16
một vài ngày sau, taehyung vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng tình hình đã ổn định hơn rất nhiều.
các vết thương trên cơ thể anh không còn quá nghiêm trọng, nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. mỗi lần cố gắng ngồi dậy, anh lại cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt mờ đi và đầu óc quay cuồng.
nhưng điều khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất chính là việc jungkook vẫn luôn bên cạnh, như một điểm tựa vững chắc trong cuộc sống của anh.
cả hai đã có những buổi trò chuyện nhẹ nhàng, dù đôi khi taehyung không thể đáp lại bằng những câu từ trọn vẹn. jungkook chăm sóc anh từng chút một, từ việc giúp anh ăn uống, đến việc thay băng cho những vết thương nhẹ trên người anh. mọi thứ đều có jungkook trong đó, như một sự chắc chắn rằng anh sẽ luôn được bảo vệ và yêu thương.
vào một buổi sáng khi taehyung thức dậy, anh thấy jungkook đang ngồi bên cạnh giường, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn luôn tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. cậu vẫn chưa rời đi, vẫn ở bên anh những ngày qua.
“em có cần nghỉ ngơi không?”
taehyung khẽ hỏi, giọng nói hơi khàn vì lâu không nói nhiều.
jungkook nhìn anh, rồi mỉm cười, nụ cười ấy như xua tan đi tất cả mọi lo lắng trong lòng anh.
"không sao, em không mệt đâu. chỉ cần anh ổn thôi.”
taehyung mỉm cười, đôi mắt nặng trĩu khi nhìn thấy cậu luôn cố gắng gồng mình lên, mặc dù bản thân cũng đang phải đối mặt với nỗi lo lắng và mệt mỏi không kém. mắt anh hơi nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cậu nắm chặt tay mình.
cảm giác được yêu thương, quan tâm, bảo vệ như vậy thật sự quá quý giá đối với taehyung. anh không biết mình sẽ làm gì nếu không có jungkook bên cạnh.
---
mấy ngày sau đó, khi taehyung đủ sức khỏe để xuất viện, jungkook vẫn không ngừng lo lắng. cậu đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, sắp xếp mọi thứ xung quanh để anh có thể an tâm phục hồi.
jungkook chăm sóc từng li từng tí, chắc chắn rằng taehyung sẽ không phải lo nghĩ gì, chỉ cần nghỉ ngơi để khỏe lại.
taehyung cảm thấy một cảm giác bình yên rất khác khi nhìn vào ánh mắt của jungkook. cậu đã làm tất cả những điều này chỉ vì anh, chỉ vì sự bình yên và hạnh phúc của anh.
jungkook đỡ anh đi vào nhà, rồi nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc ghế sofa mềm mại. cậu chăm sóc anh, hỏi han, và đảm bảo rằng anh sẽ không thiếu thốn gì trong thời gian này.
“cảm ơn em.”
taehyung nói, giọng anh vẫn hơi yếu, nhưng đầy cảm xúc.
jungkook chỉ cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm. cậu biết rằng với tình yêu và sự chăm sóc dành cho nhau, chẳng cần phải nói gì nhiều nữa. cảm xúc đã nói hết tất cả.
sau khi xuất viện, taehyung trở về với cuộc sống thường nhật. anh và jungkook bắt đầu những ngày bình yên hơn, không còn những nỗi lo lớn lao nữa. họ dành thời gian cho nhau, làm những việc bình dị nhưng ngọt ngào như dạo phố, ăn uống cùng nhau, và chia sẻ những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống.
jungkook tiếp tục học tập, còn taehyung trở lại với công việc cứu hỏa của mình. dù đôi khi công việc vẫn có những căng thẳng, những nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng anh đã có sự an tâm khi biết rằng jungkook luôn ở bên mình, là chỗ dựa vững chắc.
những buổi tối họ cùng nhau ngồi trên sofa, thưởng thức những món ăn đơn giản, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ và im lặng. không cần nói gì nhiều, chỉ cần ở cạnh nhau, thế là đủ. những khoảng lặng đó chính là dấu hiệu của một tình yêu đã đủ mạnh mẽ, vượt qua mọi gian khó.
💌🐇
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro