sợ lắm.. em sợ lắm huhu

TaeYong im lặng lắng nghe người yêu bé nhỏ nức nở giải thích từng lời, kể ra từng nỗi lo sợ trong lòng. Thì ra mình đã đùa trên nỗi sợ hãi của em ấy. Mình tệ quá..

Soạt..

- Aaaaaa.. té em bây giờ

JaeHyun ré lên khi đột ngột bị anh bế lên đặt xuống giường, người ta lớn thì lớn chứ cũng giật mình mà. Cậu bĩu môi nhìn anh đang ngắm nhìn mình, mắc cỡ lắm đó.

- Anh... anh nhìn gì vậy? Mặt em dính gì hả?

- Ừ.. mặt em dính gì kìa - anh cười trêu

- Đâu .. đâu.. sao anh không lau cho em.. anh muốn chọc quê em chứ gì?

Bây giờ là người yêu của anh rồi nên cậu hơi bị chú trọng hình ảnh của mình đó nha. Không có phải như lúc nước mũi thổi bong bóng bắt anh chăm đâu. Ngắm nghía chán chê mấy biểu cảm hờn dỗi đáng yêu của cậu xong, TaeYong mới vừa hôn má người yêu bé vừa dỗ dành

- Mặt xinh của JaeHyunie nhà anh dính hai cái lúm đồng tiền ấy.. yêu ơi là yêu luôn

- Hứ.~~~~ thấy ghét

Bị chọc ghẹo tới đỏ mặt, JaeHyun xấu hổ lấy chăn phủ kín đầu mình chờ anh tới xin lỗi. Vậy mà chờ mãi chờ quài cũng không thấy người đâu thì hoảng sợ chui ra tìm.

- Anh ơi.. A.. hức hức..

- Jung JaeHyun.. JaeHyunie xinh đẹp đáng yêu của anh.. chúng ta kết hôn nhé.

JaeHyun hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ được cầu hôn trong tình cảnh như thế này. Ngay lúc này, trước mặt cậu là một Lee TaeYong giản dị, bình thường trong áo phông trắng, đầu tóc rối tung mang theo ánh mắt chân thành nhất, dịu dàng nhất chìa ra chiếc nhẫn tinh xảo hướng mình nói lên lời đề nghị trăm năm.

- Anh chọn một khoảnh khắc bình dị nhất, đời thường nhất của chúng ta. Không áo quần chỉnh chu, không kiểu cọ xa hoa, chỉ có một Lee TaeYong nhạt nhòa, đầu tóc rối tung tự nguyện yêu thương em cả đời, chăm sóc em cả đời. Em có đồng ý không?

- Huhuhuhuhuhuhu.. anh ơi...

- Ngoan.. đừng khóc.. trả lời anh đi nào?

- EM ĐỒNG Ý.. ĐỒNG Ý MÀ..ANH ƠI.. EM YÊU ANH..

TaeYong mỉm cười hài lòng cầm lấy bàn tay xinh đẹp thon dài của người yêu lên dịu dàng hôn thật khẽ rồi luồn chiếc nhẫn bạch kim trân quý vào.

- Nhóc con.. đồng ý rồi thì không được hối hận nha.. không được tháo ra đó..

- Có anh không được bỏ em đó - bĩu môi

- Ai nha ~~~ chưa chi đã thích cằn nhằn chồng mình rồi..hahaha

- Anh ~~~ ghẹo em quài

- Vậy bây giờ mình làm chuyện khác đi .. anh sẽ không trêu em nữa..

Chụt..

Không gian đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ còn lại hai đôi mắt đang chìm sâu vào nhau. Thật lâu sau đó, TaeYong chủ động phá vỡ thế cục bằng việc bắt đầu một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Bản thân JaeHyun cũng đủ lớn để cảm nhận được sự khác biệt lúc này khi nụ hôn của anh mang đầy hơi thở của dục vọng. Cậu thích điều đó, cậu muốn nhiều hơn nữa, ngay trong một ngày đáng nhớ như thế này cậu và anh sẽ có kỷ niệm thật đặc biệt.

Khi TaeYong nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt từ bé con thì cảm thấy vừa vui mừng nhưng cũng rất lo lắng.

- JaeHyunie.. em thực sự muốn như vậy sao?

- Vâng.. em muốn kể từ năm sau, 14 tháng 2 không chỉ là sinh nhật em, là lễ tình nhân mà còn là ngày em nhớ về khoảnh khắc anh đeo nhẫn cho em, hòa vào thành một với em cơ..

- Nhóc con.. sao mà em lại ngọt ngào thế chứ..

- Vậy thì anh cũng không được ngán đâu nhé... ~~~

- Anh nghiện em chết mất ~~

...

...

Những tiếng ngâm khe khẽ ngọt ngào lúc nhặt lúc khoan

Đêm ~~ Dài vô tận trong tình yêu và sự hòa hợp

Em đã là của anh

...

Sáng hôm sau,

Phòng tắm

- Anh ơi ~~~ Mông em đau

- Ngoan... tắm xong anh bôi thuốc cho

Nhà bếp

- Anh ơi ~~~ em đói bụng

- Rồi rồi.. uống sữa trước đi cho ấm bụng rồi anh nấu canh cho nè

Trong phòng

- Anh ơi ~~~em buồn ngủ

- Đến.. anh xoa lưng cho nào..

Trên giường

- Anh ơi ~~~

- Ừ...

- Em yêu anh ~~~

- Anh cũng yêu em.. JaeHyunie

- ...zzz...

TaeYong phì cười nhìn nhóc con tròn tròn đáng yêu đang dụi đầu vào ngực mình thoải mái ngủ bù. Anh quyết định nghỉ làm và cho cậu nghỉ học để đền lại ngày sinh nhật đầy nước mắt hôm qua cho người yêu bé.. à bây giờ là vợ cưng của anh rồi. Nhóc con kia cứ tíu tít bảo nay em lớn rồi, 20 tuổi rồi mà hơi một chút lại làm nũng, nhõng nhẽo anh bở cả hơi tai nhưng TaeYong lại thấy hạnh phúc vô cùng. Đó mới là JaeHyunie trong lành, vui vẻ không mang ưu phiền của anh, là điều tinh khiết nhất Lee TaeYong muốn bảo vệ trên cõi đời này.

Cúi xuống hôn thật khẽ lên vầng trán trơn mịn xinh đẹp, dịu dàng lướt qua sóng mũi tinh xảo và hai cánh môi anh đào hồng nhuận xong TaeYong dừng lại trên đỉnh đầu đáng yêu để ngắm mấy sợi tóc mềm đang hạnh phúc đung đưa dưới nắng vàng lung linh.

- Ngủ ngoan nhé.. vợ cưng.. Anh yêu em ~~

Trong giấc mơ xa xăm nào đấy, JaeHyun ngọt ngào cong miệng cười thật hạnh phúc ~~

Cuộc sống phu phu giữa của hồi môn bé con con và chàng em chồng đã bắt đầu rồi ...

-----END----

Vậy là fic Của hồi môn đã kết thúc rồi. *clap clap*

Cám ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi, ủng hộ và comt cho fic của mình. Sẽ còn nhiều thiếu sót và ngốc nghếch trong tình tiết cũng như văn phong, mong mọi người xí xóa bỏ qua cho mình nhé. 

Cám ơn cả nhà, cám ơn TaeYongie và JaeHyunie đã cho mình động lực viết và hoàn thành fic.

<3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro