Chương 17

JungKook như chôn chân tại chỗ, cậu hết nhìn anh rồi lại nhìn đến cánh cửa nhà đã đóng kín. Taehyung thấy cậu cứ chăm chăm nhìn anh rồi giữ thái độ im lặng như vậy thì nghĩ cậu ghét bỏ anh, không muốn anh làm phiền đến không gian riêng tư của cậu và Yoongi nên máu nóng càng dữ dội trực trào

Anh không nói không rằng bế sốc cậu lên, JungKook theo phản xạ mà bấu lấy cổ anh cho khỏi ngã. Taehyung ép cậu vào cánh cửa gỗ đã đóng kín, áp môi mình lên đôi môi hồng nhuận của cậu mà dày vò cắn mút. Nụ hôn không có sự dịu dàng, yêu thương mà chỉ có sự cáu giận, ghen tuông dồn nén từ lâu nay mới bộc phát ra

JungKook bị hôn bất ngờ thì cũng đưa tay phản kháng, cậu cố đẩy anh ra khỏi người mình nhưng nào có thể. Cậu nhỏ bé như vậy, chỉ cần một cái siết tay nhẹ của Taehyung cũng khiến cậu khó lòng có thể phản kháng đây anh còn đang ôm cậu rất chặt, như muốn khảm luôn cậu vào người anh vậy đó

Không thể đẩy anh ra được nhưng cậu cũng nhất quyết không chịu hé môi cho anh tiến vào. Taehyung thấy cậu ngang bướng như vậy thì càng nổi cáu hơn, anh liền cắn vào môi dưới của khiến nó như muốn bật máu ra vậy, cậu vì đau mà kêu lên tạo cơ hội cho anh luồn chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng cậu mà mút mát

Taehyung cứ đắm say trong khoang miệng ấm áp, đầy ngọt ngào của cậu mà chẳng hề phát giác người trên tay mình đã uất nghẹn đến bật khóc. Chỉ khi thấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống nơi môi lưỡi hai người đang giao hoà thì anh mới giật mình dứt ra

Cậu được buông tha thì hít lấy hít để từng ngụm không khí lớn, nước mắt thì ngày một tuôn trào nhiều hơn. Trông đến là đáng thương

Taehyung thấy cậu như vậy thì biết mình đã làm ra điều quá đáng liền đặt cậu xuống đất rồi cuống cuồng ôm lấy cậu vào lòng mà nhẹ giọng dỗ dành

- JungKook ngoan đừng khóc nữa, là tôi sai. Taehyung tôi khốn nạn nên đã làm em phải rơi nước mắt. Em đừng khóc nữa, tôi đau lắm

JungKook nghe anh nói vậy thì vùng ra khỏi lồng ngực anh, một tay quyệt đi nước mắt, một tay thì liên tục đấm vào lồng ngực anh, miệng uất ức lên tiếng

- Anh Taehyung xin tự trọng, anh đã nói là anh không thích tôi rồi mà, sao anh còn làm như vậy chứ. Tôi đã hết thích anh rồi, xin mời anh về cho, tôi hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi

Taehyung nghe vậy thì trái tim như thể có ai đem ra cào cấu vậy, "cậu nói hết yêu anh rồi sao? cậu thật sự đã hết yêu anh rồi?". Anh không chấp nhận sự thật mà lao đến kéo cậu vào lòng mặc cho cậu có đẩy anh ra hay đánh anh bao nhiêu cái đi nữa

- JungKook em à, em giận thì cứ đánh tôi, tôi đã làm tổn thương em nhiều như vậy nên em muốn đánh hay muốn làm gì cũng được. Chỉ xin em đừng nói hết thương tôi, yêu tôi rồi thôi. Là tôi mù quáng không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, nên xin em hãy cho tôi cơ hội, cho tôi cơ hội được yêu thương em

Cậu nghe anh nói như vậy, giọng anh còn có vài phần vì gấp gáp mà lạc cả đi, câu từ thi thoảng còn lộn xộn cả lên khiến JungKook cũng chẳng đành lòng mà vùng vẫy, đánh đấm anh nữa. Cậu cứ vậy im lặng đứng cho anh ôm, ôm cho thoả nỗi nhớ mong của một tuần qua, một tuần mà tưởng chừng như anh đã đánh mất cậu vĩnh viễn vậy

Cứ vậy hai người duy trì tư thế như vậy một hồi thì JungKook có vẻ đã bị tê chân rồi, Taehyung thấy vậy thì vòng tay bế cậu lên trước ngực bước về phía sofa ngồi xuống, còn cậu thì ngồi lên đùi anh. JungKook thấy anh bế cậu như vậy thì ngại đỏ hết cả mặt mũi, uất ức lúc nãy có lẽ vẫn còn nên cứ vậy rúc sâu vào lồng ngực anh mà sụt sùi

Taehyung cũng mặc kệ việc nước mắt nước mũi của cậu đã bôi hết lên áo của anh, cứ ngồi ôm cậu như vậy thi thoảng lại hôn hôn lên mái tóc của cậu mấy cái. Khi thấy JungKook đã ổn anh liền kéo cậu ra khỏi ngực mình, buộc cậu phải đối diện với anh mà hỏi

- JungKookie, em thật sự hết yêu tôi rồi sao?

JungKook nghe vậy thì hùng hồn mà đáp lời

- Đúng vậy, tôi đã hết yêu anh rồi, bây giờ phiền anh bỏ tôi xuống rồi rời khỏi nhà tôi. Nếu không tôi sẽ báo công an anh xâm nhập nhà tôi bất hợp pháp đấy

Nghe cậu doạ như vậy Taehyung cũng chẳng lấy một tia sợ hãi, thậm chí còn kéo cậu sát về phía mình, khi chán hai người cụm vào nhau mới thì thầm lên tiếng chỉ đủ để JungKook nghe

- Em nói thật sao? Em bây giờ mà báo công an, họ bắt tôi đi mất thì lấy ai yêu thương em đây. Mà nếu anh bị họ bắt đi không phải người đau lòng nhất là em sao Kookie

JungKook nghe anh nói vậy thì biết mình lại bị tên chủ tịch chết bầm này trêu chọc nữa rồi. Lần này cậu quyết định vùng lên, đứng dậy khỏi người anh mà nói lớn

- Kim Taehyung

- Em gọi tôi?

- Tôi nói lần cuối, anh thông minh như vậy mong anh sẽ hiểu cho. Tôi Jeon JungKook đã không còn chút tình cảm nào với anh rồi, anh mau cút ra khỏi nhà tôi

- Em không yêu tôi thì yêu ai chứ?

- Tôi có yêu ai đi chăng nữa thì người đấy cũng  không phải anh. Tôi nói cho anh biết sau khi hết hợp đồng tôi sẽ ngay lập tức nghỉ việc, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Lúc ấy tôi sẽ tìm một người đẹp trai hơn anh, ưu tú hơn anh và đặc biệt yêu chiều tôi hơn anh để cùng nhau yêu đương, sau đó tôi sẽ lấy người đó cùng nhau sống đến hết đời. Anh hiểu chưa

Taehyung nghe từng câu từng chữ cậu nói ra như vậy thì máu nóng đã bắt đầu trào ngược lên rồi nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh ngước mặt lên nhìn cậu mà nhẹ giọng hỏi ngược lại

- Vậy sao? Ra là em đã vạch sẵn kế hoạch rồi sao? Vậy tôi hỏi câu cuối cùng, nếu em trả lời được tôi liền rời đi

JungKook nghe giọng anh tự nhiên lại nhẹ đi vài phần thì không khỏi rợn tóc gáy nhưng vẫn mạnh mồm

- Được, anh mau hỏi rồi biến khỏi đây đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa

- Em ghét tôi vậy sao?

- Tôi ghét anh vậy đó, thì sao?

- Vậy người mai sau em định lấy nếu không là tôi thì em thử nói xem là ai chứ

Anh nói rồi ngả lưng ra sau ghế, đôi mắt phượng híp lại nhìn cậu như muốn thiêu đốt người trước mặt khiến cậu không rét mà run. Nhưng JungKook nào có biết sợ, cậu đã phi lao rồi thì phải theo lao thôi nên vẫn là mạnh miệng trả lời

- Tôi nói rồi, người đấy chắc chắn không phải anh. Còn nếu như anh muốn biết, được thôi, tôi sẽ cho anh biết. Người tôi muốn lấy là anh Yoongi đấy, anh đấy yêu thương tôi, còn đưa tôi đi chơi, đi ăn chứ không nóng nảy với tôi như anh. Sau này anh ấy sẽ cầu hôn tôi, tôi sẽ đồng ý, chúng tôi sẽ cùng nhau về chung một nhà dưới sự chúc phúc của mọi người. Chúng tôi sẽ nhận những đứa con nuôi đáng yêu, hoặc có thể thực hiện cấy ghép trứng để có con rồi cả nhà chúng tôi cứ vậy chung sống hạnh phúc bên nhau. Tôi lúc ấy sẽ yêu thương anh Yoongi hết lòng, sẽ chẳng quan tâm đến anh nữa đâu anh Kim

Cậu càng nói càng hăng mà chẳng nhìn đến sắc mặt người dưới ghế đã chuyển sang màu đen xám xịt, tay chân nổi đầy hắc tuyến, đôi mắt phượng tinh xảo nay đã đục ngàu như cảnh báo người khác đừng dại mà đến gần

JungKook nói xong quay ra nhìn anh, như kẻ điếc không sợ súng, còn nhếch mày thách thức, tay thì vươn ra tỏ ý muốn mời anh rời khỏi nhà mình

Taehyung thấy cậu như vậy thì đứng lên đối diện với cậu không tỏ ra ngoài thái độ gì, nhưng bên trong thật ra đã sôi sục muốn đánh người đến nơi rồi. JungKook thấy anh đứng lên cứ nghĩ mình đã thắng còn đắc ý cười nhẹ một cái. Nhưng đời nào có như mơ, cậu thật sự sai rồi và cái sai lần này cậu phải trả giá bằng cả tính mạng thật đấy

Taehyung thấy JungKook khoái chí mà cười đắc thắng thì liền vòng tay ôm ngang eo cậu, rất dứt khoát xoay vòng cùng cậu ngã xuống sofa phía dưới. JungKook thấy thế thì hoảng hồn, mặt tái đi vài phần mà gào lên

- Anh....anh làm ca.....cái gì vậy? Mau....mau xuống khỏi người tôi. Kim Taehyung xấu xa mau xuống khỏi người tôi, nặng

Nghe cậu vừa nói vừa cau mày ngớn người lên như muốn hít lấy không khí thì anh cũng thương tình chống hai tay sang hai bên nâng đỡ bản thân mình dậy để không còn đè lên cậu nữa. Sau đó thì dùng chất giọng chết người ghé sát vào tai cậu mà thì thầm

- JungKookie, để biết em còn yêu tôi hay không thì qua đêm nay tôi sẽ tự tìm câu trả lời cho mình. Tôi không nhận câu trả lời từ em nữa đâu, bảo bối

JungKook sau khi hiểu được những lời anh nói thì thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt mà gào lên

- Taehyung anh xấu xa, anh tính làm gì tôi, hả. Mau bỏ tôi ra mau lên

- Làm gì em thì chút nữa em sẽ biết, đừng sợ. Ban nãy em còn mạnh miệng lắm cơ mà, giữ sức, chút nữa còn dùng vào việc khác

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro