2

"Em không ra xem tivi thật sao?" Seokjin hỏi, tay không kìm nổi sự run rẩy khi Taehyung cứ nhích ngày một gần hơn.

"Mỏi mắt lắm." Nó dí sát đầu tới, cằm chẳng mấy chốc đã tựa vào vai anh, thích thú nhìn nồi canh cá đang nấu trên bếp, "Bao giờ thì xong?"

"Sắp rồi, em ra bàn ngồi đi." Anh nỗ lực đuổi nó đi chỗ khác, lo lắng cho nhịp tim đang đập mạnh của mình. Việc này vốn không nên khiến anh sợ hãi như vậy, nhưng đây là lần đầu nó chủ động lại gần anh với thái độ mềm mỏng chưa từng thấy, thậm chí Seokjin có thể cảm nhận được rõ ràng từng đường cong từ nửa thân trên không mặc áo kia, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua lớp áo phông.

"Tôi muốn xem." Taehyung từ chối, xoay người dựa vào thành bếp, cả quá trình sau đó đều vô cùng nghiêm túc xem anh làm việc.

Được rồi, có thể chỉ là Taehyung đang đói đến nỗi không có sức bắt bẻ anh chuyện gì thôi, Seokjin tự nhủ như vậy, ít nhất điều này sẽ trấn an tâm lí anh khi đột nhiên phải nhận lấy chuyện bất ngờ. Nó rất hiếm khi vào bếp, chỉ trừ những khi để ăn hay muốn uống sữa, Taehyung gần như cách ly với nơi chất đầy dụng cụ sắc bén có thể cướp mạng nó bất cứ lúc nào, nên việc nó đặt chân đến đây để xem anh nấu cá quả thực là điều không ngờ tới. Nó luôn lải nhải rằng bộ lông xinh đẹp của nó sẽ ám mùi thức ăn nếu vào bếp thường xuyên, và đôi khi phòng bếp còn có mùi của anh nữa, sự hòa trộn kinh khủng có thể làm Taehyung ngất nếu ngửi được.

Nhưng cho xin đi, Seokjin thừa biết nó yêu chết mùi sữa dâu trên cơ thể anh, Taehyung đã có lần yêu cầu được tắm bằng loại sữa tắm anh dùng khi trước biến về dạng mèo, nó vui sướng đến nỗi lăn lội trên giường anh hai ngày và làm lông mèo bám đầy ra ga.

"Anh thật sự không thấy phiền khi nuôi tôi à?" Taehyung nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi nồi canh cá.

Câu hỏi bất chợt làm anh có chút ngạc nhiên, vội quay qua nhìn tới nét mặt nó, trông chẳng mang tí đùa cợt nào.  Seokjin thậm chí còn thấy được vài vệt hồng trải dài trên gò má Taehyung, anh gần như không tin sau hơn ba giây nheo mắt, và cho rằng mình có vấn đề vì Taehyung trước giờ đều đối diện với anh bằng bản mặt lầm lì khó chịu.

"Tôi đang hỏi anh đấy, não lại bay đâu rồi?" Nhận ra khuôn mặt đẹp đẽ ngu ngốc kia đang dính trên người mình, Taehyung bực bội đập nhẹ lên tay anh một cái, đem tâm trí Seokjin hạ cánh trở về.

"À, không, không phiền."

"Thật sao?"

"Ừ." Seokjin gật đầu, "Thỉnh thoảng em cũng hơi khó ưa một tí, nhưng anh chịu được."

"Wow." Nó đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt như thể vừa thấy đáp án cho ý nghĩa cuộc đời, bình tĩnh phun một câu, "Anh đúng là tên thần kinh."

"..." Seokjin cam chịu gật đầu lần nữa, cười cười, "Tên thần kinh này hay vuốt lông cho em ngủ đấy."

"Biết sao được, tôi đâu thể tự vuốt ve mình."

"... Em nói gì cũng đúng."

Anh đảo mắt, đem nồi canh bê đi chỗ khác, khiến Taehyung vội ngửa cổ nhìn theo, trợn mắt vì bàn tay đang gắp lên một miếng để thử.

"Ê, tôi cũng muốn ăn!"

Seokjin bật cười liếc nó, bộ dáng vội vã chạy lại gần anh, phe phẩy đuôi bông như muốn làm nũng, môi còn hơi dẩu ra.

Sau bữa cơm tối, Seokjin lăn dài trên giường, đôi mắt lại nhịn không được hướng xuống tầng một. Nhà của anh thiết kế theo không gian mở, tầng hai giống căn gác nhỏ với chiếc giường đôi màu sữa, tủ quần áo và một cái bàn làm việc nâu sẫm, lan can cao thì gần một mét. Seokjin còn đặt cạnh giường chiếc ổ bông để đề phòng Taehyung lên ngủ mà không muốn nằm cùng giường với anh, nhưng chuyện này khá hiếm vì nó có vẻ thích được ôm, nó nói bản thân dễ mất ngủ nếu không có người bên cạnh vào buổi tối, và thỉnh thoảng bụng Seokjin cũng rất mềm để gác chân.

Tất nhiên rồi, anh thở dài vỗ lên bụng mình, Taehyung nói gì cũng đúng.

Seokjin với lấy cái laptop đặt dưới chân giường, để ngay ngắn trên đùi rồi bật nguồn, tranh thủ lúc nó tắm liền lôi ra vài bức hình cũ Seokjung gửi, tất cả đều là của Taehyung. Hầu hết các tấm ảnh chụp khi nó đang ngủ trong dạng mèo, bốn chân co lại đặt dưới thân, đầu thì ngẩng cao với mắt lim dim nhắm hờ, dưới tác dụng của ánh nắng càng làm bộ lông trắng tuyết thêm long lanh. Seokjin cắn môi, nhịn xuống cảm xúc muốn ôm Taehyung thật chặt, bắt đầu nghĩ ra đủ các kiểu chống đối nó có thể làm.

"Xem gì đấy?" Giọng nói khiến anh hết hồn hất văng cái laptop khỏi đùi, đầu quay phắt qua chỗ nó, tầm mắt vừa chuẩn nhìn tới vùng nguy hiểm.

Vì bị vướng phần đuôi, Taehyung bình thường mặc quần đều chỉ kéo đến gần hông, để lộ xương chậu cùng ít viền boxer bên trong. Hiện tại mới tắm xong, nước trên người còn chưa khô hẳn, từng giọt tí tách chảy dài từ cổ xuống bụng, nó quỳ tại mép giường nghi hoặc nheo mắt, con ngươi xanh đậm như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh, vô tình khiến Seokjin đỏ lừ cả mặt, lúc này mới nhận ra con mèo lớn thì ra quyến rũ đến vậy.

"Anh xem phim cấm đúng không?" Taehyung trông đến vẻ mặt hốt hoảng của anh, lập tức cười xấu xa.

"Hả?" Anh giật mình, vội đem laptop đặt trở về đùi, "Đâu có, anh xem những thứ thuần khiết vô cùng!"

"Ồ? Xem chung với nào." Nó di đầu gối tiến lại gần anh, cố gắng từ tay Seokjin đoạt đi cái máy.

"Không!" Anh đẩy mạnh nó ra, trước khi Taehyung kịp nhào đến liền rút đi bộ nguồn, cất laptop dưới gối mình.

"Rõ ràng xem phim cấm, không thì giấu làm gì."

"Thích nghĩ gì thì nghĩ, anh đi ngủ."

"Không phải em nói gì cũng đúng nữa à?"

Seokjin nằm xuống, quay mặt vào trong góc, để mặc Taehyung vẫn ở mép giường cười cười, đôi lúc còn chọc vài cái lên tay anh, thích thú vì chủ nhân cũng có lúc chột dạ.

"Ê, đừng có giả vờ."

Sau vài phút không thấy hồi đáp, nó nhướn người nhìn một chút, thấy anh thật sự đã nhắm mắt rồi nên cũng im lặng trở lại, chạy xuống dưới tắt đèn xong mới chui lên, mượn đèn ngủ liếc qua bên cạnh, "Mượn bụng chút nào."

"..."

"Nhanh lên, tôi lại đạp anh xuống dưới nhà đấy."

Seokjin nén lại cục tức, chậm rãi xoay người.

...

Anh cảm thấy thời gian gần đây Taehyung có vẻ nhẹ nhàng với mình hơn, cười nhiều và không còn thốt ra những câu xúc phạm người nghe nữa. Nó bắt đầu biết nói chuyện tử tế, xin một ly sữa ấm thay vì ngồi ra lệnh như ông chủ, cùng ăn cơm chung và khen tài nghệ nấu nướng của anh, chủ động cọ đầu lên tay để được vuốt ve cưng chiều. Seokjin không dám chắc liệu đây có phải âm mưu gì đó hay không, nhưng nếu là thật lòng thì anh đoán nhờ sự kiên trì cùng nhân cách thiên thần này, nó đã dần thay đổi suy nghĩ về loài người.

"Anh này..." Seokjin gọi điện đến chỗ anh trai, sau khi cho rằng Taehyung đã ngủ lăn trên giường mình, cau mày vì tiếng ồn phía bên kia.

- Chờ anh chút! - Seokjung hét lên - Nhả con vẹt ra ngay Yoongi! Anh sẽ mua cho em cái khác mà!

Tiếng đổ vỡ vang lên liên tục, Seokjin phải chờ hơn năm phút đến khi cuộc chiến kết thúc bằng cái thở phào từ anh trai, "Làm sao đấy?"

- Anh nỡ bán mất cây cỏ bạc hà Yoongi thích nhất nên nó ăn vạ.

"Yoongi?"

- Cũng là nhân thú, mèo munchkin, con này lì mặt lắm nhưng dễ nói chuyện hơn Taehyung. Gọi anh có gì không?

"Chắc em sắp thuần phục được Taehyung rồi." Seokjin vui vẻ khoe khoang thành tích.

Sau hơn hai tuần nghe ngóng tin tức, Seokjung lúc này chỉ đơn giản nhún vai - Không bất ngờ mấy đâu, nó chỉ muốn có người quan tâm thôi mà.

"Anh không khen thưởng được một câu à." Seokjin bất mãn, "Anh có làm được đâu mà không bất ngờ mấy."

- Trong quán đâu phải có mình nó khó ưa - Seokjung biện hộ - Anh nuôi cả bầy cũng mệt lắm chứ!

"Thôi ngưng biện minh đi." Anh thẳng tay cúp máy, nhanh chóng đưa mắt muốn tìm kiếm con mèo lớn trên tầng, "Taehyung!"

"Gì?" Tiếng đáp cáu kỉnh vang lên ngay lập tức, Taehyung từ lan can ngóc đầu nhìn xuống, "Định làm phiền gì nhau nữa?"

"Em không ngủ à?"

"Anh rống to như con bò ấy rồi sao tôi ngủ được."

"Xin lỗi, anh chỉ muốn chơi với em thôi mà." Seokjin tỏ ra áy náy và buồn bã, cúi đầu không nói gì nữa. Anh cầm lên quyển sách đang đọc dở bên cạnh, chậm rì rì lật mở từng trang, thử tính xem liệu Taehyung có đổi ý muốn dỗ mình.

Chờ qua nửa tiếng cũng không có động tĩnh gì, Seokjin đảo mắt, suy nghĩ lại về cách nhìn người của bản thân. Mới khi nãy còn tự hào khoe rằng nó biết nghe lời mình hơn, vậy mà đùng một cái đã thay đổi như chong chóng, đem cái bản mặt lầm lì khó ở lần nữa trưng diện, vẽ giọng như thể anh là người có lỗi vì phá hỏng giấc ngủ nửa vời của nó.

Nếu không phải đôi khi anh cũng bị ảo tiểu thuyết, Seokjin không nghĩ mình còn chịu được đến bây giờ. Chưa kể đã nỡ nhận nuôi rồi, trách nhiệm nhất định phải có, anh vẫn tin nhất định sẽ có ngày nó hoàn toàn mở lòng với anh.

Từ giả thành thật, Seokjin chăm chú đọc sách đến nỗi không biết con mèo lớn đã ngồi bên từ lúc nào, nó ghim móng vuốt lên áo anh, cào mạnh như muốn kéo rách xuống, liên tục kêu để gây sự chú ý. 

"Em sao vậy?" Anh giật mình, gỡ bỏ chỗ móng ra trong khi cúi người nhìn nó, cho rằng Taehyung hẳn là lại muốn được vuốt ve. Không ngờ tới, vừa cúi được vài centimet, nó đã nhướn người đứng thẳng, nhanh nhẹn dùng hai đệm thịt mềm dưới chân áp lên má Seokjin, kéo đến khi mặt cả hai gần như dí sát, sau đó đưa lưỡi nhỏ liếm một cái lên môi anh và chạy vội vào phòng tắm.

"Tae....." Seokjin choáng váng hồi lâu, nhất thời không kịp tiếp thu sự kiện khi nãy, tay run run chạm vào phần môi bị liếm. Khi có niềm tin vào việc nó mở lòng, anh không hề nghĩ nó sẽ mở lòng bằng cách hôn anh, cứ như chuyện bất khả thi nhất trên đời vừa được phá bỏ vậy. Seokjin bật cười hét lên, lặp lại không ngừng một câu cho người đang nhốt mình trong phòng tắm, "Đáng yêu quá đó Tae!"

"Chúa ơi." Taehyung nhìn gương vò đầu, "Xấu hổ quá đi mất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro