Chương 11: Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết (3)
Phác Tú Anh gian nan chen chúc đến nơi ít người, yếu ớt mở miệng: "Mẹ, con còn chưa muốn..."
"Tất cả mẹ đều sắp xếp cho con hết rồi, con tới là được."
"Mẹ..."
Phác Tú Anh từ chối lần nữa, làm cho Tạ Thục có chút tức giận: "Con, đứa nhỏ này rốt cuộc không hiểu chuyện tới khi nào đây, ngốc quá, sao con chẳng lo nghĩ cho tương lai của mình chứ, ở chỗ mẹ đều đã an bài thật tốt cho con, vì sao không đến? Con còn muốn trốn tránh sự thật tới bao giờ?"
Câu nói này đã đâm thẳng vào chỗ yếu của Phác Tú Anh, cô hiểu rõ nhược điểm của mình hơn bất cứ ai, chỉ là cô càng tự ti thì cô càng muốn bảo vệ khuyết điểm của mình, tựa như động vật luôn liếm vết thương của mình vì vậy cô sợ bị người khác nhìn thấy điểm yếu ấy, không muốn để cho mình phải chịu đựng đả kích không chịu nổi như vậy: "Con... không có trốn tránh sự thật." Trong câu nói của Phác Tú Anh mang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phân giận dỗi. "Con có tính toán cho riêng mình, con... con muốn thi cao học!"
"Cao học? Vì sao lúc trước mẹ chưa từng nghe con nói qua?"
"Con đã chuẩn bị rất lâu rồi..."
Tạ Thục thở dài: "Tú Anh, mẹ biết con suy nghĩ gì, học nhiều hơn ba năm, đơn giản là tránh né xã hội thêm ba năm nữa thôi, nhưng con không thể cứ trốn tránh mãi được. Nghe mẹ đi, đối diện với xã hội sớm một chút cũng không phải là điều xấu."
Phác Tú Anh nắm chặt nắm tay: "Mẹ, con muốn học cao học."
"Con, đứa nhỏ này..."
"Mẹ, con không còn nhỏ nữa, con biết mình nên làm gì, giờ con có chút việc, tắt máy trước nha." Vội vàng tắt điện thoại, Phác Tú Anh thở dài một tiếng, tâm trạng càng thêm nặng nề, mọi chuyện không thuận lợi, cô đang đi đến đoạn hướng xuống của cuộc đời sao...
Mang theo năm cân gạo và một ít nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị, Phác Tú Anh chỉ cảm thấy cuộc sống như dùng hết sức lực của nó mà túm giữ lấy bước chân của cô, làm cho cô cảm nhận được mỗi bước chân đều rất gian nan. Bỗng nhiên trong lúc đó, trên tay nhẹ đi hẳn, Phác Tú Anh theo bản năng cảm thấy có kẻ trộm, cả người chấn động, ngẩng đầu vừa nhìn lại chỉ thấy Kim Tại Hưởng đang xách đồ đạc liếc mắt nhìn cô: "Chậc, mắt mũi để đâu vậy nè, nhìn bộ dạng của cô giống như chẳng muốn sống nữa?"
"Kim Tại Hưởng a..." Anh chàng này là bản thân mình ở thế giới bên kia, anh ta cũng được tính là người gần gũi với cô nhất trong lúc này, có thể đem hết những buồn phiền trong lòng kể cho anh ta nghe không đây, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự bị nghẹn đến không chịu nổi nữa. "Tôi mệt mỏi quá."
Kim Tại Hưởng nheo mắt lại: "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy thì tối nay có thể không nấu cơm đó."
Phác Tú Anh gục đầu xuống, ngay cả sức lực mắng anh cũng chẳng còn: "Anh đi cách xa tôi chút có được không..."
Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn cô hồi lâu, thành thật sải bước đi trước Phác Tú Anh. Ngay cả sức lực để thở dài Phác Tú Anh cũng chẳng có, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, bước đi về phía trước, chưa đi được hai bước thì bỗng nhiên đầu đụng phải tấm lưng rắn chắc, Phác Tú Anh nghe thấy Kim Tại Hưởng ở phía trước không mặn không nhạt hỏi: "Hôm nay cô bị chuột rút sao?"
"Tôi vẫn ổn."
Kim Tại Hưởng trầm mặc trong chốc lát: "Chuột rút rồi à, nói mau."
"Tôi vẫn ổn!" Phác Tú Anh không muốn nói chuyện với anh nữa, đưa tay đẩy anh đi về phía trước. "Về nhà." Nhưng đẩy hai cái, Kim Tại Hưởng không nhúc nhích, Phác Tú Anh cực kỳ mỏi mệt, vừa định đi vòng qua anh để chạy lấy người, nhưng ngoài dự đoán Kim Tại Hưởng lại ngồi xổm xuống, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Phác Tú Anh là giày của anh ta bị lỏng dây, nhưng khi suy nghĩ lại, đôi giày của Kim Tại Hưởng giống như áo giáp nên không có dây buộc giày.
"Chậc, chỉ có một lần thôi." Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn nói. "Còn chưa lên."
Phác Tú Anh ngẩn ngơ: "Lên chỗ nào?"
"Chậc, lên lưng!" Trong lời nói đã ẩn chứa sự nhẫn nhại đến cực điểm đối với sự trì độn của Phác Tú Anh.
Lên lưng của ai... Phác Tú Anh nhìn nhìn bả vai rộng lớn của Kim Tại Hưởng, giật mình hiểu ra ý của anh ta, anh ta... muốn cõng cô? Vành tai Phác Tú Anh đỏ lên: "Sao đột nhiên vậy, muốn làm gì, tôi lại không bị tàn tật gì." Sau khi cô nói xong câu nói lộn xộn của mình thì xoay người muốn đi.
Kim Tại Hưởng chẳng thèm tranh cãi đạo lý với cô, giữa lấy tay cô, Phác Tú Anh chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, bụng bị người ta vác đến đau nhức, đại não sung huyết, đúng là Kim Tại Hưởng không để ý đến sự phản kháng của cô mà vác cô lên vai! Phác Tú Anh kinh hãi la to: "Anh đang làm gì vậy! Thả tôi xuống!"
Kim Tại Hưởng cất bước liền đi về phía trước, than thở nói: "Luyện Quy Tức đại pháp gì mà đi chậm như vậy, về đến nhà thì đã chết đói rồi, có lòng tốt cõng cô cô không chịu, đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh."
Phác Tú Anh đang bị vác trên vai nghe được mấy câu than thở ấy lập tức tức giận đến không còn lý trí, cô dùng sức đánh đấm lên lưng Kim Tại Hưởng: "Tên trứng thối! Tôi đều như vậy đó! Dựa vào cái gì phải nấu thức ăn cho anh! Anh đi chết đi! Chúng ta đồng quy vu tận đi! Mẹ nó không có cách nào sống nữa! Đồng quy vu tận đi!" Hét đến âm cuối cùng đều cơ hồ vỡ tan.
Kim Tại Hưởng đánh một cái lên mông cô: "Chậc, ồn ào chết được, câm miệng."
Phác Tú Anh cắn môi dưới, hốc mắt hơi đỏ, sau một lúc nhẫn nhịn chịu đựng, giọng cô khàn đi: "Tôi muốn được cõng, như vậy khó chịu lắm."
Kim Tại Hưởng nghe lời thả cô xuống, lần này Phác Tú Anh ngoan ngoãn leo lên lưng Kim Tại Hưởng, ôm cổ của anh, nghĩ đến mình bị ủy khuất như vậy, hốc mắt Phác Tú Anh ướt đẫm, cô nghiêng đầu tựa lên vai Kim Tại Hưởng, nước mắt chưa đầy một lát đã thấm ướt quần áo của anh.
"Này, cô bị chuột rút thì nói đi chứ."
"Tôi ổn!" Phác Tú Anh khóc thút thít giơ nắm đánh vào đầu anh một cái. Gân xanh trên trán Kim Tại Hưởng nảy mạnh, vừa muốn nhịn xuống, Phác Tú Anh vừa khóc vừa nói "Trứng thối trứng thối trứng thối" liền đánh anh ba cái, gân xanh của Kim Tại Hưởng nảy lên dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Phác Tú Anh thức thời thu hồi nắm tay, lại nằm úp lên lưng Kim Tại Hưởng tiếp tục khóc.
Đúng lúc chân trời ửng lên sắc chiều ráng hồng tươi đẹp, bóng người đổ dài, trong ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường, một anh chàng mặc áo khoác màu đen tay xách túi nhựa, đang cõng một cô gái, anh ta vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không chút thay đổi mà lệ rơi thành sông.
Mặc dù nước mắt nước mũi làm cho anh ta rất không thoải mái, nhưng anh không hề quát nạt Phác Tú Anh một câu, chỉ bảo cô đừng khóc nữa.
Một hồi khóc to kia khiến cho tâm trạng Phác Tú Anh thả lỏng không ít. Lúc về đến nhà Phác Tú Anh đã ngừng khóc, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, giật mình nhớ tới sáng nay lúc cô ra ngoài đã khóa trái cửa, cô quay đầu hỏi Kim Tại Hưởng: "Làm sao mà anh ra ngoài được? Ổ khóa này không bị anh phá hư chứ?"
Kim Tại Hưởng khinh thường quét mắt sang nhìn cô: "Phá hư nó? Không bằng đạp cửa luôn."
Phác Tú Anh bán tín bán nghi tra chìa khóa vào ổ khóa, phát hiện khóa cửa quả nhiên vẫn còn tốt, cô liếc Kim Tại Hưởng, đang muốn hỏi rốt cuộc làm thế nào mà anh ta ra khỏi cửa được, bỗng nhiên cửa lớn từ trong đẩy ra, Tứ Ly tội nghiệp đứng ở bên trong, nói: "Hai người đi chỗ nào nói chuyện yêu đương vậy, chị dâu, chị có biết Hưởng nhi quá đáng bao nhiêu không, cậu ấy cư nhiên là ăn xong quả táo cuối cùng trong nhà rồi mới đi ra ngoài! Cậu ấy chẳng chừa lại gì cho tôi! Đói chết tôi rồi..."
"Không muốn đói bụng thì trở về đi." Kim Tại Hưởng xách cái túi to bước vào trong nhà, Tứ Ly không cam lòng đuổi theo tranh giành đồ ăn, Kim Tại Hưởng không cho, hai người so chiêu đánh qua đánh lại đùa giỡn, mấy ngày nay Phác Tú Anh đã muốn quen với cảnh này, bình tĩnh cầm lấy nguyên liệu nấu ăn giữa lúc bọn họ đang đánh nhau tiến phòng bếp nấu cơm.
Từ sau khi Kim Tại Hưởng đến đây cô phải thường xuyên nấu cơm, rửa rau, xào rau cho nên trù nghệ của cô bất tri bất giác tiến bộ không ít, một bữa cơm chỉ làm trong khoảng nửa giờ có thể làm còn nhanh hơn cả ba người, Phác Tú Anh tự giễu nghĩ nếu thật sự không còn đường nào rõ ràng cô nên đi làm bảo mẫu, dù sao nàng cũng có thể nhẫn nhịn trẻ con, nghe nói bây giờ tiền lương của bảo mẫu cũng cao lắm...
Mới đem miếng thịt bỏ vào nồi xào, chợt nghe ban công truyền đến tiếng nhạc chuông của điện thoại di động, Phác Tú Anh nhướng mày, nhìn về hướng ban công, lúc này sắc trời bên ngoài đã chuyển sang màu xanh đen, ánh sáng di động càng bắt mắt, sau khi Phác Tú Anh nói chuyện với Tạ Thục vì sợ mẹ oanh tạc điện thoại, cô dứt khoát tắt điện thoại, bây giờ...
"Anh lấy điện thoại của tôi làm gì!" Phác Tú Anh đi về phía Kim Tại Hưởng đang ở trên ban công. "Trả lại cho tôi!" Nếu bây giờ mẹ gọi điện thoại đến, Kim Tại Hưởng không cẩn thận mà nhận cuộc gọi thì tiêu luôn.
Tứ Ly ngồi ở sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn hai người.
Kim Tại Hưởng vốn định lặng lẽ sờ chạm thứ đồ chơi này, nào ngờ lại nhấn ra tiếng, anh không kiên nhẫn bĩu môi, cũng không vội trả điện thoại cho Phác Tú Anh, mà là cầm lấy nó, vươn tay ra ngoài ban công, nói: "Cô thành thật nói cho tôi biết bên trong này có thứ đồ gì, nói xong tôi liền trả lại cho cô."
Hôm nay Kim Tại Hưởng đi theo Phác Tú Anh, thấy sau khi cô nhận hai cuộc điện thoại đều có vẻ mặt ủ rũ, kết luận trong đây có thứ gì đó uy hiếp cô, hoặc gây bất lợi cho cô. Có lẽ không có quan hệ gì với thế giới kia, dù sao anh cũng cảm thấy không có pháp thuật nào trong đồ vật kia, nhưng bây giờ bọn họ là song sinh cùng mệnh, Kim Tại Hưởng cũng không chừa đường sống cho bất kỳ thứ gì uy hiếp đến hai người bọn họ. Coi như là thuận tiện chăm sóc giúp đỡ cho Phác Tú Anh luôn.
Phác Tú Anh nhíu mày: "Không có cái gì trong đó đâu. Anh đừng đưa tay ra ngoài, nếu rơi mất thì làm sao bây giờ!"
Kim Tại Hưởng nheo mắt: "Cô không chịu nói lời nói thật, nó sẽ rơi xuống."
Phác Tú Anh thở dài: "Đừng quậy phá nữa, hôm nay tôi không có sức lực tranh cãi với anh, trả cho tôi mau lên. Tôi còn đang nấu đồ ăn trong bếp đó."
"Phải không, nếu như vậy, vậy..." Nói xong, tay Kim Tại Hưởng hơi buông lỏng, trong lòng Phác Tú Anh vô cùng căng thẳng, cô chỉ có một chiếc điện thoại di động này, quăng đi thì không có tiền mua cái mới, cô mới tranh cãi với mẹ... Lập tức, cô rất sốt ruột, bổ nhào đến kéo tay Kim Tại Hưởng.
Lần này Kim Tại Hưởng vốn chỉ muốn dọa cô một chút, không ngờ Phác Tú Anh nhào đến nhanh như vậy cho nên tay anh hơi run, chiếc điện thoại di động mới vừa khởi động máy còn đang lóe sáng vẽ một đường sáng trên không trung, không chút nào lưu luyến rời khỏi tay Kim Tại Hưởng rơi thẳng xuống dưới.
Chỉ nghe "Đông" một tiếng. Hai người trên lan can đều nhảy dựng.
Tứ Ly thấy vậy tình cảnh này, yên lặng ôm đồ ăn vặt vào phòng bếp, giúp Phác Tú Anh trông coi nồi thức ăn.
Kim Tại Hưởng thăm dò nhìn cái xác không toàn vẹn của chiếc điện thoại, trong lòng có chút áy náy, nhưng sau khi anh im lặng một lúc lâu, ngoài miệng lại phun ra một câu: "Chậc, cho nên cô nói thật đi."
"Anh..." Phác Tú Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.
Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn nơi chân trời, vốn tưởng rằng sẽ chịu một trận mắng té tác, nào ngờ đợi trong chốc lát, bên kia Phác Tú Anh chẳng có chút âm thanh gì. Lúc này anh mới liếc qua đánh giá Phác Tú Anh, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, bóng người thoạt nhìn có chút tội nghiệp đơn độc. Trong chớp mắt trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn, ánh mắt Kim Tại Hưởng liền đảo qua xung quanh, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, anh há miệng thở dốc, lập tức sắp nói ra câu xin lỗi, lại bị giọng nói yếu ớt của Phác Tú Anh đánh gãy.
"Vì sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Kim Tại Hưởng ngẩn ra, nhíu mày.
"Đều là bởi vì anh cho nên tôi động hay không động cũng bị thương, giống như một loài sinh vật khác loại. Đều là bởi vì anh mà tôi không thể sống chung với người khác, bị kỳ thị, bị người ta chỉ chỏ châm chọc sau lưng, cái gì đứa nhỏ quái lạ, cái gì không sạch sẽ... Đều là bởi vì anh, cho nên tôi mới bị như vậy."
Trong đầu hiện lên những hình ảnh rối loạn, Kim Tại Hưởng chau mày, trong con ngươi đen nháy lãnh đạm in lại gương mặt hơi tái nhợt của Phác Tú Anh: "Vì sao tôi lại ở đây chịu tội với anh? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng đều tại anh... Cái gì song sinh cùng mệnh... Ai thích anh cứu chứ."
Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh, trong mắt một mảnh trống không, nhìn không ra là vui mừng hay tức giận.
Tứ Ly từ phòng bếp đi ra, thần sắc không vui, lần đầu nghiêm túc gọi tên cô: "Phác Tú Anh, đủ rồi."
Nhưng Phác Tú Anh không nghe vào tai, cô hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng: "Nếu từ trước đến giờ anh không hề tồn tại thì tốt biết bao." Cô xoay người bỏ đi, cũng không quản trong nồi còn đang nấy thức ăn, cầm lấy chìa khóa, mang giày, đẩy mạnh cửa bước xuống lầu.
"Hưởng Nhi..."
Nơi ban công kia lặng im hồi lâu.
"Cô ấy nấu cơm xong chưa?"
"Hả... nấu xong rồi..."
"Như vậy cứ tùy cô ấy đi đâu thì đi."
Ngữ khí lạnh nhạt không khác gì so với lúc bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro